Vọng Tương Tư

Chương 15: Dịu Dàng Trong Phút Chốc





Từ từ hắn chìm dần vào giấc ngủ, và sau khi trở lại hình dạng con người, hắn dựa vào người nàng ngủ thiếp đi.
Ban đầu, Ngọc Yên còn tưởng rằng do hắn mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi, nhưng nàng phát hiện người hắn rất nóng, sắc mặt đỏ bừng, nàng gọi hắn hắn cũng không có phản ứng gì, nàng cho người đi gọi tiên y đến, sau khi chuẩn đoán mới biết được rằng hắn sau khi được xử lý vế thương liền hôn mê, mặc dù vết thương ngoài da đã được xử lý nhưng nội thương vẫn còn, cho nên mới như vậy.
Đế quân sau khi nghe con trai của mình bị thương, nên cũng phái người đưa tiên đan đến, nhưng do hắn hôn mê chưa tỉnh, nên nàng phải đúc thuốc cho hắn.
Nàng uống đan dược, sau đó nhéo mũi hắn, nàng vẫn chưa đưa tiên đan và miệng hắn thì hắn đã mở mắt ra, nhìn thấy nàng trước mặt, lập tức lật người đè nàng xuống dưới: "Cẩn thận."
"Cẩn thận cái gì?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Quái thần ở đây, đừng cử động." Nói xong, hắn yếu ớt ngã trên người nàng, hai mắt nhắm chặt, lúc hôn mê vẫn còn nghĩ đến sự an nguy của nàng.
Nàng không có lập tức đẩy hắn ra, ngược lại sau một hồi xuất thần, nàng vươn tay ôm lấy hắn, "Không sao rồi, chàng yên tâm ngủ đi."
Không bao lâu, hô hấp của hắn dần dần trở nên đều đặn, tiếp theo nàng cho hắn uống thuốc, bôi thuốc lên vết thương, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn.
Đây là lần đầu tiên trong bốn trăm năm qua nàng chủ động nằm bên cạnh hắn, không hề sợ hãi cũng không miễn cưỡng, ngược lại còn có chút an tâm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mở mắt ra mới phát hiện hắn đang ôm lấy nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đẹp của hắn.
"Chàng tỉnh rồi." Nàng hốt hoảng.
"Ừm, tỉnh lâu rồi." Hắn không có ý buông tay.
Còn đau không? "Nàng lo lắng hỏi.
" Ừm, đau.
"Kỳ thật trải qua một đêm nghỉ ngơi, hơn nữa có đan dược trợ giúp, vết thương của hắn đã khỏi hẳn, nhưng vảy thì cần một đoạn thời gian mới mọc lại, nhưng hắn vẫn muốn nói đau.
Nàng cảm thấy có chút áy náy," Nếu không phải cứu ta, chàng cũng sẽ không bị thương như thế này.
"
Hắn thở dài nói:" Có lẽ đây là kiếp nạn mà ta phải gặp, nếu như nàng cảm thấy thật sự có lỗi với ta, chi rằng nghĩ cách báo đáp ta đi.
"

Ngọc Yên cảm thấy yêu cầu của hắn có chút khó khăn đối với nàng, bởi vì hắn có tất cả mọi thứ, ngay cả những thứ mà nàng đang có cũng là do hắn ban cho, vậy nàng lấy gì để báo đáp?
" Sao nào, nàng không muốn báo đáp ta à.
"Hắn giả vờ tức giận.
" Không, không phải.
"Nàng có chút xấu hổ:" Chỉ là tất cả đồ vật của ta đều do chàng ban tặng, còn bản thân ta thì không có vật quý giá nào.
"
Người nữ nhân này lại hoàn toàn không hiểu ý hắn:" Nhưng mà ta thấy nàng có, chỉ là nàng không muốn cho thôi.
"
" Ta có sao? "Ngọc Yên khó hiểu, chẳng lẽ trong vật hồi môn có thứ hắn thích sao?
Nàng nghiêm túc suy nghĩ làm cho hắn có chút phiền muộn:" Đúng vậy, nên nàng suy nghĩ đi, ta bây giờ đến chỗ phụ thân một chuyến, sau khi trở về, hi vọng nàng sẽ cho ta đáp án.
"
Ninh Vu vừa đi, nàng liền gọi người hầu mang mấy hộp đựng của hồi môn ra, cẩn thận xem xét từng hộp, suy nghĩ xem cái nào hắn thích nhất, một lúc sau, lão cung nhân không nhịn được nữa bèn nói:" Thiếu phi, thiếu quân chúng ta không thiếu những thứ này.
"
" Ta biết, nhưng, ta không còn gì khác.
"
Cung nhân cười nói:" Thiếu phi, người cùng thiếu quân đã là phu thê, thứ quý giá nhất chính là lẫn nhau.

"
Ngọc Yên sửng sốt một chút, sắc mặt hơi ửng hồng," Ta hiểu ý của ngươi, nhưng là chàng ấy không thích ta.
"
Cung nhân lắc đầu:" Nếu như thiếu quân không thích người, thì cũng sẽ không thèm liếc nhìn đến người, đừng nói chi đến việc ân ái, và cũng sẽ không ở trong tình huống nguy hiểm như ngày hôm qua cứu người.
Huống hồ, nếu như người chết đi, chẳng phải thiếu quân có thể được tự do rồi sao? Nhưng mà, ngài ấy lại không làm vậy, vì vậy, người vẫn còn cảm thấy ngài ấy không để ý đến người sao? "
" Ta, ta không biết.
"
" Vậy người thử đi, thử đi rồi người sẽ biết kết quả.
"Cung nhân khích lệ nói.
Ninh Vu về rất muộn, vốn định về sớm hơn một chút, nhưng bởi vì chuyện của quái thần, đế quân còn có rất nhiều việc muốn bắt đầu lại, cho nên hắn về muộn.
Thông thường vào giờ này, nàng sẽ đọc sác hoặc viết chữ để chờ hắn, nhưng hôm nay, nàng đã thay một trang phục mới, trang điểm kiểu khác, trông nàng đẹp lạ thường.
" Về rồi à, ta có chuẩn bị rượu và thức ăn, chàng ăn chút đi.
"Hắn vừa xuất hiện, tim của nàng liền đập như trống.
Ninh Vu nhìn thức ăn trên bàn, biết nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, bốn trăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng nấu cho hắn ăn, hắn liền ngồi xuống thưởng thức món ăn do nàng nấu, nhưng khi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng thì sắc mặt hắn liền khó coi.
Hắn thầm nghĩ, nếu nàng có tài nấu rượu ngoan chắc hẳn nấu ăn cũng không tệ, nhưng sao miếng thịt trong miệng lại đắng như vậy?
" Tất cả món ăn này đều do nàng làm sao "Hắn khó khăn nuốt xuống.
Ngọc Yên có chút xấu hổ," Ta cũng học qua đầu bếp trong cung, làm sao vậy, không ngon sao? "
" Không, không tệ.
"Vì không muốn nàng buồn, hắn lại ăn thêm một miếng nữa, hắn nghĩ rằng nhất định phải đổi đầu bếp trong cung.
Mặc dù nhìn thấy hắn ăn một cách tự nhiên, nhưng Ngọc Yên vẫn nhìn thấy sự miễn cưỡng của hắn nên nàng đã cho một miếng thịt vào miệng nhai sau đó liền nhổ ra, nàng dùng tay chặn tay lấy bàn tay chuẩn bị đưa miếng thịt vào miệng của hắn:" Đừng ăn nữa, đắng quá.
"
Nàng hối hận vì đã không nếm thử nó khi nấu xong.
" Không sao, đừng lãng phí.
"Hắn không muốn làm nàng khó xử.
Nhưng nàng không biết vì sao lại sốt ruột, liền đưa tay mở miệng hắn, bắt hắn nhổ ra.
" Thịt nấu không được ngon, nhưng cá cũng không tệ, ta đã nếm qua nó.
"Nàng hoảng hốt cố gắng cứu vãn tình thế.
Nhưng Ninh Vu lại đột nhiên ôm lấy nàng, áp môi mỏng vào bên tai nàng," Ta không muốn ăn những thứ này nữa.
"
" Vậy chàng muốn ăn gì, ta sẽ đi làm.
"Nàng chống tay lên người hắn, tim đập thình thịch.
" Ta muốn ăn nàng, được không? "
Trước đây hắn chưa bao giờ hỏi ý kiến của nàng, nếu hắn muốn, nàng nhất định phải cho hắn.
Ngọc Yên ngây người nhìn hắn, một chữ cũng không nói ra được, nàng chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, nóng đến ngay cả hô hấp cũng nóng.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt đỏ ửng:" Ừm.
"

Vẻ ngoài quyến rũ nàng khiến hắn gục ngã hết lần này đến lần khác, hôm nay hắn cảm thấy cuối cùng đã hoàn toàn có được nàng.
* * *
" Ninh Vu tựa hồ có manh mối về hồn phách của Thừa nhi, nhưng không biết vì sao chàng ấy không muốn nói cho ta biết.
"Nàng cảm thấy mấy ngày nay việc hắn phái người đi tìm tung tích hồn phách của Ngọc Thừa cũng đã có được manh mối.
Ngọc Ánh cả kinh:" Hắn có manh mối nhưng không nói cho tỷ biết sao? "
Ngọc Yên gật đầu:" Hôm qua ta thấy một trong những người mà chàng ấy phái đi điều tra tung tích hồn phách của Thừa nhi đã trở về, hắn vội vàng vào thư phòng của chàng ấy, rất lâu sau mới đi ra.
Ta đoán là có manh mối, nhưng vì lý do nào đó mà chàng ấy giấu không cho ta biết.
"
Ngọc Ánh nhíu mày:" Lạ thật, Mẫn Húc cũng vậy, rõ ràng đã có người mang tin tức trở về, nhưng chàng ấy không nói cho muội biết, không được, muội phải hỏi Hoa Hoa.
"
Nhưng khi họ đến nơi thì được biết tin, Hoa Hoa đã đến chỗ quan âm.
" Chi bằng thế này đi, muội chờ Hoa Hoa trở về, ta đi tìm cách hỏi Ninh Vu.
"
" Nhưng tỷ tỷ, tỷ định dùng cách gì để hỏi hắn? Hắn..
Hắn đối xử với tỷ không tốt, muội lo lắng nếu như chọc giận hắn, hắn sẽ đối xử không tốt với tỷ.
"
Ngọc Yên âu yếm nhìn muội muội của mình:" Muội đừng quá lo lắng, ta đã gả cho chàng ấy hơn bốn trăm năm rồi, chẳng phải ta vẫn còn đang khỏe mạnh sao? "
" Nếu như không được thì tỷ cũng không cần ép buộc hỏi hắn, còn có Hoa Hoa ở đây mà.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.