[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 15:




Lúc này đã vào tháng mười một, phải bật hệ thống sưởi hơi, mèo con chắc cũng biết lạnh, suốt ngày mon men nằm gần hệ thống sưởi ấm, ngay cả khi Tô Lam đổ thức ăn cho nó, nó cũng lười biếng chẳng thèm ăn, chỉ thích nằm úp sấp.
Hằng ngày Tô Lam thường vẽ tĩnh vật với mèo con, hoặc là chụp ảnh, nhưng mà từ sau khi Tạ Tấn Xuyên công bố trên weibo ảnh chụp ngón tay đeo nhẫn, cậu đã không còn up ảnh mèo con lên nữa, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cái weibo đều cảm thấy xấu hổ.
Dùng tay trái ôm mèo con rồi chụp lại, Tô Lam đem hai tấm ra so với nhau, ngón tay của Tạ Tấn Xuyên thon dài nhưng bàn tay rộng, đeo nhẫn càng làm tăng thêm cảm giác mạnh mẽ, tin cậy. Còn tay cậu có chút đối lập, thoạt nhìn thanh tú không gì sánh được, ngón tay trắng nõn tinh tế, bàn tay dường như có thể bị tay Tạ Tấn Xuyên bao gọn, thực sự rất nhỏ.
Tô Lam buông tiếng thở dài, định xóa ảnh đi, suy nghĩ một chút vẫn để lại, up lên weibo của Tạ Tấn Xuyên.
CV Quân lâm thiên hạ: 【Ảnh】 Thấy weibo thâm tình của người nào đó, em vẫn muốn đáp lại một chút cũng được rồi (yêu anh) →→ Cả nhà đừng nói với anh ấy là tôi làm nha XDDD
“Ngao ngao ngao! Đây là hợp thể trong truyền thuyết sao? Thỉnh an phu nhân đại thần!”
“O(∩_∩)O Ha ha~ Lên weibo liền thấy phu nhân hảo hài lòng! Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không nói cho đại thần đâu!”
“AUV(1)! Bàn tay thật thụ! Vì sao ôm mèo con mà tôi lại nhìn ra như vậy! Lăn hảo manh~~~”
Mưa mùa hạ: Nhào vào tiểu thụ nhà đại thần! Cầu follow weibo (2)!”
Hỉ Oa: Mùa hạ, cô follow weibo đại thần thì có khác gì follow hợp thể đâu ╮(╯▽╰)╭
CV Quân lâm thiên hạ: Không phải chỉ là thỉnh thoảng vào weibo của người nào đó up mấy cái ảnh meo con thôi sao ╭(╯^╰)╮
Hỉ Oa: Phu nhân, cậu quả nhiên ngạo kiều! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đôi khi tự dưng weibo của đại thần đổi tính ha ha!
Mưa mùa hạ: Phu nhân lúc nào rảnh rỗi thì cùng đại thần lên YY đi —— Cả nhà cũng nhau nói chuyện phiếm thật vui vẻ!
CV Quân lâm thiên hạ: Lẽ nào không phải các người muốn trêu đùa sao ╭(╯^╰)╮
Hỉ Oa: Mùa hạ, cấp bậc câu dẫn của cô thực sự thảm hại!
CV Quân lâm thiên hạ: …
Tô Lam up ảnh chụp của mèo con lên weibo của Tạ Tấn Xuyên rồi đứng dậy thay quần áo. Chiều nay Tạ Tấn Xuyên tan ca sớm, hai người hẹn cùng ra ngoài ăn cơm tối, Tô Lam sẽ đến công ty anh chờ anh.
Bởi vì sắc trời cuối thu có chút ảm đạm, người ta bước lên con đường rợp màu vàng óng của quả bạch quả(3) rụng trên mặt đất. Tô Lam xuống khỏi xe taxi, dưới giầy vang lên tiếng vỡ vụn khô khốc của lá cây. Mặt cậu vùi vào trong khăn quàng cổ, đứng dưới một tàng cây bạch quả.
Khi cậu đếm tới ba trăm, thân ảnh Tạ Tấn Xuyên vội vã đã xuất hiện trong tầm mắt cậu. Đại khái là vì vội vội vàng vàng, áo gió anh cũng vắt trên cánh tay không kịp mặc, mái tóc luôn được chải gọn gàng cũng bị gió thổi rối loạn.
Tô Lam cong khóe môi, hai tay đút trong túi áo, bình tĩnh chờ anh đi tới.
Khi bạn chờ một người, dù cho đối phương là bằng hữu của bạn, khi hắn đến gần, bạn cũng sẽ cảm thấy xấu hổ mà dời tầm mắt. Nhưng nếu người kia là người bạn rất yêu rất yêu, bạn nhất định luyến tiếc dời mắt.
“Chờ lâu chưa, vừa nãy bị chút văn kiện kéo chân, em lạnh không?”
Tô Lam lắc đầu, “Vừa mới tới, không lạnh, anh mau mặc áo khoác vào đi.”
Tạ Tấn Xuyên dường như không tin, vói vào túi áo nắm lấy tay cậu, cảm thấy được bàn tay ấm áp mới giãn mày, nghiêng người đứng chắn gió.
Chẳng qua bao lâu, thư kí của Tạ Tấn Xuyên đánh xe tới, đưa chìa khóa cho anh, “Tạ tổng, đi thong thả.”
Tạ Tấn Xuyên thay Tô Lam mở ghế phụ lái, cúi người thắt dây an toàn cho cậu, anh luôn luôn như vậy, ôn nhu sủng nịch, Tô Lam ngó ngó không thấy có ai, liền tranh thủ lúc anh cúi người, hôn một cái lên gương mặt anh tuấn, sau đó tay vuốt vuốt môi cười trộm nhìn anh.
Xe dừng lại ở một nhà hàng phong cách phương nam, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng bày trí cực kì phong nhã, trên mỗi chiếc ghế ấm áp phủ thảm nhung. Hai người là khách quen, khi tới được chủ hàng thân thiết chieu đãi, “Tiểu Tạ, Tiểu Tô, hai cậu thật lâu không tới a, hôm nay muốn ăn cái gì? Tôi tự mình làm cho các cậu!”
Tô Lam đi tới chỗ ngồi quen thuộc, Tạ Tấn Xuyên cởi áo ngoài vắt lên lưng ghế dựa, lại giúp Tô Lam cởi khăn quàng và áo khoác, rồi xoay người nói với chủ hàng: “Thịt lợn xào măng non (4), cải thảo Dương Xuân, đậu hũ gạch cua (5), cháo cá dưa chua(6), còn thêm một đĩa tôm (7)”
Chủ hàng là một phụ nữ trung niên, từ nương bán lão, phong vận do tồn(8), nghe xong liền vui tươi hớn hở đi tới trù phòng, trước đó còn hỏi, “Được được, sao không thấy gọi canh? Bên ngoài lạnh lắm, uống chút canh ấm áp thân thể, nhìn Tiểu Tô gầy chưa kìa! Ăn nhiều một chút!”
Tạ Tấn Xuyên ngồi vào đối diện Tô Lam, giương giọng nói, “Vậy cho một canh móng giò!”
Thân ảnh chủ hàng vừa khuất sau tấm rèm che, Tô Lam phiền muộn xoa xoa cái bụng nhỏ, “Em bị béo bụng đến nơi rồi, vậy mà còn nói gầy, cô ấy đến tột cùng là muốn em béo a…”
“Chân tay em nhỏ, đứng trước gió có cảm giác sẽ bị thổi bay ấy chứ.” Tạ Tấn Xuyên cười không có ý tốt, “Ăn nhiều một chút cũng tốt, ôm rất vừa tay.”
“… Nghiêm chỉnh một chút.”
Tô Lam trừng anh, cúi đầu loay hoay nghịch di động, Tạ Tấn Xuyên mỉm cười nhìn cậu.
Đồ ăn rất mau được bưng lên.
Hương vị phương nam rất tinh xảo, màu sắc trắng trong thuần khiết, thoạt nhìn thanh đạm, nhưng cực kì hấp dẫn, mê người từ màu đến vị.
Tạ Tấn Xuyên đưa cho Tô Lam đôi đũa mộc, tiện tay cầm đi điện thoại trong tay cậu. Tô Lam ngẩng đầu bất mãn, vươn tay đòi, “Em đang xem weibo, trả lại đây.”
“Anh xem không được sao?” Tạ Tấn Xuyên xem, cười nhẹ hỏi lại, “Còn không muốn nói cho anh biết là em làm?”
“Thấy thì anh cũng phải làm bộ như không thấy.” Tô Lam đoạt lại điện thoại, ngạo kiều nói, “Đám GN nhà anh hết a uy lại gọi em là phu nhân, anh cũng chả thèm quản!”
“Vậy em muốn bọn họ gọi em là cái gì? Em nghĩ ra được anh sẽ bắt họ gọi!” Tạ Tấn Xuyên lột vỏ tôm đặt vào bát sứ men xanh điệp của cậu, “Đừng dùng điện thoại nữa, đồ ăn nguội không tốt cho dạ dày.”
“Chờ một chút, em chụp ảnh thức ăn up lên weibo, đám tham ăn kia, cả ngày cứ quấn quít lấy em, muốn em up weibo thực là phiền chết.” Tô Lam tuy rằng nói như vậy, nhưng khóe mắt, đuôi mày đều mang theo tiếu ý.
Khi ăn xong thì trời đã tối rồi, phương Bắc nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, đặc biệt là trong nhà hàng còn bật máy sưởi. Thế nên khi Tô Lam ra khỏi cửa hàng ăn liền cảm thấy trên mặt lạnh như đóng một tầng băng, khiến Tạ Tấn Xuyên ngửa đầu cười, nói: “Đi dạo một chút, ăn no quá.”
Cảnh đêm B thị vô cùng đẹp, đèn đường sáng trưng, chiếu lên gương mặt Tô Lam vốn đã đẹp càng làm tô điểm thêm đẹp. Đi tới quảng trường, hai người cùng nhau ngồi vào một cái ghế dài, nhìn những đứa trẻ dường như không thấy lạnh, vẫn vui đùa chạy nhảy nơi quảng trường rộng lớn, nét mặt không tự giác cười rộ lên.
Hai người vừa bước qua cửa nhà đã thấy mèo con ghé vào cửa, phát hiện ra Tô Lam lập tức chạy tới, thân thiết mà cọ cọ chân cậu, khiến cậu chẳng bước đi nổi. Tô Lam yêu thương khom lưng ôm lấy nó, vỗ về lông mao mềm mại, thấp giọng nói, “Xin lỗi mèo con, tao về muộn, một mình mày ở nhà rất buồn sao. Tao cho mày ăn nhé, vị tôm mày thích nhất có được không?”
Mèo con híp mắt, cái đầu nhỏ thoải mái cọ vào tay cậu, “Meo meo.”
Tạ Tấn Xuyên tựa ở cửa trù phòng một hồi, sau đó cười cười đi vào phòng tắm. Đến khi anh quấn khăn tắm đi ra, Tô Lam đang ôm laptop ngồi trên sô pha phòng khách lên mạng, mèo con nằm chổng vó ở bên người cậu.
Đặt một chén sữa nóng lên bàn trà, Tạ Tấn Xuyên ngồi xuống cạnh Tô Lam nhìn cậu tán ngẫu.
Tương Tiểu Vũ: Gọi nhiều đồ ăn như vậy, Tiểu An, cậu ăn một mình chẳng hết đâu XDDD
Kỳ An: Lẽ nào tôi không thể là một người rất mập sao ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Ai nói không thể → → Liếc qua ảnh đã thấy!
Hỉ Oa: Chỉ sợ Kỳ An sama cậu không dám ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: *xoa cằm* Tôi sẽ không dễ dàng bị các cô kích tướng đâu = =!!!
Mưa mùa hạ: Thượng đế gia gia cho tôi một trái tim phụ nữ nhưng không cách nào khiến nó yêu được một người đàn ông, trái lại thích nhìn tình yêu của hai người đàn ông  ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: …
Tương Tiểu Vũ: Thượng đế gia gia cho tôi một trái tim đàn ông nhưng không cách nào khiến nó yêu được một người phụ nữ  ╮(╯▽╰)╭
Bạch Tịch: O(∩_∩)O~
Mưa mùa hạ: Hãy nói cho chúng tôi biết An bảo bối thích đàn ông hay phụ nữ nha!
Kỳ An: …
Hỉ Oa: Theo kinh nghiệm!
Bạch Tịch: Bị truy hỏi mà không thể phản bác!
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu quả nhiên là thích nam nhân nha ┭┮﹏┭┮
Kỳ An: Vì sao lại đi hỏi mấy chuyện này chứ!
Tô Lam trợn trắng mắt, Tạ Tấn Xuyên ngồi cạnh giống như đang xem kịch vui nhìn cậu, “Tô Tô, lẽ nào đến giờ em vẫn không phân biệt được anh là nam hay là nữ sao?”
“…”
Tô Lam nhận mệnh trả lời.
Kỳ An: Mùa hạ, cô biết rõ còn cố hỏi >o<
Mưa mùa hạ: Ngao ngao ngao! Tỷ không thể bình tĩnh nổi!
Kỳ An: Động kinh cái gì, thỉnh tự trọng a…
Đám trẻ con trong đàn đều rất đáng tin(9), Tô Lam cũng không định giấu diếm loại chuyện này. Kỳ thực không phải cậu sinh ra đã thích đàn ông, nhưng trùng hợp Tạ Tấn Xuyên cậu yêu lại là một người đàn ông mà thôi.
———————————————
*Chú thích:
(1) AUV: Viết tắt của “ai u uy”, biểu thị trạng thái ngạc nhiên thú vị.
(2) Nguyên văn là hỗ phấn, tức là thần tượng lẫn nhau.
(3) Cây bạch quả: Hình ảnh hàng cây bạch quả ở Chiết Giang.
(4) Thịt lợn xào măng non:
(5) Đậu hũ gạch cua:
(6) Cháo cá dưa chua: Trong ảnh nhìn có vẻ hình như là thịt heo, ta sẽ bảo sên tìm ảnh khác (ngày trước nó ở Trùng Khánh, chả biết đã ăn món này chưa, đây là món nổi tiếng của Trùng Khánh mà:”)))
(7) Tôm:
(8) Từ nương bán lão, phong vân do tồn: người đẹp dần già, dáng vẻ vẫn như xưa.
(9) Nguyên văn là kháo phổ, nghĩa là đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.