Vọng Tình

Chương 40: Tối khả ái đích mẫu lão hổ [ Cọp mẹ đáng yêu nhất ]




Hồ Tứ thân mình lười biếng xoay thắt lưng, há mồm ngáp một cái, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, hơi ấm dào dạt tràn quanh người.
Ngửi thấy mùi hoa trong gió đưa tới, hít vào một hơi thật lớn, nhanh như chớp chạy đến chỗ Phan Ngọc.
Phịch!
Đẩy cửa phòng ra, như một trận gió bổ nhào vào trước giường.
- Uy, mặt trời đã lên cao lắm rồi, còn không dậy sao?
Thấy Phan Ngọc không có phản ứng, Hồ Tứ có điểm tức giận, một phen xốc chăn bông lên.
Trên giường không có người, chỉ có mấy cái gối đầu xếp cùng một chỗ, bộ dáng có điểm giống người. Hít sâu một hơi, vừa muốn kêu to, lại nghe bên cạnh có người nói chuyện:
- Này, mới sáng sớm, ngươi cũng không để cho ta thanh tĩnh một lát.
Đã thấy Phan Ngọc vẻ mặt bất khoái từ bên ngoài đi vào.
- Ta có ý tốt đến gọi ngươi, còn không cảm kích.
Hồ Tứ quệt miệng ngồi ở trên ghế, nhếch chân lên vắt chéo.
- Ý tốt? A, đối với ý tốt của ngươi, ta cũng không dám nhận.
Bưng cái chén lên, hét lên một tiếng, đột nhiên nhăn mi lại, dùng chân đá đá chân Hồ Tứ.
- Uy, nữ hài tử phải có bộ dáng thục nữ, ngươi cái dạng này, mười phần giống nam nhân.
Hai tay ôm chân, Hồ Tứ cằm đặt ở trên đầu gối, mắt to chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển nghiêm túc
- Nói ta giống nam nhân, còn không phải do ngươi tạo thành sao? Nói điều này, ta chỉ tìm ngươi tính sổ.
Phan Ngọc uống xong nước một chút, lại sặc ho khụ khụ, khuôn mặt đỏ hồng, thở hổn hển:
- Vì cái gì tìm ta tính sổ?
Mắt ngọc chuyển động, tươi cười đầy mặt:
- Ta đã biết, ngươi bị tiểu sư muội cuốn lấy .
- Còn nói, vì cái gì ngươi không vạch trần ta? Vì cái gì chúng ta còn ở nơi này?
Nghĩ đến khuôn mặt Vạn Đào Hoa tươi cười, Hồ Tứ không rét mà run.
Phan Ngọc thở dài.
Nếu không phải vì một vạn lượng hoàng kim kia, hắn cũng không nghĩ sẽ ở nơi này.
Dưỡng thương là một chuyện, chờ hoàng kim mới là mấu chốt.
Vốn tưởng rằng dựa vào Hồ Tứ có thể thuận lợi đến lấy, không nghĩ tới thương thế đều tốt mà hoàng kim còn không thấy đâu, vỗ vỗ đầu vai Hồ Tứ:
- Ta không vạch trần ngươi, ngươi không thể chủ động thừa nhận sao? Đối với tiểu sư muội, ta biết nàng ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe người sai bảo, nàng nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Thật sự?
Hồ Tứ bán tín bán nghi.
Phan Ngọc vỗ ngực cam đoan:
- Đương nhiên là thật , ta chưa từng lừa gạt ngươi.
Hồ Tứ sờ sờ đầu, tuy rằng từ trong mắt Phan Ngọc nhìn không thấy dối trá, nhưng tiểu tử này làm người ta không nghĩ hắn nói lời chân thành.
Bất quá, nghĩ đến Vạn Đào Hoa, cũng chỉ có thể kiên trì đợi.
Đang suy nghĩ, nói Tào Tháo, Tào Tháo lại đến ngay.
- Hồ ca ca, tiểu sư huynh!
Vạn Đào Hoa cười đến vẻ mặt sáng lạn, thực như một bó hoa tươi.
Hồ Tứ nhẹ nhàng lắc mình, tránh thoát nhiệt tình của đại tiểu thư, cười nói:
- Đào Nhi, ngươi tới thật sớm.
Đang suy nghĩ đối sách, trên mũi bay tới hương khí thanh nhã, hương khí quen thuộc lúc này liền như cứu mạng nàng, Hồ Tứ mừng rỡ, lại không nghĩ rằng Vạn Đào Hoa cùng Phan Ngọc đồng thời biến sắc.
- Bạch ca ca, ngươi tới thực sớm!
Hồ Tứ nhanh kéo cánh tay Bạch Chước, dường như sợ hắn biến mất.
Bạch Chước bất động thanh sắc đẩy Hồ Tứ ra, lại liếc mắt một cái không ngờ được Vạn Đào Hoa làm bộ không nhìn thấy, trong lòng lập tức hiểu được.
- Uy, Bạch Chước, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Việc kia đã kết thúc, hơn nữa sư huynh đã tốt rồi, ngươi như thế nào còn tìm tới nhà của ta!
Nhìn đến Bạch Chước ở trước mắt không hoảng hốt, Vạn Đào Hoa đánh tiếng.
- Như thế nào, không chào đón ta sao?
- Kia đương nhiên, tuy rằng ngươi không có giết người, không có nghĩa là ngươi hoàn toàn không có việc gì!
Nghĩ đến nhà mình sinh ý cùng phía sau núi vừa có khởi sắc, đại tiểu thư liền hận nghiến răng.
Đêm đó, Phan Ngọc bị thương rất nặng, dược bình thường không cứu được, nhân cơ hội nói hắn có linh dược, bảo đảm chữa khỏi vết thương của Phan Ngọc, liền cứ như vậy đường hoàng ra vào Vạn Đào sơn trang.
Cho dù đại tiểu thư hận, cũng không thể phát tiết.
Thừa dịp bọn họ đấu võ mồm, Hồ Tứ lặng lẽ đứng sang một bên.
Chỉ gần Bạch Chước, nàng mới có thể thoát khỏi dây dưa với đại tiểu thư, vừa muốn ra khỏi cửa, bỗng một giọng nói vang lên.
- Như thế nào, lại muốn chạy?
Hồ Tứ gấp đến độ muốn khóc, có thể không thể bình an thoát khỏi Phan Ngọc.
- Van cầu ngươi, thả ta đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ nhanh chóng biến thành nhăn nhó, Phan Ngọc nhìn xem thú vị.
- Tứ Nhi, ta nghe tiểu sư muội nói ít ngày nữa sẽ cùng ngươi thành hôn, chẳng lẽ ngươi còn muốn tha đến lúc đó sao? Hoàn lương không bằng bạo lực, không bằng liền hôm nay đem nói cho rõ ràng, cũng đỡ phải để ngươi luôn lo lắng đề phòng.
**
Hương lan thoáng chốc tràn ngập trong đình viện.
- Thơm quá!
Chén rượu bạc như tờ giấy, bạch ngọc, dịch rượu thanh thuần tựa như nước suối trong suốt.
- Tuyền nướcThiên Sơn không hổ là thiên hạ đệ nhất. Ta nghĩ, cho dù là Dao Trì cũng không hơn gì cái này.
Phan Ngọc thoải mái duỗi hai chân, khoát lên trên lan can, nhắm mắt lại hưởng thụ thanh tĩnh khó có được này.
- Ha ha, rượu của ta lại há có thể cùng tiên phẩm Dao Trì đánh đồng? Bất quá là hương dã sở chế, không thể không ở nơi thanh nhã.
Bạch Chước không chuyển mắt nhìn chằm chằm Phan Ngọc.
Tiêu sái phong lưu, ôn nhu đa tình, đây là Phan Ngọc làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên.
Khóe miệng thoáng lộ ra ý thích mỉm cười, mắt phượng thon dài, mắt ngọc đen nhánh, thần thái bay lên, ngay cả Bạch Chước cũng thật sự chọn không ra được tật xấu của Phan Ngọc, thực tại cũng có chút không hạ thủ được.
- Bạch huynh, có chuyện thì nói thẳng, tiểu đệ không thích bị người xem kỹ như thế.
Bạch Chước âm thầm cả kinh, không khỏi lo lắng, không ngờ Phan Ngọc biết hắn quan sát mình, cảm giác sâu sắc như thế, làm hắn cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng bất quá chỉ để ở trong lòng, lợi hại như thế nào, cũng chỉ là người phàm nhất giới.
- Nào có, ta chỉ là nhớ ra, ngươi vì sao phải làm cho Tứ, khụ, làm cho Hồ Tứ ở cạnh Hoa Hoa, trực tiếp mang nàng đi không phải rất tốt sao?
Phan Ngọc cười:
- Có một số việc, nếu không đi giải quyết, chỉ một mực trốn tránh, cùng loại người nhu nhược có gì khác nhau? Ta cũng không để sư muội bị đuổi giết.
- Cho nên ngươi khiến cho một nữ hài tử chính mình đi đối mặt?
Bạch Chước có chút mất hứng, hắn nhìn Hồ Tứ lớn lên, hắn không thích Phan Ngọc thể hiện khẩu khí không sao cả.
Mày nhíu mặt nhăn, Phan Ngọc không biết vì sao, chỉ là không thích Bạch Chước dùng loại khẩu khí này nhắc tới Hồ Tứ, hắn dường như biết nhiều điều về Hồ Tứ.
- Người yếu đuối đối mặt với sự thật, nếu không thể đối mặt, thì làm sao có thể lớn lên? Nàng không thể luôn làm tiểu hài tử.
- Tiểu hài tử!
Bạch Chước nghe được liền chê cười,
- Tiểu hài tử không đến ba ngàn tuổi, ngươi ở trên đời này xem qua vài người sao? Hừ!
Phan Ngọc mặt đỏ lên, xác thực bỏ qua điều này.
Hồ Tứ bề ngoài trẻ con cùng hành động hồ nháo, chỉ bằng tuổi của nàng, quả thật không thể cho rằng tiểu hài tử, đang muốn phản bác, trong bụng đột nhiên đau nhức.
Chén rượu rơi xuống đất, nhìn Bạch Chước cười đến vô cùng đắc ý, nói:
- Ngươi hạ độc!
- Đương nhiên, không hạ độc như thế nào kiềm chế được Phan Ngọc nổi tiếng thiên hạ? Không uổng phí ta sống trăm năm ở nhân gian.
Đang nói, bỗng một tiếng thét chói tai cách đó không xa từ trong phòng truyền đến, chỉ chốc lát sau, một bóng dáng sôi nổi vào đình.
Hồ Tứ sờ sờ cái mũi, không thèm để ý vết thương trên mặt cùng y phục hỗn độn, hướng về phía Bạch Chước nhếch miệng cười.
- Bạch ca ca, kế tiếp liền xem ngươi .
Bạch Chước dở khóc dở cười, chỉ thấy trên mặt Hồ Tứ đầy vết cào, tóc rối tung, vạt áo rời rạc, gật gật đầu:
- Xem ra, Hoa Hoa cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Hồ Tứ lắc đầu, cười đến dị thường vui vẻ:
- Đau khổ ấy tính là gì? Chỉ cần không gả cho ta, cho dù là cào vài cái, ta đều cam tâm tình nguyện.
Bạch Chước huých vào miệng vết thương của nàng.
Ba! Hồ Tứ một chưởng đánh tới.
- Đau quá, không nên đụng nha!
Bỗng nhiên thấy sắc mặt Phan Ngọc tái nhợt, biểu tình thống khổ ôm bụng:
- Di, ngươi làm sao vậy, bụng đau sao?
Không chờ Phan Ngọc trả lời, Bạch Chước cười đem Hồ Tứ đẩy lên phía trước Phan Ngọc:
- Tiểu Tứ, ngươi để cho Bạch ca ca làm chuyện ta đã làm được, kế tiếp liền do ngươi.
- Là ý tứ gì?
Hồ Tứ có chút không hiểu được .
- Đương nhiên là huyết khế.
Bạch Chước cười đến mười phần gian trá.
- Ngươi không phải tâm tâm niệm niệm đều muốn giải trừ huyết khế sao? Ta đã làm được cho ngươi.
Giải trừ huyết khế?
Hồ Tứ vạn phần kinh hỉ, chỉ là có chút khó hiểu:
- Hắn không thể động, có thể giải trừ huyết khế sao?
Cảm thán Hồ Tứ, Bạch Chước cổ tay vừa lật, đem một thanh chủy thủ tinh quang bắn ra bốn phía ở trên tay Hồ Tứ,
- Giết hắn, huyết khế tự nhiên giải.
Vỗ vỗ đầu vai của nàng,
- Tiểu Tứ, việc này phải chính ngươi động thủ, Bạch ca ca không có thể giúp ngươi.
Mắt thấy Bạch Chước rời đi, Phan Ngọc hận nghiến răng, thân mình mềm nhũn vô lực, thấy mắt Hồ Tứ lóe quang, biểu tình biến ảo, không khỏi âm thầm bồn chồn, không biết nàng tra tấn hắn như thế nào.
Trong lòng Hồ Tứ đang giao chiến.
Giết? Có điểm không đành lòng.
Nàng chưa bao giờ giết qua người.
Không giết, có điểm không cam tâm.
Chẳng lẽ nàng nhất định để Phan Ngọc bắt làm nô dịch chung thân sao?
Trong phòng, sau khi đuổi Hồ Tứ đi, đại tiểu thư nằm úp sấp ở trên bàn, thất thanh khóc rống.
Mối tình đầu của nàng, liền như vậy đã không còn, hơn nữa đối tượng vẫn là nữ nhân, điều này làm cho nàng cơ hồ mặt như quét rác.
Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khổ sở, lên tiếng khóc lớn, khóc rất thương tâm.
Một đạo mùi thơm tiến vào trong mũi, ngón tay khẽ nâng cằm của nàng lên, khăn lụa mềm nhẵn lau nước mắt trên mặt, trong ánh mắt ôn nhu của Bạch Chước,Vạn Đào Hoa khóc càng thương tâm.
- Này không giống ngươi, nữ tử không sợ trời không sợ đất trước kia đâu?
- Ngươi, ngươi, ngươi nhất định đang cười ta khờ! Đứa ngốc làm nhiều như vậy, ta, ta, ta chính là người ngốc nhất thiên hạ! Ô ô ô!
- Ha ha, đúng vậy. Ngươi là nữ nhân ngốc nhất trên đời này. Bất quá, ta chính là thích ngươi, thích ngươi, đứa ngốc bất trị này!
Đem Vạn Đào Hoa đang khóc lóc ôm vào trong ngực, Bạch Chước nhẹ vỗ về lưng của nàng, ở bên tai của nàng nói hết tình ý của hắn.
Loại cảm tình này từ khi bắt đầu, đã không thể hiểu hết, chỉ biết là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã bị hoạt bát của nàng, vui vẻ của nàng, thậm chí còn phẫn nộ của nàng hấp dẫn.
Sống vạn năm, gặp qua vô số người, nghĩ đến chính mình chung quy có thể khai phá tình quan, không nghĩ tới, hắn lại thích chính là nàng.
Một giọt lệ chảy xuống gương mặt non mềm của nàng, Bạch Chước than nhẹ một tiếng, thần khí ôn nhu.
Trong gắn bó dây dưa, tâm Vạn Đào Hoa giống như rơi vào đám mây mềm mại, lại gian nan tự kềm chế.
Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mạnh mẽ đẩy Bạch Chước ra, Vạn Đào Hoa nói:
- Không, không được.
Bạch Chước không hiểu chút nào.
- Vì cái gì?
Do dự một lát, Vạn Đào Hoa đỏ mặt nói:
- Ta là người, có thời điểm sẽ già, đến lúc đó, ngươi vẫn tuổi trẻ như cũ, tất nhiên là sẽ không để ý đến ta.
Bạch Chước cười khẽ, lông mi dài cụp xuống, mắt ngọc sáng lấp lánh.
- Nha đầu ngốc, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không so tuổi tác với ta.
Sau đó đem nàng ôm vào trong ngực.
- Nàng già đi, ta sẽ đi cùng nàng. Nàng chết, ta sẽ đi từ thương thiên xuống hoàng tuyền, ta nhất định sẽ tìm được nàng. Bạch Chước ta lúc này thề với trời, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, được không?
Ôn nhu nhìn chăm chú, Vạn Đào Hoa khẳng định sẽ phương tâm đại động, không nghĩ tới khi Bạch Chước cúi đầu muốn hôn nàng, nàng nhảy phắt ra,
- Ngươi như bây giờ, vì sao khi đó như vậy nói ta?
Bạch Chước kỳ quái,
- Ta gọi ngươi là cái gì?
Mặt Vạn Đào Hoa đỏ lên,
- Ngươi, ngươi tên hỗn đản này, khi đó, khi đó bảo ta là mẹ, cọp mẹ!
Càng nói càng khổ sở, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
- Ta, ta lại làm sao giống cọp mẹ ! Ngươi nói, ngươi nói!
Bạch Chước cười lớn đem Vạn Đào Hoa trốn tránh ôm vào trong ngực, khẽ chạm vào chóp mũi xinh đẹp của nàng, mắt cười nói:
- Thì ra nàng mang thù, khó trách mặt vẫn bất bình khi thấy ta, ha ha.
Hắn cúi đầu, hôn đôi môi của nàng.
- Yên tâm, ở trong lòng ta, nàng là cọp mẹ đáng yêu nhất trên đời này. Trong thiên hạ, rốt cuộc tìm không thấy cọp mẹ nho nhỏ thứ hai.
Khi hắn nhìn con mắt sáng trong suốt của Vạn Đào Hoa, cho dù là bị móng vuốt của nàng cào vài cái, cũng là vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần có thể ôm nàng trong ngực, tất cả đều không quan trọng.
Bên này ôn nhu triền miên, bên kia Hồ Tứ lại do dự không ngừng.
Chủy thủ trong chốc lát đặt trên cổ Phan Ngọc, trong chốc lát do dự.
Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?
Đang bàng hoàng hết sức, Phan Ngọc bỗng nhiên mở miệng:
- Tứ Nhi, ngươi đã sớm nhận thức Bạch Chước?
- Đúng vậy!
Hồ Tứ gật đầu,
- Nhưng hắn là bạn tốt đại ca của ta, ta từ nhỏ đã liền nhận thức hắn.
Khó trách!
Phan Ngọc âm thầm cắn răng, trên mặt lại cười đến vô cùng vui vẻ.
- Tứ Nhi, ngươi tin tưởng theo như trong lời hắn nói sao?
Đồng ý thì liền muốn giết hắn, không đồng ý thì trong lời nói liền chứng minh nàng còn có vài phần lương tâm.
Phan Ngọc chỉ nhìn Hồ Tứ, xem nàng trả lời như thế nào.
Hồ Tứ cúi đầu trầm tư, không tin là giả.
Toàn tâm tin tưởng, nàng cũng không muốn giết Phan Ngọc, đang ở lúc lưỡng nan…
- Tứ Nhi, ngươi thật muốn tin trong lời nói của hắn, giết ta sao?
Hồ Tứ lắc đầu, đang muốn nói chuyện, đã thấy Phan Ngọc mặt bỗng nhiên gần sát, trong tay không còn chủy thủ đã muốn rơi vào trong tay của hắn.
Không để ý tới Hồ Tứ trợn mắt há hốc mồm, Phan Ngọc hai tay bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ, ngập ngừng xoa nắn:
- Hừ, muốn giết ta, Tứ Nhi, còn rất sớm!
Cho đến khi Hồ Tứ bị chà xát nhe răng nhếch miệng, liên tục cầu xin tha thứ, mới dừng tay.
**
Thật là một núi vàng bạc nha!
Phan Ngọc mừng rỡ chảy nước miếng, ánh vàng rực rỡ, vàng óng nguyên bảo cơ hồ chìm trong mắt hắn.
Cầm lấy cái này, lại luyến tiếc cái kia, hận không thể ôm vào trong ngực, quả thực yêu thích không buông tay.
Đang đắc ý say mê, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị gõ mạnh một cái.
Cùng lúc đó, một thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên bên tai:
- Xú tiểu tử, dám trốn đến nơi đây!
- Ôi, xin nhẹ tay, nương, xin nhẹ tay!
Phan Ngọc liều mạng xin tha, lỗ tai thủy chung bị bàn tay nắm chặt.
Chủ nhân tay ngọc dùng lực không vừa, mày liễu dài nhỏ, đôi mắt điểm nước, chưa nói trước mang ba phần diễm lệ, tướng mạo Phan Ngọc cùng nàng phi thường giống nhau.
- Tiểu tử, ta và cha ngươi còn tưởng rằng ngươi không trở lại! Nếu không có hiền chắt nữ, chỉ sợ ta còn tìm không ra ngươi!
Phan Ngọc thầm hận Vạn Đào Hoa nhiều chuyện, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
- Nương, ta vốn đã nghĩ sẽ trở về nhanh, chỉ là có việc trì hoãn, tìm ta làm gì?
Phan phu nhân cười đến như hoa nở rộ, lời nói từ trong miệng nàng nói ra lại như sét giữa trời quang, làm cho Phan Ngọc cơ hồ đứng không vững, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển.
Chỉ một thoáng thầm nghĩ, hắn liền chạy trối chết, không trở lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.