Vọng Tình

Chương 43: Vô kiểm chi dạ




Trong viện có rất nhiều loại thực vật, kỳ quái là chỉ dài lá mà không ra hoa, rất hiếm mới thấy mấy nụ hoa nho nhỏ.
Hồ Tứ nhìn cây cỏ nơi này, nội tâm đột nhiên nảy lên một loại cảm giác kỳ quái, bi thương giống nhau, giống như có vô số thanh âm hướng nàng khóc lóc kể lể.
Nàng che lỗ tai không nghe, nhưng mà tay bị Phan Ngọc cầm lấy, một bàn tay căn bản không thoát khỏi được.
Mắt mở to, liếm liếm môi, nhịn không được nhìn thoáng qua Hoa nhi này.
Đột nhiên, trước mắt Hồ Tứ biến thành màu đen, cả người giống như lập tức rơi vào một vực sâu không đáy, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng gió thổi qua.
Vô số tiếng khóc quanh quẩn, thân thể giống như bị đông cứng thành một bức tường băng vô hình.
Bang bang, bang bang.
Nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, tiếng khóc hỗn đỗn, quanh thân tóc gáy cơ hồ dựng thẳng đứng.
Hồ Tứ không kiềm chế được, một quyền đánh ra, miệng hô to:
- Cút ngay!
**
Trong phòng bài trí phong cách cổ xưa tự nhiên, cây sàn, cây kỷ trà, cành lá hương bồ trong đệm tùy , tường vách tuyết trắng, nhưng không có treo tranh chữ hoặc bảo kiếm.
Phía trước cửa sổ một chậu cây hoa nhài, nở ra mấy đóa màu trắng nhỏ, lại cùng bài trí trong phòng có chút không hòa hợp.
Hương hoa nhài phiêu phiêu bên trong, lơ đãng trêu chọc khứu giác người khác.
Một tiểu hồ ngồi bên, tiểu đạo đồng ở bên phiến hỏa, Phan Ngọc thuận miệng nói:
- Vài năm không thấy, ngươi vẫn là hưởng thụ yêu đời như vậy.
- Ha ha, nói cái gì hưởng thụ, bất quá là thiên vị vật ấy. Ta là người xuất gia, cùng ngươi bất đồng, không thể tham luyến hồng trần, cũng chỉ có điểm ấy ham.
Đợi tiểu đồng xuất trà, nội tâm Phan Ngọc không khỏi thất kinh.
Như phi thủy tinh, trong sáng giống như ban ngày, lá cây thứ nhất nhỏ giọt thanh lộ, nhịn không được thân thủ đưa tay sờ nhè nhẹ.
Sự thấm lạnh rót vào đầu ngón tay, đuổi đi nhục khí trong lòng, trong đầu nhất thời thanh tĩnh.
Đợi đến hướng phao lá trà, Phan Ngọc lại cả kinh, nước kim hoàng sắc trà, tản ra hương khí thanh tiên, lá giống như ngân châm, đứng thẳng, cao thấp không di động, xuyên thấu chén ngọc lưu ly.
Phan Ngọc đem tình cảnh này nhìn càng thêm rõ ràng.
- Đây chính là trà tiến cống, trừ bỏ hoàng đế, người bình thường không dễ dàng được dùng. Cũng chính là vì lão đệ ngươi tới, nếu không đổi lại là người khác, hắc hắc, còn không đáng để ta lấy ra đâu.
Hạ Lan Hiên há miệng rộng, cười ha ha có vẻ cực kì hiền lành. Phan Ngọc nhẹ nhàng cười:
- Hạ huynh khách khí, Phan mỗ có đức gì có thể để Hạ huynh vì Phan mỗ chuẩn bị trà quý như thế.
- Không mời tiểu bằng hữu của ngươi uống một chén sao?
- Nàng, ta đã xem rồi, nàng không khát.
Phan Ngọc khi định thần nói dối, mắt cũng không sơ hở, tươi cười lại không chê vào đâu được, chỉ là trên mặt thanh thoáng có tổn hại hình tượng.
Chính Hồ Tứ mắt trợn trắng lên, nghe nói như thế không khỏi giận dữ.
Nàng vừa rồi đã chứng kiến những gì đều là ảo ảnh, nhưng một quyền đánh ra là thật sự, hơn nữa lúc đó nàng đang ghì người thật sát trong lòng Phan Ngọc,
Nhìn mặt hắn, sờ sờ trên đầu bị Phan Ngọc đánh/
Canh bốn thật khó chịu, dựa vào cái gì hắn uống trà nổi tiếng, mà nàng chỉ uống loại trà Tây Bắc:
- Vì sao không uống, ta thật sự khát!
Thân thủ đang định lấy chén, không nghĩ nàng nhanh như vậy mà Phan Ngọc còn nhanh hơn, cũng không quản hắn giữ thế nào, cổ tay Hồ Tứ bị hắn chặt chẽ kiềm trụ.
- Tứ Nhi, ngươi, không, khát!
Lời này từ hàm răng đang cắn chặt thoát ra, Hồ Tứ chỉ cảm thấy cổ tay giống như bị một thiêu hồng quyển lửa vây quanh, trong lòng cũng bị một ngọn lửa mãnh liệt nảy lên, không dám nói nửa lời nữa.
Đêm, không trăng, sao đầy trời.
Hồ Tứ nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.
Phan Ngọc không biết người bị sao, chẳng những không cho nàng uống trà, ngay cả cơm cũng chưa cho nàng ăn.
Cho dù là nàng đánh hắn một roi, đánh hắn một quyền, cũng không nên mang thù đến bây giờ.
Phải biết rằng, đói bụng đối với Hồ Tứ là khổ hình đáng sợ nhất trên đời này.
Cơm chiều đều là thức ăn chay, chén bàn bát trản, tinh mỹ phi phàm, sắc hương vị quyến rũ người như dệt hoa trên gấm, cho dù là không đói bụng, cũng sẽ ăn liền ba bát lớn, huống chi là bụng Hồ Tứ đói kêu vang.
Mỗi khi nàng động vào chiếc đũa, chiếc đũa của Phan Ngọc theo đũa nàng từng bước, vô luận nàng mau lẹ như thế nào, liền không cản nổi tốc độ của hắn.
Hồ Tứ chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm ngon đồ ăn tốt trên bàn đều rơi vào trong bụng Phan Ngọc, nuốt nước miếng, chính là một ngụm cũng ăn không đến.
- Nàng mấy ngày nay bụng ăn bị phá hư, cho nên không có khẩu vị.
Phan Ngọc cười hì hì đối Hạ Lan Hiên giải thích, Hạ Lan Hiên ra vẻ một bộ dáng quan tâm:
- Nếu là không ăn được, nơi này ta có dược, ăn một chút sẽ không có việc gì nữa.
Ánh mắt Phan Ngọc chợt lóe:
- Hạ huynh khách khí, chỉ cần đói bệnh đến mấy cũng không sao.
Hồ Tứ cảm thấy chính mình chỉ là một đứa ngốc.
Bắt đầu từ dưới núi đụng vào Phan Ngọc, nàng không có một ngày lành, thật vất vả gặp được Bạch Chước, vốn tưởng rằng có hi vọng về nhà, lại bị Phan Ngọc này ma tinh bắt cóc.
Chẳng lẽ nàng nhất định phải cùng Phan Ngọc ở một chỗ?
Nghĩ đến điều này, trong mắt Hồ Tứ đau xót, nước mắt chảy xuống má, hiện tại nàng chỉ có thể mong đợi Bạch Chước hoặc đại ca có thể tới cứu nàng ra khổ ải.
Chỉ cần có thể rời khỏi Phan Ngọc, huyết khế hay không đều không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nhiệt độ không khí trong núi có vẻ thấp, tuy rằng là giữa hè, cũng phải cần đắp chăn bông.
Hồ Tứ lui vào trong, cơ hồ cuộn thành một đường cong, cứ như vậy tay chân lạnh như băng.
Càng lạnh càng đói, càng đói tức giận càng lớn, vốn hối hận, trong bụng cơ hồ biến thành bể lửa giận hùng hục thiêu đốt, uất ức không thôi.
Không cho nàng ăn, nàng không thể không tự mình đi tìm.
Đi tới cửa, nghiêng tai lắng nghe, im ắng, nửa điểm thanh âm gì đều không có.
Hồ Tứ cười đến vui vẻ, chậm rãi mở cửa ra, từ trong phòng ra bên ngoài xem, không thấy nhân ảnh nào, lúc này mới yên lòng, mở to cửa ra.
Tuy rằng không biết đường đi, nhưng mà tìm phòng bếp ở đâu vẫn không làm khó được nàng, ai bảo nàng có một cái mũi vô cùng linh mẫn chứ.
Ra cửa, Hồ Tứ lập tức sửng sốt, vừa mới ở trong phòng không có nhìn rõ ràng, tới ngoài phòng mới phát hiện, trong viện đã bị sương mù bao phủ.
Điều này trong núi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng làm người ta kinh ngạc là sương này có lãnh có đạm, chậm rãi lưu động, giống như sinh mệnh hữu hình.
Hồ Tứ cả kinh, không biết vì sao, trong lòng của nàng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Trong lòng ê ẩm , nhịn không được rơi lệ, chạy nhanh lắc đầu.
Nàng vỗ vỗ mặt, an ủi mình, có lẽ là nàng đang đói, ảo ảnh xuất hiện.
Cái mũi cố ngửi, không khí rầu rĩ , vô luận cố ngửi như thế nào, đều không có hương vị.
Sắc mặt Hồ Tứ khẽ biến, bình thường thứ như thế nào mới có thể ngăn cản khứu giác của nàng, chẳng lẽ này điều này có vấn đề?
Nàng thủy chung đứng ở cửa phòng, phía dưới bậc thang chính là sân, sương trắng ở trong viện chạy phiêu đãng.
Nhưng vô luận chuyển động như thế nào, đều thủy chung đi không được , thật giống như hai thế giới bình thường.
Trong lòng Hồ Tứ bồn chồn, lui về phía sau nhưng bụng đang rất đói, không cam lòng, muốn đi xuống nhưng lại sinh ra ý sợ hãi.
Cuối cùng, đói khát chiến thắng sợ hãi, Hồ Tứ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước xuống bậc thang.
Lạnh lẽo đến xương tủy, Hồ Tứ ôm hai tay, run run bước về phía trước.
Không nghĩ tới tại đây lại kì lãnh vô cùng, đáy lòng dâng lên nửa điểm hối hận.
Đã xuống dưới, chẳng lẽ lại quay về?
Trong lòng nghĩ ngợi, Hồ Tứ chậm rãi quay đầu, cả người run lên.
Bất quá mới đi được vài bước, phòng ốc phía sau đều bị ẩn.
Hồ Tứ mở bàn tay ra, trong lòng niệm chú, muốn thắp sáng hồ hỏa để chiếu sáng cùng sưởi ấm.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, tay Hồ Tứ run lên, sợ hãi không ngừng.
Đây là chuyện chưa từng có!
Vô luận nàng niệm chú như thế nào, lòng bàn tay vẫn y nguyên, không có nửa điểm hỏa diễm sẽ xuất hiện.
Chẳng lẽ đầu óc của nàng bị đói bụng làm loạn, ngay cả điểm pháp thuật ấy cũng không có?
Hồ Tứ lắc lắc đầu, lại cúi cúi đầu, dùng sức nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra, đã thấy trước mắt bỗng nhiên hé ra một gương mặt không có ngũ quan, kề sát ở trên mặt của nàng.
Hồ Tứ thất thanh thét chói tai, nhanh chân muốn chạy, đáng tiếc chân không nghe lời sai bảo, run rẩy không vững.
Khuôn mặt kia thật đáng sợ, chỉ có một đầu tóc đen thùi dài ở trong không trung bay phất lên.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo trầm trọng, một luồng khí tanh tưởi tiến vào lỗ mũi, làm người khác muốn nôn.
Hồ Tứ vội vàng đi cách xa khuôn mặt kia, người kia thu lại tóc, mặt lạnh như băng mềm nhẵn, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua tay nàng, ngay trên mặt lưu lại tơ máu.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ đang cầm vạn kim châm, đồng loạt chui vào lòng bàn tay của nàng, nhanh chóng bắt lấy Hồ Tứ, tựa như chui sâu vào trong các huyệt đạo.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong bụng càng khó chịu, như có một ngọn lửa lớn, tả xung hữu đột.
Tìm không thấy phát tiết, đột nhiên, một nhúm tóc như rắn chạy lên miệng Hồ Tứ, từ yết hầu một đường xuống phía dưới.
Hồ Tứ cật lực ho khan, nhưng vô luận dù có động như thế nào đều là phí công.
Nàng có chút hối hận với hành động lỗ mãng của mình, không nên vì đói bụng liền chôn vùi mạng nhỏ.
Ai, cái chết nhẹ tựa hồng mao, cũng lớn như Thái Sơn.
Người kia hé ra gương mặt cổ quái làm nghẹn chết, ngẫm lại loại chết kiểu này cũng dọa người.
Đến lúc đó, chỉ sợ chuyện nàng đồ sơn tộc chết như vậy, thậm chí toàn bộ yêu giới đều chê cười, người nhà của nàng cũng sẽ biết.
Nghĩ đến điều này, Hồ Tứ cảm thấy chính mình thật buồn cười, lại nghĩ người trong nhà mất mặt.
Nàng rất lo, không thể để đại ca mệt mỏi, thanh danh vất vả mới có được đều mất hết.
Càng nghĩ càng có lý, Hồ Tứ càng cảm thấy nàng không nên chết ở chỗ này, phải chết cũng không thể là do tên quái vật này giết.
Trong đầu ý tưởng vừa mới thành hình, lửa nóng trong bụng lập tức hướng lên trên, một cỗ ngọn lửa lam nhạt theo trong miệng nhảy lên, tiến tới tóc dài trên miệng nàng.
Ngọn lửa diễm lệ như một con rồng, hướng về phía trước lan tràn, đốt thẳng tới quái vật không mặt.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngắn ngủi mà bén nhọn, quái vật bị ngọn lửa vây quanh, bất quá trong nháy mắt, hóa thành tro bụi.
Bùm!
Hồ Tứ đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt rơi như mưa.
Vừa rồi thật sự là may mắn, trong thời gian ngắn ngủn, nàng ngay tại quỷ môn quan dạo qua một vòng.
Xem ra diêm vương lão gia vẫn là nhớ nàng, bây giờ còn không nghĩ lấy cái mạng nhỏ này của nàng, nếu không chỉ sợ nàng đã đến Sâm La điện báo danh.
Lấy tay áo lau lệ, còn chưa xoa cái trán, mông đau xót, giống như có cái gì chui từ dưới đất lên.
Hồ Tứ nhảy dựng lên, thì ra dưới sàn có một ít thực vật dài ra trồi lên, bộ dạng nhanh nhẹn, chui từ dưới đất lên.
Nẩy mầm, lá dài ra dần, kết quả, một loạt động tác này bất quá chỉ trong chớp mắt, phiến lá không phải màu lục, mà là màu đỏ quỷ dị.
Hồ Tứ nhìn rõ ràng, tuy rằng không có mặt trời chiếu sáng, nhưng trên phiến lá này có điểm hào quang, ánh một mảnh màu đỏ, nụ hoa to như miệng bát.
Hồ Tứ thầm nghĩ, nụ hoa đã là như thế, nếu là nở hoa sẽ lớn hơn nhiều lắm.
Đang lúc ấy, chỉ nghe tiếng động ba ba, luân phiên thanh thúy vang lên.
Nụ hoa không thể triển khai tốc độ, đóa hoa kiều diễm ướt át màu đỏ, hoàn toàn duỗi thân mở ra, lớn chừng bằng mặt bồn nhỏ.
Nhưng làm cho Hồ Tứ cảm thấy sợ hãi nhất, là đóa hoa chính giữa, mỗi đóa hoa đều có cùng một gương mặt quái vật không mặt vừa rồi giống nhau, tóc bay rối như rắn xoay tròn, thẳng tắp hướng về phía Hồ Tứ mà đến.
Hồ Tứ cả kinh, mặt mũi trắng bệch, quái vật vừa rồi một cái đã thiếu chút nữa lấy mạng của nàng, lúc này lại rất nhiều quái vật này, chẳng lẽ ông trời đã định hôm nay nàng sẽ chết ở chỗ này?
Đang nghĩ tới, chân căng thẳng, lũ tóc dài triền ở trên đùi của nàng, lập tức càng nhiều tóc theo sát mà lên, một vòng một vòng giống như rắn, đem Hồ Tứ trói chặt lại.
Đừng nói động, cho dù là nghĩ muốn thoát ra, đều khó như lên trời.
Hồ Tứ hô hấp dồn dập, bên tai truyền đến vô số tiếng cười cùng tiếng động, thanh âm mơ hồ, có nam có nữ, nhưng đều là nói một câu:
- Lưu lại đi! Lưu lại đi!
Bên này Hồ Tứ bị trói chặt, đã sớm muốn ngất, lại không biết tất cả biến cố đã bị người khác xem rõ ràng.
**
Thạch thất trống vắng, tượng đá cổ kính.
Trên thạch bích đốt đèn, ở chính giữa, phía dưới bị thiêu cháy, trong đỉnh đen như mực chất lỏng đen quay cuồng.
Bên cạnh có một người đang đứng, đúng là Hạ Lan Hiên.
Chỉ thấy ngón trỏ tay phải hắn khẽ chỉ theo đường nước, chất lỏng hướng bên cạnh tản ra, một mặt kính thủy tinh từ trong đỉnh dâng lên, trong kính hiện lên đúng là Hồ Tứ đang giãy dụa, khóe miệng Hạ Lan Hiên mỉm cười:
- Hừ, Phan Ngọc, người của ngươi giống như quỷ, cũng muốn uống nước rửa chân của ta? Ngươi không phải bảo hộ tiểu yêu hồ này sao, ta càng muốn động vào nàng, càng muốn làm cho nàng chết ở trước mặt ngươi.
Nhìn Hồ Tứ phí công thoát khỏi đám tóc kia, hắn cười càng thêm vui vẻ, nhịn không được sờ sờ đồng đỉnh:
- Bảo bối, không nên gấp gáp, rất nhanh, ta khiến cho nàng đến cùng ngươi ở một nơi.
Đang nói, đột nhiên người trong kính không hề nhúc nhích, Hạ Lan Hiên nghĩ đến Hồ Tứ đã chết, cũng không nghĩ là, chuyện kế tiếp phát sinh hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.
Hồ Tứ không biết chính mình bò lại vào trong phòng như thế nào, chỉ biết là một khắc trước nàng còn khó chịu muốn chết, mà ngay sau đó, nàng đã ghé vào bậc thang, sương mù, cái gì mặt quái, tất cả cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Từng ngôi sao khảm trên màn trời, lóe ra giống kim cương.
Giữa hè, gió đêm thổi tới trên mặt, ôn nhu , ấm áp , hỗn hợp trong núi mộc Diệp Thanh, có một phen tư vị khác.
Mắt to nháy nháy, tinh quang lóe lên, Hồ Tứ cử động ngón tay, cử động như thường, cũng không gì xảy ra.
Chẳng lẽ chuyện trải qua vừa rồi đều là một giấc mộng?
Nhưng mộng nào chân thật đáng sợ như vậy chứ?
Nghĩ đến bộ mặt quỷ quái kia, lại làm nàng hít thở không thông.
Hồ Tứ liền không rét mà run, không dám nghĩ đến nữa, chỉ sợ nghĩ đến dù có vò đầu cũng sẽ không ra kết luận, chỉ có thể đợi cho ngày mai, đem giấc mộng này kể cho Phan Ngọc để hắn giải thích.
Mong rằng hắn có thể cho nàng đáp án.
Xoay xoay thắt lưng, đêm dài giường lạnh, thắt lưng còn có chút mỏi, chẳng lẽ nàng già đi?
Hồ Tứ đem ý niệm đáng sợ trong đầu này đuổi ra khỏi đầu.
Sờ sờ da thịt trắng mịn trên mặt, nàng là tiểu hồ ly đang tuổi lớn, thành lão còn cách xa vạn dặm nữa.
Đẩy cửa vào nhà, sờ soạng ngồi ở trên giường, vừa ngả đầu xuống liền ngủ.
Đột nhiên, ngón tay chạm đến một thứ gì đó mềm mềm lại lạnh, tựa hồ là tóc.
Hồ Tứ kinh hoàng, quả nhiên, tóc dài màu đen trên giường của nàng hướng ra ngoài, mà chung quanh trên vách tường cũng toát ra vô số bộ mặt.
Mặt trống một mảnh, không có ngũ quan, Hồ Tứ thét chói tai hoảng loạn, thân thủ mở cửa cướp đường mà chạy.
Vô luận chạy như thế nào, đều không thể thoát ra.
Mắt thấy mặt cùng tóc kia càng ép càng gần, Hồ Tứ sợ tới mức cơ hồ ngất xỉu trên mặt đất, ôm đầu khóc rống:
- Phan Ngọc, ngươi ở đâu, mau tới cứu ta! Ta, ta không muốn chết, chỉ cần ta có thể sống , ta nhất định nghe lời ngươi nói, ô ô ô!
Khóc lớn một lúc, một thanh âm ở ngoài cửa vang lên:
- Ngươi thật sự nghe lời? Ha ha, ta cũng không tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.