Vọng Môn Nam Quả

Chương 9:




Cẩu Tử
“Tiểu Minh, đi ra ăn cơm!” Ba Vưu gõ cửa phòng Vưu Minh: “Sáng nay dì nấu canh bí đó con thích, nấu đến thơm nức mũi, còn có bánh bao, nhân bánh bao là ba băm đó!”
Vưu Minh vén chăn ngồi dậy: “Con đánh răng rửa mắt xong sẽ ra ngay, sao hôm nay ba lại dậy sớm như vậy?”
Ba Vưu: “Sáng nay mẹ con gọi điện cho ba, nói mấy ngày tới bà ấy không về, muốn ở lại chơi với Giang phu nhân vài ngày.”
Vưu Minh trả lời đã biết, liền mang dép đi rửa mặt.
Ngồi trên bàn cơm, ba Vưu hứng thú bừng bừng gắp bánh bao cho Vưu Minh: ” Nhân bánh ba băm rất nhuyễn, khẳng định ăn ngon hơn nhân bánh băm bằng máy.”
Vưu Minh ăn một miếng, thực tâm khen ba cậu một câu.
Ba Vưu thở dài: “Những năm nay mẹ con xác thật vất vả, để cho bà ấy thoải mái nghỉ ngơi chút.”
Vưu Minh: “Mấy ngày nay việc làm ăn thế nào rồi? Lần trước ba nói bên Ấn Độ có người muốn bàn chuyện hợp tác?”
Ba Vưu ăn miếng cơm: “Không xác định, kinh tế thị trường đình trệ, bên kia người ta cũng không thiếu quần áo giá rẻ, phỏng chừng không có đầu ra.”
“Nếu không thay đổi một chút?” Vưu Minh nói: “Đưa trang phục của chúng ta lên tầm thương hiệu?”
Ba Vưu thở dài: “Muốn làm thành hàng hiệu không phải chỉ cần treo nhãn bài lên là thành, khách hàng không chấp nhận, bây giờ người trẻ tuổi đều mặc loại đắt tiền, người lớn lại ưa chuộng kiểu thoải mái, người có tiền thì chỉ dùng loại cao cấp.”
Vưu Minh im lặng uống một ngụm cháo, cậu nghĩ nghĩ, uống hết chén cháo mới nói: “Cũng nên thử qua, không thể cảm thấy không thành công liền không dám làm, nói không chừng lại thành công thì sao?”
Ba Vưu bật cười: “Con còn trẻ, người trẻ tuổi lá gan thường lớn, nhưng nhà chúng ta bây giờ không đủ tiền vốn làm chuyện bạo gan. Chờ thêm một thời gian nữa, thị trường ổn định hơn, chúng ta lại nói đến việc này.”
Vưu Minh liếc nhìn ba Vưu, biết ba Vưu không dám đánh cược, bỏ ra hơn nửa đời người mới có sự nghiệp như ngày hôm nay, tuy rằng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, tổng tài sản trong nhà vào khoảng trên dưới trăm triệu, Vưu Minh tính toán trong lòng.
Thế nhưng không phải tất cả đều là tiền mặt, có nhà có xe, còn có nhà xưởng và máy móc.
Vốn lưu động chân chính có thể sử dụng, khoảng chừng chỉ có mấy trăm vạn, mỗi tháng còn phải phát lương cho công nhân, thời gian này làm ăn không suôn sẻ, hàng tháng còn phải bù lỗ.
Sửa chữa máy móc cần tiền, trả lương cho công nhân cần tiền, nhập hàng cũng cần tiền.
Trong kho quần áo chồng chất xuất không được, tươi cười trên mặt ba Vưu ngày càng ít.
Vưu Minh nhận thấy ba cậu bị áp lực đến mức không xong.
Vưu Minh đang muốn nói quyết định của mình với ba Vưu, màn hình cảm ứng ngoài cửa bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh của bảo an truyền đến: “Vưu tiên sinh, có người tự xưng là cháu ngài đến đây tìm.”
Ba Vưu đi đến, gương mặt Vưu Thành xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt gã không qua tốt, có lẽ đã mất ngủ cả đêm qua, da mặt khô héo, khóe mắt có ghèn, buổi sáng chắc hẳn chưa đánh răng rửa mặt.
Ba Vưu đối với đứa cháu này không còn tình cảm gì: “Cậu tới làm gì, ngày hôm qua lời nên nói tôi đã nói hết, tôi không phải ba cậu, tôi không quản được cậu.”
Vưu Thành không nghĩ tới vừa đến đã nghe thấy một câu như vậy, gã hận đến nghiến răng, lại không dám cứng rắn oán hận ba Vưu, gã đỏ khóe mắt, nghẹn ngào nói: “”Chú ba, ba mẹ cháu bị bệnh, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, chú không cho cháu đi vào, đứng ngoài này làm sao nói chuyện? Dầu gì đều là người nhà, hàng ngày có tranh chấp cũng là bình thường, thế nhưng đây là chuyện lớn, chúng ta trước hết bỏ qua mâu thuẫn, bàn bạc chuyện ba mẹ cháu được không?”
Ba Vưu quay đầu nhìn Vưu Minh, Vưu Minh đã ăn xong, đang ngồi uống nước.
Vưu Minh: “Ba để gã vào đi, để gã nói, xem sự tình như thế nào còn giải quyết, không cho gã đi vào, lúc gã rời đi ba lại áy náy.”
Ba Vưu mở cửa, Vưu Thành vội vàng đi vào.
Mỗi lần gã đến đây, đều cảm thấy như bản thân là người nhà quê lên thành phố. Thời điểm Vưu gia mua căn biệt thự này là lúc sinh ý tốt nhất, khi đó không thiếu tiền, không chỉ có giao thông thuận tiện, cảnh sắc xung quanh đẹp, ngay cả trang trí cũng là mời chuyên gia thiết kế, còn mua đồ nội thất loại tốt nhất.
Chỉ cần Vưu Thành vừa bước chân vào nửa bước, liền nghĩ đến căn nhà của gã, tuy rằng đã được xem như là nhà tốt, nhưng căn bản không thể so sánh với căn biệt thự này, còn thuê người đến quét dọn hàng tuần, Vưu Thành thầm nghĩ, đây chính là loại sinh hoạt chỉ có trong phim ảnh.
May mắn Vưu Minh là con ma ốm, mà gã lại là cháu đích tôn, đến lúc đó tiền của Vưu gia sẽ là của gã, ngay cả căn biệt thự này, cũng sẽ là của gã.
Vừa chạm mặt ba Vưu, Vưu Thành liền quỳ xuống, gã gạt lệ than trời trách đất: “Chú ba, xin chú cứu giúp ba mẹ cháu! Bác sĩ chuẩn đoán ba cháu bị ung thư phổi giai đoạn 2, mẹ cháu bị ung thư cổ tử cung thời kỳ cuối, còn có ung thư vú giai đoạn 2, bác sĩ nói cần phải dùng thuốc tốt nhất, máy móc tốt nhất. Chú ba, cháu van xin chú, ba cháu với chú là anh em ruột thịt a! Nếu chú không chịu giúp đỡ, ba cháu sợ rằng…”
“Đừng giả vờ.” Vưu Minh ngồi trên ghế salon, nâng cằm, nói với Vưu Thành: “Căn hộ của anh ở Phục Thức Lâu theo giá thị trường bây giờ là 10 ngàn 3 một mét vuông, có hơn 200 mét vuông đâu, bán đi có thể được hơn hai trăm vạn, còn có xe, mua second-hand cũng bán được hơn mười vạn, đây là tính đến nếu thiếu tiền.”
“Hiện giờ ba mẹ anh có chữa cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, không cần quá nhiều tiền, số tiền này đã dư ra, sau đó anh mang bọn họ về nhà, ăn đồ ngon, mặc đồ đẹp, hơn hai trăm vạn đã quá đủ.” Vưu Minh nói tiếp: “Còn có cái đồng hồ hiệu trên tay anh, ít nhất cũng đáng giá bốn, năm vạn đi?”
Vưu Thành choáng váng: “Mày có ý gì? Muốn tao bán nhà, bán xe?”
Vưu Minh quay đầu nhìn gã: “Không muốn sao? Ba mẹ anh sinh anh ra, nuôi anh, xem anh như tâm can bảo bối, đến căn nhà, chiếc xe anh cũng không nỡ bán?”
Vưu Thành nhìn về phía ba Vưu: “Không phải! Chú ba, chú là chú ruột của cháu, chú không thể không giúp cháu một tay a? Nếu bán xe, bán nhà, cháu phải ở đâu? Cháu còn có vợ, cũng không thể bán nhà, mang theo một nhà ra ngoài hít gió Tây chứ”
Vưu Minh: “Dưới quê có nhà, còn không nhỏ, năm đó ba tôi bỏ tiền ra sửa chữa, các người sợ ba tôi sửa không dễ nhìn, muốn ba tôi trực tiếp đưa tiền đưa cho các người, tự các người sửa chữa trang hoàng, lúc ấy, đồng lương cơ bản đầu người có năm, sáu trăm đồng, các người há miệng muốn ba mươi vạn, hẳn là muốn sửa nhà thành cung điện đi?”
Vưu Thành cắn môi: “Tiểu Minh, chuyện này đã bao nhiêu năm, khi đó chúng tao là bị thân thích lừa, nhà đã cũ nát, mưa xuống liền tuột, đông lạnh hè nóng, căn bản không phải là nơi người có thể ở.”
Vưu Minh: “Vậy thì lại sửa, ngược lại là tốn kém không bao nhiêu tiền, bỏ ra mười vạn có thể sửa tốt.”
Vưu Thành: “Chú ba, chú không thể thật sự không quan tâm ba mẹ cháu a! Cháu biết chú bị bà nội làm tổn thương, thế nhưng bà nội vốn hồ đồ, cùng bà giận dỗi không bằng bớt một chuyện.”
“Anh là tới muốn tiền đi?” Vưu Minh đặt chén trà xuống, cười hỏi: “Được đó, trước hết đem món nợ ngày trước thanh toán, nhà, xe trái lại là dùng tiền của ba mẹ tôi mua, hiện tại bán những thứ này đi, xem như là nhà tôi cho ba mẹ anh tiền chữa bệnh, mấy trăm vạn, nhà chúng tôi xem như hào phóng đi?”
Vưu Minh: “Nếu như anh không muốn bán nhà bán xe, cũng được, anh trước tiên đem nhà cùng xe trả lại, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Vưu Minh! Chú ba còn ở đây! Đến lượt mày nói chuyện sao? Cái nhà này do mày làm chủ?” Vưu Thành không nhịn được giận, đánh gãy lời nói của Vưu Minh, hướng về phía ba Vưu ra sức: “Chú ba, chú phải cứu lấy chúng cháu, đây chính là bệnh ung thư!”
Ba Vưu nhìn con trai, chậm rãi nói: “Nghe theo em họ cậu.”
Vưu Thành: “Chú ba, chú mới là chủ họ!”
Ba Vưu: “Tôi chỉ là chủ gia đình nhỏ, chủ họ ai thích thì làm đi! Lời của con trai tôi đều là ý của tôi!”
Vưu Thành: “Không phải, chú ba, chú không thể bỏ mặc chúng cháu!”
Ba Vưu thở dài: “Nhà có, xe có, chính cậu tự nghĩ viện pháp đi, muốn bán, tôi có thể giúp cậu liên hệ người mua, sẽ không để cậu chịu thiệt, cái khác tôi không quản, như Tiểu Minh đã nói, mấy trăm vạn, đủ cho ba mẹ cậu dùng.”
Vưu Thành cắn răng: “Các ngươi có tin hay không tôi cho các người đẹp mặt? Trong nhà có xí nghiệp, anh trai, chị dâu mắc bệnh nan y, một đồng cũng không giúp? Còn không phải chỉ là vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Có gì ghê gớm?!”
“Các ngươi chờ! Chờ!”
Gã không tin chú ba của gã không cúi đầu, chú ba là người sĩ diện, chỉ cần nắm được nhược điểm, gã liền thắng.
Vưu Thành vừa ra khỏi cửa, Vưu Minh ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu gã bóng một đầu tóc đen theo gã đi ra, cậu muốn ngăn cản cũng không kịp.
Thôi, Vưu Minh thầm vì Vưu Thành mặc niệm ba giây.
Ba Vưu nhỏ giọng hỏi Vưu Minh: “Nó sẽ không thực sự trở tìm yêu sách đi? Hiện tại việc làm ăn vốn đã…”
Vưu Minh: “Ba đừng lo, gã không dám, gã có gan thì đâu nháo đến mức thế này.”
Ba Vưu vẫn không yên lòng.
Vưu Minh nhìn ra ngoài cửa, không biết chị gái lệ quỷ kia xuống tay có biết phân nặng nhẹ hay không.
Vưu Thành đứng bên đường chờ xe, một bên đứng chờ một bên chửi bới, lời thô tục đến đâu cũng nói miệng.
Hai bên đường núi dần nổi lên sương mù, biệt thự Vưu gia nằm bên sườn núi, dưới chân núi có cả khu vui chơi cho trẻ em.
Một chiếc xe dừng trước mặt Vưu Thành, gã không thèm nhìn trực tiếp mở cửa xe ngồi vào bên trong: “Đến bệnh viện, khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú.”
Giọng tài xế nữ ôn nhu vang lên: “Mời anh thắt dây an toàn.”
“Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bảo cô đi thì đi đi!” Vưu Thành hung tợn nói: “Một chiếc xe taxi, có gì phải thắt với không thắt!”
Nữ tài xế đột nhiên bị mắng chửi vào mặt, không hề sinh khí: “Vậy tôi liền chạy.”
Vưu Thành: “Còn phí lời làm gì, mau đi!”
Vưu Thành nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lúc, ngay lúc gã muốn khép mắt lại, dư quang nhìn đến gương mặt nữ tài xế bên cạnh.
Ngoài cửa xe sương mù bao phủ.
Gã nuốt nước miếng: “Hôm nay chắc không phải là Halloween chứ? Cũng không phải cá tháng tư? Cô trang điểm như thế này…”
Nữ tài xế cười duyên nói: “Quý khách ngồi vững, tôi tăng tốc độ.”
Vưu Thành tận mắt nhìn thấy hai con ngươi trong hốc mắt nữ tài xế lăn xuống, giòi bên trong lúc nhúc bò ra, ruồi đầu xanh kích động bay vo vo, bay đến trước mặt Vưu Thành, cùng Vưu Thành giao lưu.
“Thả tôi xuống!! Thả tôi xuống!!! Tôi còn chưa muốn chết!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.