Vọng Tình

Chương 24: Thanh lâu nhất nhật du [ một ngày dạo thanh lâu ]




Quán trọ này tuy nhỏ nhưng đồ đạc trong phòng khá đầy đủ, sạch sẽ.
Hồ Tứ đi vào trong phòng, rửa mặt, nằm trên giường lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Những kí ức kể từ khi xuống núi lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
Mạc Sầu nét mặt ôn nhu, ôm chặt câu dặc kính xông vào biển lửa, quyết tuyệt cùng trời đất.
Trầm Hương thống khổ yêu thương một người, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn người đó.
Trúc Quân với đôi mắt bi ai đưa tay vuốt mắt phu quân của nàng.
Từng khuôn mặt không ngừng xoay chuyển trong kí ức.
Đồng thời, những khuôn mặt dữ tợn cũng hiện lên sau đó.
Mạc lão gia với khuôn mặt nham hiểm đáng sợ. Lưu viên ngoại gào thét đuổi Trầm Hương rời xa Lưu Phong. Giang Hạo Nhiên gương mặt không cam tâm trước khi chết.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, thì ra đây mới là nhân gian đích thực chứ không phải giống như trong quyển sách nàng đã đọc.
Nhân gian trước đây mà nàng biết không có những con người như vậy, không có ám toán, không có mưu mô.
Xem ra những thứ nàng biết, đều chỉ là lừa gạt mà thôi.
Nàng chợt nhếch miệng lên cười.
Từ lúc ra khỏi Giang phủ, nàng chỉ một mực suy tư, không nghe, không thấy lời nói của Phan Ngọc. Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã qua, Hồ Tứ đã biết cách nhìn nhận lại con người.
Chỉ có điều, nàng sẽ không còn vô lo vô nghĩ như trước nữa rồi.
Đây có phải là trưởng thành mà Phan Ngọc nói tới không?
Nếu như trưởng thành mà phải như vậy, nàng tình nguyện vĩnh viễn không lớn lên.
Bất chợt ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập tiến tới phòng của nàng. Cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Ba!
Tiếng cửa va đập mạnh vào tường vang lên. Trên người chợt thấy lạnh, Hồ Tứ còn chưa kịp phản ứng đã bị Phan Ngọc lôi ra khỏi phòng.
**
Hồ Tứ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt ngây ngô nhìn xung quanh.
Một khắc trước, nàng vẫn còn đang thanh tịnh ở trong quán trọ.
Một khắc sau, xung quanh nàng xuất hiện một lũ oanh oanh yến yến chuyện trò uống rượu, quả là có sự khác biệt lớn nha.
Đưa mắt lên nhìn kẻ đưa mình tới thanh lâu, bộ dạng huênh hoang của hắn lộ ra chút vui vẻ hiếm thấy, chẳng lẽ với hắn việc này vui tới vậy?
- Ai nha, vị công tử này trông thật anh tuấn nha. Nào, uống ly rượu này đi!
Giọng nói lả lơi kia bất giác làm Hồ Tứ rùng mình nổi da gà, nhịn không được xoa xoa hai cánh tay.
Bên cạnh, một nữ nhân khác đã lột vỏ quả nho đưa vào miệng Hồ Tứ, dọa nàng nhảy dựng muốn hét lên.
Một cánh tay ngọc khác khoát lên vai nàng, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhất mực si tình nhìn nàng chăm chú. Hồ Tứ trong lòng sợ hãi, nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Ha ha, vị công tử này thật biết nói đùa. Ta chỉ muốn đưa quả nho cho công tử mà thôi. Đây là nho Tây Vực, Trung Nguyên rất khó tìm được. Nào, hé miệng ra, để ta cho chàng ăn.
Tới lúc này, Hồ Tứ thật hết nhịn nổi.
Vứt lại hoảng sợ ra phía sau, nàng đập bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào kẻ đang ngồi hưởng thụ kia.
Trái một cô, phải một cô, hừ.
Sau mấy ngày im lặng, rốt cuộc hôm nay Hồ Tứ cũng phát tiết hết tất cả tức giận trong lòng. Chạy tới hất đổ ly rượu của Phan Ngọc, nàng đứng trước mặt hắn, chỉ tay quát:
- Họ Phan kia, nói cho rõ ràng đi. Đem ta tới nơi này, rốt cuộc ngươi đang có mục đích gì?
- Có mục đích gi?
Phan Ngọc vô tội nhìn Hồ Tứ, đôi mắt quay sang nháy nháy với đám nữ tử bên cạnh.
- Ta bất quá là thấy ngươi không vui, nên mới kéo ngươi tới nơi này thả lỏng tâm tình. Gần đây trông ngươi quá lo lắng đó.
Hồ Tứ trừng mắt nhìn hắn, đúng là bịa đặt mà!
Đưa tay lên ôm đầu, nàng trốn vào một góc, nhắm mắt làm ngơ.
Nàng có thể ngăn cản tầm nhìn, nhưng làm sao có thể ngăn cản được thanh âm truyền tới đôi tai?
Cảm thấy bực bội, Hồ Tứ vừa muốn đứng lên quát lớn, lại nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh dị. Mấy nữ nhân kia túm tụm lại vây quanh Phan Ngọc, người thì đè lên vai hắn, kẻ thì đưa ly rượu mời mọc.
Đang muốn quát Phan Ngọc, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó, nàng cảm thấy giống với Giang Hạo Nhiên.
Trong dạ dày bỗng cảm thấy khó chịu, nàng bất ngờ nôn hết tất cả những thức ăn cùng rượu lúc nãy ra. Mà trùng hợp lại nôn đúng trên người những mĩ nhân kia.
Đêm hôm đó, tất cả khách làng chơi trong Diễm Xuân lâu đều được chứng kiến một màn trăm năm khó gặp.
Mười cô nương nổi tiếng nhất của Diễm Xuân lâu hôm này đều mặc trang phục trong suốt tới mê người.
Quần sa mỏng màu đỏ, dung nhan kiều mị thật khiến cho người ta như say như mộng. Một màn pháo hoa được tung lên, mười cô nương theo đó mà nhảy múa, tiếng vỗ tay vang vọng cả một phương.
- Ối!
Hồ Tứ bị người ta đẩy ra lề đường. Bả vai nàng đụng trúng mặt đường, cảm giác như sắp bị gãy tới nơi vậy.
- Hừ, lần sau đừng để ta gặp được ngươi. Nếu không ta gặp một lần đánh một lần!
Tú bà thân mình mập mạp, ngón tay chỉ thẳng vào nàng, hiển nhiên là đang rất tức giận. Nghĩ tới một màn vừa rồi của Hồ Tứ bị không ít người nhìn thấy.
Như vậy Diễm Xuân lâu chẳng phải biến thành trò cười cho mọi người sao? Không phải vì thấy nàng nhỏ nhắn không nỡ ra tay, nếu là kẻ khác thì đã bị đánh cho bầm dập rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ suy sụp cúi mặt xuống dưới đất.
Vừa muốn đứng lên, một đôi giày liền xuất hiện ở trước mắt.
Ngẩng đầu, thấy đôi mắt hoa đào của Phan Ngọc, miệng cười hì hì nhìn nàng. Trong lòng nổi lên tức giận, nhanh chóng đừng dậy quay đầu rời đi.
Vừa mới đi được nửa bước, cổ tay nàng đã bị gắt gao nắm lấy. Dùng sức giật ra, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không dứt ra được. Quay đầu cười lạnh, nói:
- Như thế nào, Phan đại thiếu gia? Muốn tìm ta mua vui sao?
- Chậc chậc chậc. Tứ Nhi, xem ra phương pháp trị liệu của ta đã có tác dụng. Nhìn ngươi lanh lợi hoạt bát, hơn hẳn mấy ngày trước nha. Lại nói, ngươi phải cảm ta thế nào đây?
- Vì cái gì muốn dẫn ta tới nơi hạ lưu như vậy?
- Hạ lưu? – Phan Ngọc phe phẩy đầu, vẻ mặt không cho là đúng.
- Sai rồi, Tứ Nhi. Phải biết rằng, chỉ có ở trong này, nam nhân mới có thể hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn không phải lo lắng cái gì là trách nhiệm, không có điều cố kỵ nào hết.
Càng nói, Phan Ngọc càng đưa mắt nhìn về phía đó. Ở chính giữa cửa lớn, một tấm bảng đề Diễm Xuân lâu sơn son thiếp vàng, trông rất là khí khái.
Hai bên treo đèn lồng màu đỏ, dây đỏ kết nối vòng quanh tòa nhà.
Các cô nương xinh đẹp trang điểm kĩ càng, sặc sỡ như những bông hoa đang nở rộ, đứng ở cửa đại môn mềm mại lôi kéo nam nhân vào trong.
Thật vất vả mới quay đầu đi, Phan Ngọc phát hiện vẻ mặt Hồ Tứ rất kì quái, dường như vẫn muốn ói.
Hắn sợ hết hồn, vội vàng đem Hồ Tứ ném qua một bên.
Quả nhiên, Hồ Tứ lại ói một lần nữa.
Lần này nôn ra, nàng cơ hồ đã muốn đem cả mật ói ra ngoài, cho tới khi không còn gì để ói nữa, mới dựa vào tường thở hồn hển. Phan Ngọc che lỗ mũi, cọ cọ tay nàng:
- Tứ Nhi, hay là người trở về quán trọ tắm rửa đi. Hôi quá!
Hồ Tứ đỏ bừng mặt, lông mày cơ hồ dựng đứng lên:
- Ngươi đuổi ta có phải vì muốn đi tìm cái gọi là “việc vui” kia đúng không? Nói cho ngươi biết, chỉ cần còn ta ở đây một ngày, ngươi đừng hòng mơ tưởng tới nơi kia!
- Cái gì gọi là việc vui? Sao khó nghe vậy? Ta là phong lưu không phải hạ lưu.
Phan Ngọc đảo tròn đôi mắt, vui vẻ ra mặt, tiến tới gần nàng:
- Tứ Nhi, sợ ta đi thanh lâu như vậy, ngươi có phải có ý gì với ta không?
Ba!
Một cái tát như trời giáng nện xuống mặt Phan Ngọc. Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hồ Tứ, trên mặt vẫn in nguyên năm ngón tay.
Hồ Tứ ngơ ngác đứng đấy nhìn hắn. Rốt cuộc nàng bị sao vậy?
Sao lại đánh hắn chứ? Chỉ vì lời giải thích lúc nãy của hắn về thanh lâu kia sao?
Phan Ngọc nghiêm mặt đi ở phía trước, Hồ Tứ cẩn thận đi theo phía sau.
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc bằng một cái tát, chẳng biết là nên buồn hay nên vui đây?
Nhìn Phan Ngọc sưng lên một bên má trái, trên mặt vẫn còn hồng hồng một dấu tay, Hồ Tứ cảm thấy ngượng ngùng, âm thầm muốn chui xuống dưới đất.
Tới cửa quán trọ, Phan Ngọc bất chợt đứng lại. Hồ Tứ do không chuẩn bị nên chiếc mũi nhỏ đập vào lưng hắn.
- Lên đi!
- Vậy còn ngươi? – Hồ Tứ thành tâm hỏi.
- Ta đi chỗ nào còn chưa tới phiên ngươi quản!
Phan Ngọc giọng nói thô lỗ, lạnh lùng đáp trả. Hồ Tứ bị làm cho sợ đến mức không tự chủ được lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói:
- Ngươi, ngươi đừng kích động. Ta biết sai rồi mà. Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi.
- Nói đi.
- Lần trước ta lấy được Hàn Thiết bát quái, lời hứa của ngươi bao giờ thực hiện đây?
Phan Ngọc nhãn châu chuyển động, mặt mày hớn hở đáp:
- Hứa hẹn cái gì? Ta không nhớ rõ.
Hồ Tứ thiếu chút nữa tức tới hộc máu, nhưng nàng không dám đắc tội với Phan Ngọc vào lúc này nha. Chỉ có thể tiếp tục ăn nói khép nép:
- Ngươi đã nói, nếu như ta lấy được Hàn Thiết bát quái, ngươi sẽ thả ta đi. Ngươi đạo hạnh cao thâm – thiên sư vô địch, chắc sẽ không quên lời hứa hẹn này chứ?
- À, thì ra là lời hứa đó!
Phan Ngọc vỗ nhẹ một cái lên đầu. Hồ Tứ thấy vậy âm thầm vui mừng, nghĩ bụng sắp được thoát khỏi hắn rồi. Ấy vậy nhưng hắn nói một câu làm cả người nàng lạnh như băng.
- Trừ phi ta chết!
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Cái gì mà trừ phi ngươi chết?
Phan Ngọc bước từng bước một đi tới trước mặt Hồ Tứ, vẻ mặt kỳ quái. Hồ Tứ nuốt nuốt nước bọt, khẽ nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đổi ý sao?
Vụt.
Phan Ngọc vươn hai cánh tay ra phía trước, đem Hồ Tứ giam cầm trong lòng mình. Cúi đầu xuống, hắn hài lòng khi thấy khuôn mặt nàng từ từ ửng hồng.
Khóe môi treo lên một nụ cười tà ác, từ từ tiến đến bên tai Hồ Tứ, thấp giọng nói:
- Nói cho ngươi biết. Cách giải trừ huyết khế chỉ có một, đó là ta chết. Chẳng có cách thứ hai nữa đâu. Hoặc là giết ta, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, ta sẽ cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Cho tới khi Phan Ngọc đã đi xa, chân tay Hồ Tứ vẫn còn run run, trái tim trong lồng ngực đập cuồng loạn.
Nguyên nhân không phải do dung mạo phong hoa tuyệt đại trước mắt rời đi, mà là do lời nói lạnh như băng của Phan Ngọc có chứa đựng hàn ý, khiến cho Hồ Tứ không thể phản kháng nổi dù chỉ là một chút.
Hồ Tứ không phải không thừa nhận dung mạo của Phan Ngọc thật điên đảo chúng sinh. Nhưng phải ở gần hắn, mới có thể hiểu hết những thói hư tật xấu của hắn. Nếu không nhất định sẽ lầm tưởng hắn là người ôn nhu như ngọc nha.
Vịn tường, Hồ Tứ miễn cưỡng đi lên lầu.
Vừa mới vào tới phòng, liền ngã nhào trên giường không bò dậy nổi.
Nằm một lúc lâu, mỡi miễn cưỡng đứng dậy đi rửa mặt.
Súc miệng, lau khô cơ thể sạch sẽ vừa mới tắm xong, nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Đang muốn thổi nến tắt đèn, bỗng một thanh âm từ xa du dương bay vào trong phòng, tiến vào trong tai Hồ Tứ, làm nàng chú ý.
Lắng tai nghe trong chốc lát, Hồ Tứ nghe cảm thấy rất chân thực.
Đẩy cửa sổ ra, xác định phương hướng là đông nam, nàng tung mình từ trên lầu phiêu nhiên rơi xuống, hướng thanh âm đó mà đi.
Gió đêm hun hút thổi qua, Hồ Tứ cảm thấy trong người nhẹ nhàng khoan khoái lạ thường.
Hít lấy không khí trong lành, mọi chuyện không vui vừa rồi nàng liền ném lên chín tầng mây.
Ven đường liễu rủ lay động, hoa thơm bốn phía.
Ngẩng đầu lên, bầu trời đêm một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên cao, tỏa ánh sáng nhu hòa khắp vạn vật chúng sinh.
Trên đường đi, người dần thưa thớt, sau đó chỉ còn lại một mình Hồ Tứ.
Rất nhanh sau đó, Hồ Tứ liền tìm được nơi phát ra thanh âm đó.
Hồ nước lay động, một chiếc thuyền hoa tinh xảo đang đậu ở gần bờ. Khác với viễn cảnh lúc nãy người đi đường thưa thớt, thì ở đây đang tụ tập rất nhiều nam nhân. Ai nấy đều cười nói náo nhiệt, hô to:
- Nương tử hoa khôi, mau đi ra ngoài cho mọi người trông thấy đi!
- Chúng ta đã nghe tới nửa đêm, cũng không thể trông thấy sao?
Hai chữ “hoa khôi’ truyền tới tai Hồ Tứ.
Lông mày khẽ cau lại, thật không nghĩ màn trình diễn kinh động lòng người như thế là của thanh lâu nữ tử. Hồ Tứ thất vọng quay đầu, muốn rời đi nơi này.
Đột nhiên trên thuyền vang lên tiếng rèm che được vén lên, phía sau lưng truyền đến một trận hút không khí.
- Tiểu nữ Ngọc Tỳ Bà xin ra mắt chư vị công tử.
Thanh âm như châu như ngọc vang lên, giống như băng thanh lãnh khiết vang vọng trong đêm tối, trong sáng mà thanh cao.
Hồ Tứ vừa nghe thấy, cước bộ giống như bị vật vô hình nào đó trói buộc, không thể nhấc chân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.