Vọng Môn Nam Quả

Chương 5:




Cẩu Tử
Ánh trăng đêm chiếu vào phòng, nam nhân nằm trên đất mở mắt ra, thần trí không rõ nhìn quanh bốn phía, toàn thân phát run, cách đó không xa rải rác mảnh vụn của máy vi tính, làm gã không phân biệt được là hiện thực hay chỉ là ảo giác.
Dại ra vài giây, Trương Tử Phóng mới như phát điên sờ soạng bản thân mình, gã còn sống! Gã chưa chết!
Trương Tử Phong vẻ mặt như khóc như cười, mở to miệng, nước miếng theo khóe miệng rơi xuống đất.
Ánh mắt gã bỗng nhiên thanh tỉnh, gã vội vàng đi lấy điện thoại, điện thoại di động nguyên vẹn nằm trong hộc tủ.
Trương Tử Phong run rẩy cầm điện thoại di động lên, mở diễn đàn, vào giờ này mỗi ngày, gã đều chườn mặt trên diễn đàn, giống như dê đầu đàn, nắm giữ quyền lên tiếng, không có sự cho phép của gã, sẽ không có ai dám tìm đề tài lên tiếng trước, bọn họ cũng chỉ có thể thảo luận những vấn đề được gã cho phép.
Gã là kẻ thống trị, là người có quyền lên tiếng nhất.
May mắn điện thoại không hề hấn gì, đại não Trương Tử Phong chỉ có thể nghĩ đến đây, gã lộ ra nụ cười vui mừng, gã không thể vắng mặt, một ngày cũng không được, ngày hôm nay nên thảo luận chuyện gì? Đúng rồi! Hôm nay nên nói về chuyện Vưu Minh nhận Giang phu nhân làm mẹ nuôi.
Bọn họ cần phải đoàn kết nhất trí, gạt Vưu Minh lấy tiền Giang gia cho bọn họ, bọn họ đang phải gian nan kiếm tiền trả tiền nhà, trang trải cuộc sống, dựa vào cái gì một kẻ như Vưu Minh lại có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp?
Trương Tử Phong ngồi xổm dưới đất ngây ngô cười, lật ghi chép trong nhóm chat.
Nụ cười từ từ đông lại.
【 Tao nhận được một cái bưu kiện, lão thiên a, muốn chọc mù mắt tao [ Hình ảnh.jpg ]】
【 Ngọa tào, Trương Tử Phong lõa thể? Thật sự mù mắt chó, tiểu huynh đệ của gã thật nhỏ, chỉ có 5cm?】
【 Ha ha ha ha, trong nhóm còn có bạn học nữ, bọn mày chú ý một chút. 】
【 Đợi đã… Gã đây là đang làm gì? 】
【 Gã ở trong buồng tắm chung của trường chụp trộm ảnh?】
【 Gã là biến thái đi? Bệnh thần kinh à! Gã chụp trộm người khác làm cái gì! 】
【 Phía sau kia, hình như có tao trong đó? 】
【 Trương Tử Phong là gay? 】
【 Tao lấy ảnh của gã lên mạng tra thử, phát hiện ra một diễn đàn đồng tính có hình đại diện của gã 】
【 Gã chụp trộm ảnh tắm rửa của chúng ta làm gì?】
【 Tao xin thề, nếu Trương Tử Phong mà đứng trước mặt tao, tao nhất định sẽ giết gã!】
【 Hôm nay sao chưa thấy Trương Tử Phong xuất hiện? Người đâu? Gã chết ở đâu rồi! Trương Tử Phong, lão tử nói cho mày biết, mày dám xuất hiện, tao liền đánh mày thành bãi phân chó! Làm cho mày hối hận vì mẹ mày đã sinh ra mày!】
Trương Tử Phong run rẩy tắt điện thoại, đúng lúc này, tin nhắn của cấp trên gửi đến.
【 Tiểu Trương a, cuộc họp sáng nay cậu vắng mặt, tối qua đồng nghiệp trong công ty đều nhận được ảnh của cậu, công ty chúng ta rất thoáng, vấn đề tính hướng của cậu chúng tôi tất nhiên không can dự, thế nhưng sinh hoạt riêng của cậu quá hỗn loạn, hành vi không phù hợp tiêu chuẩn đạo đức, cho nên phía công ty nhất trí bồi thường cho cậu ba tháng tiền lương, bắt đầu từ hôm nay cậu không cần tới công ty nữa.】
【 Đồ dùng cá nhân của cậu chúng tôi cũng đã cho người đóng gói kỹ, chúng tôi sẽ gửi đến nhà cho cậu. 】
Trương Tử Phong nhìn tin nhắn, đột nhiên như cảm thấy bản thân đọc không hiểu.
Không, gã nỗ lực công tác, thật vất vả mới làm đồng nghiệp tin tưởng, cùng gã giao hảo, chỉ cần gã cô lập ai đó, đồng nghiệp sẽ cùng gã chỉ trích người kia, đám người cứ như vậy vây quanh gã, giống như thời đi học, gã vẫn luôn làm như vậy, hiệu quả còn rất tốt.
Khung tin nhắn liên tiếp báo có tin nhắn mới.
Cha mẹ gã, bạn thân gã, bạn gái gã.
Tất cả mọi người đều chất vấn gã.
Trương Tử Phong cảm giác trời đất quay cuồng.
“Đây là mơ! Đây nhất định chỉ là mơ! Ma nữ kia cũng chỉ là giác mơ của mình!”
“Đều là mơ!”
Trương Tử Phong gào to: “Tao là Trương Tử Phong! Tao được mọi ngươi tôn kính, tất cả phải nghe lời tao, tao cho phép làm gì các người mới được phép làm! Tao mới là lão đại!”
“Ha ha ha ha ha ha ha, ta, tao là lão đại!”
“Ai làm tao khó chịu, tao liền khiến mọi người công kích nó! Tao muốn làm gì liền làm cái đó!”
Gã lảo đảo mở cửa, điên cuồng đập cửa nhà đối diện.
“Ai vậy? Đã trễ thế này.” Nam chủ nhà mặc áo ngủ đi ra, nhìn thấy Trương Tử Phong đang há to miệng, nước miếng chảy dài.
Trương Tử Phong bắt lấy chủ nhà, vẻ mặt điên cuồng: “Tao là lão đại, chúng mày phải nghe theo tao!”
“Đi, chúng ta đi tìm Vưu Minh, phải làm cho nó ói tiền ra!”
“Chúng ta đi mua biệt thự, lái siêu xe, đi chơi gái, mày nghe tao, mày phải nghe tao!”
“Đi, chúng ta đi.”
Nam chủ nhà ngơ ngác, hắn bị Trương Tử Phong lôi kéo, ống tay áo bị kéo rách: “Bệnh thần kinh à!”
Trương Tử Phong đột nhiên nhào tới, bóp cổ hắn, dù sao gã cũng là nam nhân trưởng thành, dáng người cao lớn, khí lực không nhỏ, người nọ bị Trương Tử Phong đẩy ngã ra đất, gắt gao bóp cổ, khó khăn giãy dụa.
“Mày không nghe lời tao, mày đáng chết!” Hai mắt Trương Tử Phong đỏ đậm: “Đi chết đi!”
“Bốp”
Thân thể Trương Tử Phong chậm rãi trượt xuống đất.
Nữ nhân vội vàng đỡ bạn trai lên, nam nhân điên cuồng ho khan, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói với bạn gái: “Nhanh, báo cảnh sát, gã là kẻ điên, gã muốn giết người!”
Nữ nhân vứt gậy trong tay, luống cuống chạy đi lấy di động, run rẩy báo cảnh sát.
“Trương Tử Phong điên rồi?” Vưu Minh nghe điện thoại, là của một bạn học nữ thời sơ trung quan hệ không tệ với cậu.
Bạn học nữ: “Tớ luôn cảm thấy gã có vấn đề về thần kinh, lúc còn đi học đã như thế, có lần gã tổ chức đi du lịch mùa xuân, bắt tất cả mọi người đi, cậu không đi. Từ đó về sau gã liền ghét cậu, sau này lớp trưởng thích cậu, gã luôn thầm mến lớp trưởng, gã càng hận cậu hơn.”
Vưu Minh: “… Tôi không nhớ rõ.”
Bạn học nữ: “Coi như ác giả ác báo đi, cuối tuần này chúng ta có họp lớp, cậu có tham gia không? Bọn họ nói với tớ, cũng nhờ tớ báo với cậu một tiếng.”
Vưu Minh vừa muốn mở miệng, bạn học nữ kia đã nói tiếp: “Dù sao đi cũng là một đám tụ lại khoe phú quý, chả có gì vui, tùy cậu vậy.”
Vưu Minh: “Ừ, tôi biết rồi, cám ơn cậu.”
Bạn học nữ thở dài: “Tính tình cậu quá tốt rồi, thôi, tớ cúp máy.”
Vưu Minh cất diện thoại di động, vẻ mặt mê man, hình như tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu tính tình tốt.
Nhưng chỉ có cậu tự hiểu, từ xưa cậu đã không để những kẻ này vào mắt, hành động của họ trong mắt cậu, giống như bọn trẻ con ấu trĩ đánh nhau giành đồ chơi.
Nếu cậu nói ra lời này, người khác lại cho rằng cậu ngông cuồng tự đại, cho nên vẫn là ngậm miệng có vẻ tốt hơn.
Vưu Minh đứng tại chỗ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì.
Trương Tử Phong điên rồi? Sao lại điên? Bị kinh hãi? Vì sao kinh hãi?
“Giang Dư An, anh ở đâu?” Vưu Minh đứng trước gương, mở vòi nước nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tấm gương trước mặt.
Trên mặt gương hiện chữ “Tôi đây”.
Không thể không nói, chữ Giang Dư An viết ra rất đẹp, Giang gia còn lưu trữ chữ anh viết bằng bút lông, nét chữ xen kẽ giữa phồn thể và giản thể, phóng khoáng khí khái, lại khiến người khác nhìn không ra anh viết gì.
Vưu Minh không biết Giang Dư An ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể nhìn gương hỏi: “Việc về Trương Tử Phong, là anh làm sao?”
“Lấy gậy ông đập lưng ông “
Vưu Minh: “Cám ơn.”
“Chúng ta là vợ chồng “
Vưu Minh nói: “Vẫn muốn nói câu cám ơn với anh, anh là quỷ tốt.”
Giang Dư An tựa hồ trầm mặc.
Lúc này Vưu Minh mới kịp phản ứng: “Thật xin lỗi, tôi mới hiểu ra nửa câu sau hình như không tốt cho lắm.”
“Không có chuyện gì “
Ngay lúc bầu không khí đang trở nên lúng túng, Vưu Minh đột nhiên nói: “Gã sẽ khá lên sao?”
“Tùy theo từng người “
Vưu Minh gật đầu.
Bên ngoài truyền đến giọng mẹ Giang.
“Tiểu Minh, mẹ cháu đến thăm cháu.”
Mẹ Vưu đến, Vưu Minh lau tay, rời khỏi nhà vệ sinh.
Mẹ Vưu cùng ba Vưu đều xuất thân là nông dân, ba Vưu tốt nghiệp cao trung, mẹ Vưu thôi học từ tiểu học, bà so với với mẹ Giang nhỏ tuổi hơn, nhìn qua lại già hơn. Thời còn trẻ cùng chồng đốc sức làm, việc nặng nhọc dơ bẩn gì đều từng làm qua, đến tuổi này, bà liền chú ý đến dung nhan, đi bảo dưỡng, tuy nhiên nếp nhăn trên mặt cùng làn da đã không còn thay đổi được.
Mẹ Vưu ngồi trên ghế salon, bà nhìn Vưu Minh đi tới, trên mặt tươi cười, trong mắt lại đong đầy lệ, bà cầm lấy tay mẹ Giang đang ngồi bên cạnh, không ngừng nói cám ơn.
“Bà thông gia, đây đều là việc tôi nên làm, bây giờ Tiểu Minh cũng là con tôi, bà không cần thiết phải nói cám ơn.” Mẹ Giang nhẹ giọng an ủi.
Mẹ Vưu dùng sứt gật đầu: “Tiểu Minh ngoan ngoãn từ nhỏ, vô luận bên ngoài có chịu ủy khuất gì, về nhà lại chỉ kể chuyện tốt không kể chuyện xấu, đều do tôi và cha nó vô dụng, là hai kẻ già này vô dụng.
“Mẹ.” Vưu Minh đi tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ Vưu, nắm lấy vai bà, để đầu bà tựa vào vai mình: “Con nào nói chuyện tốt không nói chuyện xấu chứ, con cũng không bị ủy khuất cái gì.”
Mẹ Vưu: “Bà xem, nó cứ như vậy, chúng tôi sao có thể yên tâm.”
Mẹ Giang cười nói: “Người làm cha làm mẹ đều như vậy cả.”
Bà nhớ đến con trai, đứa bé kia độc lai độc vãng, không thích giao tiếp với người khác.
Khóe mắt mẹ Giang cay cay.
Mẹ Vưu khóc đủ, mới đổi đề tài, vẻ mặt hung dữ nói: “Bà nội con, bọn họ lại tới, muốn ba con nhận anh họ con làm con nuôi!”
Vưu Minh cùng mẹ Giang bị mẹ Vưu đột nhiến hét lớn làm sợ hết hồn.
Khác với vẻ yếu ớt lúc đầu, mẹ Vưu nổi giận đùng đùng nói: “Bọn họ ngóng trông cả nhà chúng ta chết hết, để bọn họ cướp nhà, cướp tiền chúng ta đây. Ba con lại nghĩ muốn dùng tiền cho qua chuyện này, việc làm ăn đang khó khăn, làm gì có tiền đưa cho bọn họ?”
“Mua nhà cần tiền tìm đến ba con, quà cáp cưới xin cũng tìm đến ba con, năm ngoái nói em họ con lên đại học không có xe, còn đòi ba đem chiếc xe mới mua đi làm ăn đấy cho nó, giờ thì hay rồi, còn muốn chúng ta nuôi anh họ con!”
Ba Vưu cùng mẹ Vưu xuất thân nghèo khổ, đều rất tiết kiệm, chiếc xe mua từ mười năm trước hiện tại hãy còn dùng.
Thật vất vả hạ quyết tâm bỏ hai trăm vạn ra mua chiếc xe hãng S tốt chút đi làm ăn, kết quả mẹ Vưu còn chưa được nhìn thấy xe, đã bị bên kia đòi đi mất.
Mẹ Vưu nghiến răng nghiến lợi: “Lần trước bọn họ đến, mẹ nên lấy dao phay chém bọn họ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.