Vọng Tình

Chương 17: Kim tử một hữu (vàng không có)




Mưa, mịn nhẵn như tơ, không tiếng động khẽ rơi trên mặt đất, bất tri bất giác nhấn chìm cả không gian.
Phía dưới vạn vật nhu hòa, tầng mây xám phía trên như cố hạ xuống chạm tới đỉnh núi xa xa, mưa bụi tinh tế phiêu diêu tự tại bay trong không trung, tạo cho người ta cảm giác áp lực rất lớn.
Xuyên qua làn sương mù trong mưa, xa xa thanh sơn giống như một bức tranh bằng lụa mỏng, mất đi vẻ sống động xanh tươi của ngày thường, trở nên mông lung huyền ảo.
Tường trắng như bạch ngọc, hai bên là lá trúc xanh tươi, hạt mưa trong suốt rơi xuống trên lá trúc, cành trúc khẽ rủ, dung nhập vào đất.
Giang Hạo Nhiên tới bên cửa sổ, hắn không thích mưa.
Hắn thích những ngày nắng, bầu trời trong xanh không mây trắng, nhưng Trúc Quân của hắn lại yêu thích thời tiết như hôm nay.
Nàng luôn luôn vào thời điểm mưa rơi, ngồi trước cửa sổ nhìn mưa tới xuất thần.
Chính mắt nhìn thấy nàng như vậy, hắn bỗng có cảm giác ghen tị không thôi.
Đối mặt với ánh mắt cố tình gây sự kia, Trúc Quân cầm ly trà Long Tỉnh lên, ly trà gốm màu thiên thanh, lá trà xanh biếc phiêu du trong nước trà bích ngọc, hương khí quanh quẩn, sâu kín mùi hương thơm ngát.
Mà hắn, lúc này đã sớm chìm đắm trong tươi cười ôn nhu của nàng mất rồi.
Nước trà đã lạnh, nô tỳ muốn đổi lại ly trà cho hắn, lại bị hắn vẫy lui.
Uống một hớp trà lạnh, nước trà mất đi độ ấm cũng mất đi mùi hương thơm ngát ban nãy, lạnh tới cả trong lòng hắn, đóng băng tâm hắn.
Tới khi một bóng người cao gầy từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoan tuyệt.
- Thường huynh, đã lâu không gặp.
Giang Hạo Nhiên cười ôn hòa, tự mình châm trà, hai tay đưa tới Thường Mục đang đứng trước mặt.
Thường Mục cầm lấy chèn, khẩu khí lạnh nhạt, nhíu mày nói:
- Giang đại nhân, ngươi tìm ta đến đây có chuyện gì?
Giang Hạo Nhiên mỉm cười:
- Chẳng lẽ không có việc gì, cũng không thể mời Thường huynh đến tệ xá uống ly trà sao?
Choang!
Cái chén phóng tới trên chiếc bàn mộc hoa lê, phát ra một tiếng thanh thúy. Thường Mục ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Không dám, ta bất quá cũng chỉ là một kẻ thường dân, làm sao dám để đường đường tri huyện đại nhân quý phủ mời tới. À, không đúng! Chỉ sợ qua vài ngày nữa, ta nên sửa miệng gọi ngài là phủ đài đại nhân mới đúng.
Giang Hạo Nhiên đối với giọng nói đầy châm chọc của Thường Mục cũng không thèm để trong lòng:
- Thường huynh tại sao lại nói lời này? Ngươi ta đã thấy năng lực từ lâu, lần này ta có thể thăng nhiệm, công lao của ngươi, ta ghi tạc trong lòng, mãi mãi không quên.
- Ha, thật không dám nhận. Giang đại nhân là nhân tài hiếm có, ta làm sao dám nói có công lao? Không biết hôm nay tìm ta tới có chuyện gì?
- Ai, lại nói tiếp, chuyện của ta đã muốn phiền toái Thường huynh lâu nay, nay đại sự đã thành, muốn mời huynh tới tệ xá cảm tạ, nhưng ta cũng không biết Thường huynh không muốn gặp ta. Ta biết huynh không thể uống rượu, vậy xin Thường huynh xem trà là rượu, từ nay về sau, ta không bao giờ làm phiền Thường huynh nữa.
Nói xong, trịnh trọng đứng lên, hai tay chấp chén, cung kính nhìn Thường Mục.
Thường Mục nghĩ một lúc, đứng lên cười nói:
- Giang đại nhân, thảo dân nào dám để đại nhân nhọc công.
Nói xong uống một hơi cạn sạch, đem chén trả lại cho Giang Hạo Nhiên.
Khóe môi Giang Hạo Nhiên hiện lên vẻ tươi cười, chậm rãi ngồi xuống:
- Thường huynh, ta ít ngày nữa sắp tiền nhiệm, mà sự việc kia…
Thường Mục cười nói:
- Giang đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần ấn kia theo như lời ta làm, tất vô hậu cố chi ưu ( không có hậu họa cũng không phải lo nghĩ gì).
- Như thế rất tốt, ta cũng yên tâm. Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào tái kiến. Nào, Thường huynh, thêm một ly nữa.
Qua hai ba ly trà, Thường Mục thấy sắc trời đã tối, đứng lên cáo từ. Giang Hạo Nhiên cũng không giữ lại.
Thường Mục vừa mới xoay người đi được hai bước, bỗng gập người xuống, một tay ôm bụng, quay đầu lại, tay kia run run chỉ vào Giang Hạo Nhiên, trong miệng khẽ rung động, nhưng nửa câu cũng nói không nên lời.
Tơ máu từ trên khóe miệng chảy xuống, thân mình chao đảo, suy sụp ngã xuống đất, liên tục run rẩy, khóe miệng máu càng trào ra nhiều hơn.
Ở chỗ tối lóe ra hai người, khom người thi lễ đối với Giang Hạo Nhiên, miệng gọi chủ nhân.
Khoát tay áo, Giang Hạo Nhiên ôn hòa cười nói:
- Đem người này mang ra ngoài đi. Nhớ kỹ, phải làm thần không biết quỷ không hay!
- Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.
Trong phòng khôi phục im lặng.
Giang Hạo Nhiên cầm ly trà lạnh trên tay, từ trong lòng rút ra một cái lụa trắng như tuyết, cẩn thận lâu khô cái chén.
Đưa tới bên chóp mũi ngửi, cảm thấy mùi vị không khác đi, lúc này mới an tâm. Mỗi khi hắn giải quyết một đại sự, tâm tình đặc biệt tốt.
Đứng lên, vuốt vạt áo, nhìn quanh trong phòng, không lộ chút sơ hở nào.
Bỗng nhiên thấy tỳ nữ lúc nãy châm trà trốn ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn ôn hòa như trước, nâng cằm tiểu nha hoàn lên nhìn thẳng:
- Nếu có người hỏi đến, biết trả lời sao không?
Nha hoàn này cũng là hạng người thông minh, nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, nào dám nói nửa câu. Nghe được hỏi, cười hòa nhã nói:
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ thận trọng, quyết sẽ không để lọt ra ngoài.
Giang Hạo Nhiên vừa lòng gật đầu.
Đi xuống dưới hành lang, một chiếc khăn che mặt được đeo lên, khuôn mặt liền trở nên nghiêm nghị. Nha hoàn đi xuống sau, liền mau chóng ly khai khỏi Tiêu Vi cư.
Chiếc xe màu đen im ắng đứng ở ngoài, hai con ngựa đen cùng người xa phu im lặng ở trong mưa chờ.
Xa phu mặc đồ đen, đầu đội mũ rơm rộng vành, ngồi ở trên xe, thấy hắn đi ra, liền vén màn xe lên.
Cúi người xuống, hắn tiến vào trong xe, gỡ khăn che mặt xuống, kêu lên:
- Giang Lập.
- Gia, tiểu nhân ở đây. – Giang Lập khom người hầu hạ.
Dừng lại, Giang Hạo Nhiên hòa nhã nói:
- Ở nơi kia, ta không yên tâm lắm, ngươi hiểu chứ?
- Gia yên tâm, tiểu nhân đã xử lý.
- Phải sạch sẽ.
- Dạ.
Giang Hạo Nhiên lúc này mới yên tâm, nhắm mắt lại, dựa vào trên đệm mềm mại, thích ý giãn ra hai chân.
Trong đêm, màu rượu trong suốt lóe lên, theo yết hầu khẽ trôi xuống.
Xe thật sự đi rất bình yên, lộ trình rất tốt.
Nhớ tới Thường Mục vẻ mặt phẫn nộ tuyệt vọng cùng khóe miệng vương tơ máu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười hờ hững, tùy ý ngắm ly rượu, uống một ngụm, thanh âm lãnh như đao giết người:
- Chỉ có người chết, mới có thể giữ được bí mật!
**
Hồ Tứ cũng không chán ghét ngày mưa, chỉ là trong hoàn cảnh này, không ghét không được.
Đá vào hòn đá nhỏ trên đường, đầu đội nón rơm, thân mặc áo tơi (áo mưa kết bằng rơm đó), ở trong mưa chậm chạm cất bước đi.
Ba!
Trên đầu hung hăng bị một cái đánh, Hồ Tứ nhất thời đang mơ hồ kinh sợ tỉnh lại, sờ sờ đầu. Khóe miệng méo xuống, nước mắt đong đầy hốc mắt, nhưng lại không dám rơi xuống a!
Đi theo Phan Ngọc, nàng không học được việc gì giỏi giang, nhưng nhịn khóc chắc đã thành sở trường.
- Quả là không sai mà. Tứ nhi, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Phan Ngọc vừa lòng nhìn vẻ mặt ủy khuất của Hồ Tứ, trò đùa dai ở trong đầu hắn thản nhiên nghĩ tới.
- Ta nào có thấy một mũi tên trúng hai đích? Ngươi có kỵ mã, để làm gì chứ? Còn bắt ta vác bao vàng này, rất nặng đó!
Hồ Tứ không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn người cưỡi trên con ngựa cao to kia là Phan Ngọc lên án.
Phan Ngọc không phải không thể lấy một nửa gia tài của Lưu viên ngoại, không phải là hắn không muốn, mà là không thể chịu nổi Hồ Tứ kia ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Lưu viên ngoại thấy bảo bối nhi tử của mình vui vẻ xuất hiện trở về, liền rất cao hứng, nhưng thiết nghĩ cũng biết mình phải giữ lại một nửa gia tài này mới được.
Hắn cũng không bạc đãi Phan Ngọc, tặng năm ngàn lượng hoàng kim đưa cho Phan Ngọc, mặt khác tặng hai con Đại Uyên Lương, giá tựa ngàn vàng.
Hồ Tứ rất vui mừng, nàng trước kia chưa từng cưỡi qua ngựa nha!
Lần này liền được cưỡi, loại cảm giác thích thú trong lòng liền nảy sinh, rất muốn cưỡi thử.
Phan Ngọc cũng không ngăn cản, đến khi Hồ Tứ lần thứ sáu té rớt, hắn mới cười hì hì đi tới, đem mặt mũi bị ngã bầm dập của Hồ Tứ kéo lại:
- Tứ nhi, ta có biện pháp, có thể cho ngươi không thể ngã ngựa nữa.
Hồ Tứ nghe như thế không khỏi vui mừng vạn phần, liên tục gật đầu.
Kết quả Phan Ngọc đem ngựa đến cửa hàng buôn ngựa, ngã giá mà bán trao tay.
Hồ Tứ trợn mắt, há mồm hết cỡ, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình nữa. Cho tới khi đại bao vàng ném tới trên lưng nàng, thiếu chút nữa đem cơ thể Hồ Tứ ngã sấp xuống.
Phan Ngọc xoay người lên ngựa, đối mặt với Hồ Tứ vẫn còn đang ngẩn người kia, cao giọng nói:
- Thế nào, Tứ nhi? Biện pháp của ta không sai đi. Như vậy, ngươi sẽ không bị ngã ngựa nữa.
Dựa theo tính tình của Hồ Tứ, nàng không nên cứ như vậy nghe lời Phan Ngọc a!
Nhưng mà, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Hồ Tứ đã lĩnh hội đủ đau khổ từ Phan Ngọc, biết chính mình trừ bỏ ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là ra đi.
Chỉ có thể cố nén nước mắt, đem vàng vác lên trên lưng, yên lặng theo Phan Ngọc hướng ngoài thành mà đi.
Vài ngày qua, Hồ Tứ đã muốn xùi bọt mép, tới cuối cùng cơ hồ đã muốn bất động.
Này cũng thôi đi, nay ông trời lại cùng nàng đối nghịch.
Mặt trời tốt đẹp đang chiếu sáng, trong nháy mắt trời bỗng u ám, không bao lâu trời liền mưa nhỏ. Chỉ còn vài ngày đường nữa thôi, nàng đúng là họa vô đơn chí mà.
Trong lòng rủa thầm Phan Ngọc, bắp chân lúc này đã ẩn ẩn đau.
Vừa rồi nàng ở trên sườn núi trượt chân một cái, hơi xước ngoài da một chút. Phan Ngọc làm bộ như không phát hiện, vẫn như cũ ở phía trước cưỡi kỵ mã đi không nhanh không chậm.
Nhìn thấy hắn trên người mặc áo tơi, ngồi trên lưng kỵ mã, Hồ Tứ lại càng tức, nói cái gì sợ gia tăng gánh nặng cho nàng, rõ ràng là đang tra tấn nàng, sợ nàng chết chậm đó.
Hồ Tứ đang mắng hăng say, bỗng nhiên dưới chân hụt một cái, còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, chỉ nghe Phan Ngọc kêu to:
- Tứ nhi!
Xoạt!
Tay áo bị Phan Ngọc kéo rách một mảng lớn, lộ ra cánh tay bạch ngọc. Cả người như mất thăng bằng, hướng phía dưới vực mà lăn xuống.
Hồ Tứ thầm kêu xong rồi, thật sự là gặp xui xẻo mà.
Xem ra, Hồ Tứ nàng nhất định phải chết trong tay Phan Ngọc, chỉ là nghĩ đến không thể gặp lại người nhà một lần nữa, trong lòng không khỏi đau lòng.
Bất quá nghĩ lại, dù sao đến lúc đó nàng không qua nổi thiên kiếp, giống nhau đều là chết mà thôi.
Lúc này chỉ là chết sớm vài năm, chỉ là chết có chút uất ức, đã đánh mất mặt mũi của cửu vĩ hồ ly.
Thân mình bay lên, nàng mở mắt ra, phát hiện thì ra đang ở ngoài khoảng không, Phi Thiên chú lúc này đã vứt lên chín tầng mây, trong đầu trống rỗng, gì cũng không nghĩ tới, chỉ đang chờ chết.
Bỗng nhiên, có vật gì đó ấm áp nắm chặt lấy tay nàng, ngăn trở nàng rơi xuống.
Tập trung nhìn lại, Phan Ngọc đang bám vào một cành cây của gốc cây khô mọc ở vách vực, tay kia thì thì cầm lấy tay nàng, vẻ mặt lo lắng.
Trong lòng khẽ xao động, nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt như vậy của Phan Ngọc, chưa kể là vì nàng mới như vậy.
Rắc rắc!
Cành cây không chịu nổi sức nặng của hai người, bắt đầu gãy. Phan Ngọc vẫn chưa dùng tới Phi Thiên chú, chính là làm cho Hồ Tứ không cần lộn xộn, hắn liền có thể đem nàng kéo lên.
Hồ Tứ đang cảm động, nước mắt lưu ly khẽ rơi, nhìn Phan Ngọc đang cố gắng hết sức, nàng lập tức nhớ tới trên lưng đang đeo bọc vàng, vội vàng cởi bỏ dây buộc ở trước ngực.
Phan Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, nàng tiêu sái đem năm ngàn lượng hoàng kim ném xuống thâm cốc.
Mãi cho tới thật lâu, mới nghe được phía dưới truyền đến tiếng vang bùm nhỏ, từ đó về sau không có âm thanh gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.