Vọng Môn Nam Quả

Chương 23:




Cẩu Tử
Nam nhân sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, hàng mi hơi khép, làn da tái nhợt. Rõ ràng là thân hình cao lớn, đường cong cơ thể rắn chắc, lại làm cho người ta có cảm giác bệnh tật, làm người nhìn khó có thể dời tầm mắt.
Bác sĩ cùng y tá thất thần trong nháy mắt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vọt vào phòng bệnh.
Động tác hôn môi của nam nhân bị cắt ngang.
Y bác sĩ gấp gáp đẩy Vưu Minh đến phòng cấp cứu, bọn họ không có thời gian đi quản nam nhân đột ngột xuất hiện này. Y tá liếc mắt nhìn nam nhân không hề có ý định rời đi, hắn cùng bọn họ đi đến phòng cấp cứu, mặt không cảm xúc, bước chân không nhanh không chậm.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Bên này không có ai trông coi sao?!” Chủ nhiệm khoa không phải bác sĩ chữa cho Vưu Minh, đứng bên cạnh phát hỏa với y tá: “Còn cô làm sao vậy? Có chuông ở đầu giường không dùng còn chạy ra ngoài? Xảy ra chuyện gì cô phụ trách được không?”
Y tá bị mắng xém chút khóc ra tiếng, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phòng trực ban rất gần, tôi cảm thấy chạy đến gọi người nhanh hơn dùng chuông…”
Chủ nhiệm: “Cô cảm thấy? Cô cảm thấy sao cô không làm viện trưởng? Cô cảm thấy thế sao không bỏ hết chuông trong bệnh viện đi?”
“Nếu bệnh nhân này xảy ra chuyện gì, ai gánh nổi trách nhiệm?”
“Còn có người này! Anh ta là ai? Phòng ICU người nhà không được phép đi vào, anh ta vào bằng cách nào?” Chủ nhiệm khoa tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, nếu không phải cố kỵ hoàn cảnh, phỏng chừng còn muốn mắng to hơn nữa.
Y tá khóc nức nở: “Tôi không biết, lúc tôi mở cửa anh ta đã ở bên ngoài, tôi sợ bệnh nhân xảy ra chuyện, nên chạy đi…”
Chủ nhiệm khoa tức giận muốn ngất đi.
Y tá: “Tôi, tôi đi hỏi anh ta! Có thể là người nhà!”
Cô tận mắt thấy nam nhân kia muốn hôn môi bệnh nhân, hai người có thể là người yêu, thế nhưng người yêu không được xem là người nhà… Lại còn là hai nam nhân, cha mẹ bọn họ chắc chắn không đồng ý quan hệ của bọn họ, lỡ như người nhà bệnh nhân biết nam nhân này làm chậm trễ bệnh nhân cấp cứu…
Y tá rùng mình, cô thật vất vả từ bệnh viện nhỏ chuyển đến đây, hao tốn không biết bao nhiêu tinh lực cùng thời gian, nhờ vả người quen, nếu như bệnh nhân không có chuyện gì thì không sao, nếu lỡ xảy ra chuyện…
“Anh có quan hệ gì với Vưu tiên sinh?” Y tá đến bên cạnh nam nhân, cô cố gắng nghiêm mặt: “Nếu anh không đưa ra được lời giải thích hợp lý vì sao có mặt trong phòng ICU, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát.”
Nam nhân làm như không nghe thấy cô nói gì. Hắn đứng trước phòng cấp cứu, tầm mắt chăm chú nhìn vào bên trong.
Y tá nhìn mắt hắn.
Đó là một đôi mắt có thể mê hoặc tất cả mọi người, ánh mắt thâm thúy như đêm tối, cám dỗ người nhìn đi tìm tòi nghiên cứu.
Hắn không cần làm gì, thậm chí không cần liếc nhìn cô, cũng đã làm cô mê muội vì hắn.
“Tiên sinh!” Y tá không dám tiếp tục nhìn vào mắt nam nhân, dời tầm mắt xuống ngực hắn: “Nếu anh không trả lời vấn đề này, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Có lẽ vì y tá nâng cao âm lượng, rốt cuộc nam nhân dời tầm mắt, nhìn đến y tá.
Nhịp tim y tá đột nhiên tăng tốc, bên tai cô vẳng vẳng tiếng tim đập của bản thân. Cô không biết đối phương có phát hiện hay không, điều này làm cô căng thẳng hơn, cảm thấy rất mất mặt.
“Tôi là chồng em ấy.” Thanh âm nam nhân trầm thấp, giọng nói từ tính, ôn nhu triền miên.
Đầu óc y tá đã loạn thành một đoàn.
Cô suy nghĩ một đống lớn, lẽ nào hai người này ra nước ngoài kết hôn? Trong nước chưa có cho phép đồng tính kết hôn.
Nhưng quốc tịch của Vưu Minh không phải ở nước ngoài, cô từng xem qua chứng minh thư của cậu.
Người này đang gạt cô?
Đương lúc y tá không biết phải nói gì, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
Bác sĩ chịu trách nhiệm cùng chuyên gia nước ngoài từ trong đi ra, bọn họ không nói gì, biểu tình ngoài ý muốn lại thống nhất.
Khiếp sợ, hoảng hốt, hoài nghi nhân sinh.
“Có thể từ phòng ICU chuyển qua phòng bệnh thường.” Bác sĩ chịu trách nhiệm nói với y tá trưởng: “Quan sát thêm hai ngày, không có gì xảy ra thì có thể xuất viện.”
Vẻ mặt y tá trưởng cũng là hoảng hốt, cứng ngắc gật đầu.
Rõ ràng lúc trước còn đang bên bờ vực sinh tử, Vưu Minh bỗng nhiên trở nên khỏe mạnh.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Đây quả thực là kỳ tích trong y học.
Các bác sĩ muốn đi thảo luận, Vưu Minh còn đang mê man được đưa đến phòng bệnh thường.
Y tá nhìn thoáng qua nam nhân kia, cũng vội vàng đi theo.
“Anh không thể đi theo, anh muốn đến thì có thể hỏi qua người nhà bệnh nhân.” Y tá che trước người nam nhân, giọng nói kiên quyết.
Nam nhân làm như không nhìn thấy cô, cất bước đi, y tá tự giác lui qua một bên.
Đó là một loại áp bách mãnh liệt, lúc lùi bước đầu óc cô trống rỗng, tận đến lúc đối phương đi xa, cô mới hồi phục tinh thần.
Ba Vưu cùng mẹ Vưu nhanh chóng nhận được tin, lập tức vội vàng từ khách sạn gần đó chạy đến bệnh viện.
Hai người đứng trước cửa phòng bệnh, đưa mắt nhìn nhau, cầm lấy tay nửa kia của mình, cùng đi vào phòng bệnh.
Con trai ông bà nằm trên giường bệnh, hai má hồng hào, là loại hồng hào tự nhiên khỏe mạnh, không phải ửng hồng bệnh tật lúc trước.
Tuy rằng cậu vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng có thể nhìn ra, cậu đã từ bờ vực tử vong trở lại.
Mẹ Vưu lấy tay bịt miệng, không tiếng động rơi nước mắt.
Ba Vưu ôm lấy vợ, viền mắt cũng đỏ lên.
Bọn họ vì chữa bệnh cho Vưu Minh, đã táng gia bại sản, nếu như vậy còn không cứu được Vưu Minh, hai người cũng không biết sau này phải sống như thế nào.
Phòng bệnh bình thường người nhà có thể ngủ lại, ba Vưu hạ giường bên cạnh, để mẹ Vưu ngủ trên đó, ông thì dời một cái ghế dựa đến bên giường bệnh, ngồi ở đó.
Đêm khuya, Vưu Minh mở mắt ra, cậu không biết mình ngủ bao lâu, thân thể không còn vô lực như trước, trái lại còn cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, giống như lúc khỏe mạnh. Cậu nằm im một lúc, mới ngồi dậy, nhìn mẹ đang nằm bên cạnh, còn có ba đang ngủ gục trên ghế.
Vưu Minh cố gắng nhẹ nhàng ngồi dậy, không đánh thức ba mẹ.
Cậu vừa mới ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, có người bước vào phòng.
Vưu Minh theo tiếng động nhìn lại.
Ánh mắt của nam nhân chăm chú nhìn vào cậu, ánh mắt thâm tình thâm thúy, cả người lạnh lùng vô tình nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước.
Trong nháy mắt Vưu Minh đã nhận ra người tới là ai.
Cậu hé miệng, lại không phát ra âm thanh gì.
“Giang Dư An.”
Nam nhân đi về hướng cậu, mỗi bước đi, tiếng tim Vưu Minh lại đập mạnh thêm một chút.
“Tiểu Minh?” Mí mắt ba Vưu giật giật.
Ba Vưu cao giọng: “Tiểu Minh? Con tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Có muốn ba gọi bác sĩ đến xem hay không?”
Vưu Minh động viên nói: “Ba, con không sao, con thấy tốt lắm.”
Ba Vưu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ba Vưu làm mẹ Vưu thức giấc, ông đưa lưng về phía cửa phòng bệnh, từ góc độ của mẹ Vưu vừa vặn có thể nhìn thấy nam nhân xa lạ phía sau lưng ba Vưu.
Hắn không mặc đồng phục của bác sĩ, vừa nhìn đã biết không phải người của bệnh viện.
Hơn nữa bề ngoài của hắn quá mức xuất chúng, nếu như bà từng gặp qua, nhất định sẽ nhận ra.
Vưu Minh phát hiện tầm mắt của mẹ Vưu, cậu không dám nói ra đây là Giang Dư An, sợ dọa đến hai người, chỉ có thể giới thiệu: “Đây là bạn của con, vừa mới đến thăm, vừa rồi con mới nói chuyện với anh ấy.”
“Chào chú, chào dì.” Giang Dư An đi tới, trong tay anh là một giỏ trái cây không biết xuất hiện từ khi nào. Anh để giỏ trái cây lên bàn, ngữ khí ôn hòa, trái ngược với vẻ bề ngoài. Anh giống như một thanh niên hào hoa phong nhã, tất cả trưởng bối nhìn thấy anh đều sinh ra hảo cảm.
Giang Dư An tự nhiên tiêu sái đến bên giường: “Bác sĩ nói quan sát thêm hai ngày, là Tiểu Minh có thể về nhà.”
Vưu Minh nhìn Giang Dư An không chớp mắt, so với thiếu niên trong ảnh, Giang Dư An lúc này càng thêm tuấn mỹ, cũng thành thục hơn.
Trước đây, Vưu Minh từng phác họa tướng mạo Giang Dư An trong đầu, có bức ảnh thời thiếu niên làm chuẩn, Vưu Minh cho rằng Giang Dư An trong trí tưởng tượng của cậu đã đủ suất khí, nhìn lại Giang Dư An đang đứng trước mặt, cậu nhận ra Giang Dư An trong tưởng tượng của cậu còn kém xa.
Mẹ Vưu nhiệt tình nói với Giang Dư An: “Cảm ơn cháu đã đến thăm Tiểu Minh, thế nhưng bây giờ đã muộn, bên cạnh bệnh viện có khách sạn, đến đó chỉ mất năm phút.”
Giang Dư An: “Thời điểm Tiểu Minh xuất viện cháu sẽ đến đón em ấy.”
Giang Dư An: “Đưa em ấy đến chỗ của cháu tĩnh dưỡng, chú dì có thể đi cùng.”
Mẹ Vưu sửng sốt, vội vàng nói: “Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi có thể…”
Giang Dư An: “Khách sạn không thích hợp tĩnh dưỡng, cháu có một căn biệt thự trên núi, rất an tĩnh, hệ thống an ninh cũng an toàn, vì Tiểu Minh suy nghĩ, nơi đó rất thích hợp, cách nội thành không xa.”
Mẹ Vưu đưa mắt nhìn Vưu Minh, sao bà không nhớ con trai bà có một người bạn nhiệt tình như vậy?
Người bạn này cho bà cảm giác rất quen thuộc, giống như bà đã từng gặp qua.
Mẹ Vưu chưa nói gì, ba Vưu đã lên tiếng trước: “Cảm ơn cháu, nhà chú bây giờ đúng là… Vậy đành làm phiền cháu.”
Lúc này trên mặt Giang Dư An mới hiện ra ý cười, tuy nhiên ý cười này như cũ không có độ ấm.
Sau khi Giang Dư An rời đi, mẹ Vưu dưới sự kiên trì muốn biết của Vưu Minh, thẳng thắn nói ra tình trạng trong nhà lúc này.
Nhà máy bán, nhà cũng bán, gia dụng và vài thứ linh tinh thì gửi ở kho hàng, chữa bệnh tốn quá nhiều tiền, bọn họ còn đi vay mượn thêm.
“May là con có một người bạn nhiệt tình.” Mẹ Vưu nhìn Vưu Minh tâm trạng bình ổn, nắm tay cậu nói: “Nếu không phải cậu ta đưa ra lời mời, nhà chúng ta phải đi thuê phòng.”
Dưới tình huống không đủ tiền lại gấp gáp tìm phòng, làm sao có thể thuê được phòng tốt.
Bệnh khỏi rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hiện thực quẫn bách bày ra trước mắt.
Mẹ Vưu nói: “Con không cần lo lắng, ngày xưa ba mẹ nghèo rớt mồng tơi, không phải tay không gây dựng sự nghiệp sao? Chẳng qua là làm lại một lần nữa mà thôi, con cũng đừng xem thường ba mẹ của con, kinh doanh nhiều năm như vậy, không nói cái khác, kinh nghiệm vẫn là có, nhân mạch cũng có.”
Vưu Minh nhìn mẹ.
Hiện tại hoàn cảnh kinh tế đã sớm không còn giống như thời kỳ ba mẹ cậu gây dựng sự nghiệp.
Đại khái là cảm thấy đề tài này quá nặng nề, mẹ Vưu bỗng nhiên nói: “Người bạn kia của con thật đẹp trai, có tiền lại trượng nghĩa.”
“Không biết là ai may mắn sinh được đứa con ưu tú như vậy.”
“Cũng không biết ai càng may mắn có được người con rể tốt như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.