Vọng Môn Nam Quả

Chương 15:




Cẩu Tử
Con trai dì Trịnh ngã bể đầu, phải vào bệnh viện. Hơn hai mươi năm chưa từng xin nghỉ, hôm nay dì Trịnh phải xin nghỉ, bà xin nghỉ ba ngày chăm sóc con trai, Vưu Minh đồng ý, dì Trịnh nói cảm ơn rồi đi.
Bà cần công việc này, một khi mất việc, toàn bộ gia đình bà coi như xong.
Một người chồng chỉ biết đòi tiền vợ, một đứa con trai không có công ăn việc làm, một nhà mẹ đẻ cùng anh em, còn cha mẹ chồng cần phụng dưỡng, áp lực nặng nè đè trên lưng bà, không cho bà có khoảng thời gian nghỉ ngơi nào.
Mà bà cũng chỉ có thể đeo gánh nặng trên lưng sống tiếp, còn đáng giá hay không, cũng chỉ mình bà biết.
Hiện tại trong Vưu gia chỉ có một mình Vưu Minh, nếu tính luôn quỷ, thì là hai.
Đây là lần đầu tiên Vưu Minh ở nhà một mình, cậu mở cửa sổ trong nhà, để ánh nắng chiếu vào, sau đó rót cho mình một ly nước ấm, cầm một quyển sách trên kệ sách đến.
Ba Vưu tự xưng mình là người có ăn học, không thừa nhận bản thân là nhà giàu mới nổi, cho nên mua rất nhiều sách về, nhưng ông chỉ mua để đó, chứ không đụng đến.
Sau đó ba Vưu liền hình thành thói quen mua sách, ông thường mua hai loại sách, một loại có niên đại lâu đời, giống như đồ cổ, chỉ chờ ngày nào đó sách cổ tăng giá, có người tìm đến mua, ông liền hốt bạc. Một loại lại là sách với thiết kế xinh đẹp, công nghệ tiên tiến các loại.
Trái lại bất kể là loại nào, ông chỉ phụ trách mua, không phụ trách xem.
Mẹ Vưu không biết đã nói bao nhiêu lần, trong nhà đều sắp không có chỗ mà chứa sách, ba Vưu như cũ đánh chết không đổi.
Dựa theo lời ba Vưu nói chính là: “Tôi đây hiếu học, bà không động viên thì thôi, lại còn phê bình, Chu đồng chí, bà đây là giác ngộ tư tưởng có vấn đề.”
Sau đó mẹ Vưu chán không muốn nói, không thèm giúp ba Vưu chỉnh lý, cũng không cho dì Trịnh giúp đỡ ông sắp xếp. Ba Vưu nhận ra trong nhà quả thực không còn chỗ để sách, thời gian quét dọn bụi bặm cũng không có, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ qua ham muốn tao nhã này.
Số sách có mặt trong nhà không bán không vứt, chỉ có mình Vưu Mình chạm đến.
Hiện tại Vưu Minh cầm trong tay chính là một quyển nhìn qua có chút xa xưa, dùng dây liên kết, vừa cũ vừa cổ. Bìa sách bên ngoài là màu chàm, bên trong đã ố vàng theo năm tháng, giữ gìn không được tốt cho lắm, khả năng qua mấy năm nữa liền nát.
Trên giấy toàn là chữ phồn thể, bên ngoài viết hai chữ [ Phương Thuật ], không còn gì khác, không có tác giả, không có nhà xuất bản, giống như sách lậu bán ở vỉa hè.
Cho dù là sách bán vỉa hè đối với Vưu Minh mà nói cũng có cái thú vị riêng, cậu ngồi bên cửa sổ, ánh nắng rơi xuống người.
Sách được viết bằng chữ phồn thể, Vưu Minh muốn hiểu được không phải dễ, cậu đã quen dùng chữ giản thể, cho nên lúc mới xem cậu đọc rất chậm, cẩn thận xem từng chữ.
Trong sách viết rất nhiều thứ, nhưng không có giới thiệu chi tiết
Không giới thiệu “Phương thuật” là cái gì, thế nhưng lại tỉ mỉ hướng dẫn cách bói quẻ, thệ cốt, trấn yểm cùng xứng văn đồ, văn tự toàn bộ được viết bằng bút lông, nét chữ đoan chính, trình bày rõ ràng.
Bởi vì là thể ngôn văn, phương thức biểu đạt thập phần ngắn gọn, Vưu Minh một bên trong đầu chuyển chữ phồn thể thành giản thể, một bên còn phải phiên dịch lại ngôn văn, sau đó dùng chữ giản thể ghi lại rõ ràng tất cả vào laptop của mình.
Vưu Minh xem xong mấy trang liên quan đến Giáp Cốt cùng Thệ Bặc, đến khi khép sách lại, phát hiện trời đã tối.
Lần này cậu đọc sách rất tập trung, không cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng, trước đây chỉ có thời điểm lên đại học viết luận văn cậu mới nhập tâm như thế này.
Dì Trịnh không ở, mẹ Vưu gọi điện thoại nói ngày mai mới về.
Vưu Minh hâm nóng cơm canh dì Trịnh làm sẵn, ăn xong đem chén đũa đi rửa sạch, chuẩn bị chạy bộ vài vòng trong tiểu khu.
Trước đây lúc nhìn thấy người khác chạy bộ vào sáng sớm hoặc tối, cậu luôn có chút ước ao.
Trong mắt người khác, chạy bộ chỉ là việc bình thường, có người lại cho là phiền phức, nhưng với cậu đó lại là điều quý giá.
Ngay lúc cậu định ra ngoài, điện thoại di động đặt trên tủ lơ lửng bay lên, trong phòng vang lên giọng nam máy móc.
“Học phương thuật, em sẽ không còn là người bình thường.”
Vưu Minh khó hiểu: “”Tôi chỉ đọc sách, không tính học, hơn nữa cái này không phải cứ đọc qua sách là học được đi?”
Phương thuật là từ vu thuật mà ra, không khác vu thuận là bao. Trong phương thuật có nhiều mặt khác nhau, có khoa học, có y học, có nhận biết thực vật dược vật, cũng có bát quái, bói toán, là văn hóa cổ đại cùng văn hóa hiện đại trộn lẫn, có mặt từ đời nhà Chu, đến biện đại thì được xếp vào lề sách văn hóa.
Chỉ có hội học giả nghiên cứu phương thuật.
Còn người chân chính học qua, Vưu Minh hoài nghi thậm chí chưa từng có ai.
Thời này nổi tiếng có thầy phong thủy cùng thần côn.
Phong thuỷ chỉ là một nhánh nhỏ trong phương thuật, người tinh thông phương thuật chân chính, về tất mọi mặt mà nói, đó là một người tài toàn.
Hơn nữa chỉ dựa vào sách vở mà không có thiên phú, có lẽ cả đời cũng không bước vào ngưỡng cửa đó được.
“Em đã học.”
Vưu Minh sững sờ, cười nói: “Tôi không có.”
“Không phải là việc em có thừa nhận hay không.”
Vưu Minh: “Tôi thích làm một người bình thường, mỗi ngày ăn uống sinh hoạt, kiếm tiền nuôi gia đình cuộc sống đơn giản thế thôi.”
Thật ra cậu cũng không biết mình có thể học được hay không, tri thức lý luận học qua có thể hiểu, nhưng thực hành và lý thuyết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Em học, có thể nhìn thấy tôi.”
Vưu Minh đứng ở cửa lớn, cậu đang mang dép, bây giờ cậu không còn nhìn thấy được Giang Dư An, dù sao nước sương chỉ có một bình nhỏ, cần sử dụng tiết kiệm. Cậu hỏi hắn: “Anh hy vọng tôi học?”
“Sức khỏe của em, rời khỏi tôi, sẽ trở lại như trước.”
Vưu Minh rũ mắt: “Ở bên cạnh anh tôi mới có thể sinh hoạt như người bình thường?”
Giọng nam máy móc nói: “Đúng.”
“Anh sẽ rời khỏi tôi?” Vưu Minh đột nhiên hỏi.
Giọng nam máy mọc không chút tình cảm: “Nếu như tôi cần tu dưỡng một thời gian dài.”
Vưu Minh như hiểu ra: “Sách là do anh đặt lên kệ?”
Giang Dư An không có phủ nhận, anh chấp nhận.
Vưu Minh không muốn trở lại dáng vẻ bệnh tật như trước, giống như bộ xương khô cả ngày nằm trên giường, lúc đi học cũng phải chọn ngôi trường gần bệnh viện, đa số thời gian đều do cậu tự học, rồi đăng ký đi thi.
Mỗi lần cậu thở ra một hơi, bên trong đều tràn đầy hơi thở của cái chết.
Nếu như chưa trở thành người bình thường như hôm nay, có lẽ cậu sẽ cảm thấy mỗi ngày như vậy cũng không có gì.
Nhưng bây giờ sức khỏe cậu giống như người bình thường, có thể đi dưới ánh mặt trời, có thể chạy bộ, còn có thể làm việc bản thân muốn làm.
Vưu Minh: “Tôi sẽ đi mua mai rùa cùng thi thảo.”
“Nếu như tôi học xong, tôi có thể giúp gì được cho anh không?”
Giang Dư An không trả lời.
Vưu Minh cười nói: “Chờ tôi học xong, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết có thể giúp anh chuyện gì.”
Cậu ra khỏi nhà, chầm chậm chạy bộ dưới gió đêm. Trong tiểu khu có hoa viên cùng hồ nước, chiếm diện tích rất lớn.
Bên trong tiểu khu xa hoa này, tuy nói đều là nhà giàu mới nổi như Vưu gia, nhưng bất là xây dựng, thiết kế hay là xanh hóa không gian đều làm rất tốt.
Chuyển tới đây nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đâu Vưu Minh có lòng thanh thản ngắm nhìn tiểu khu này
Có không ít người đang chạy bộ, đa số là người buổi dáng không thể dậy sớm, ban ngày bận rộn, cho nên chỉ có thể chạy vào buổi tối. Bất quá chạy bộ ở đây đều là người lớn tuổi, dù sao người trẻ tuổi càng muốn đi phòng tập thể hình hơn.
Vưu Minh vừa xuất hiện, nhóm ông lão bà lão lập tức bị cậu thú hút ánh nhìn.
Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, có ông lão, bà lão đến bắt chuyện với cậu.
“Nhóc con, cháu bao lớn rồi? Ở bên kia à? Sao lúc trước chưa từng thấy cháu?”
“Cháu có bạn gái chưa?”
“Nếu như còn chưa có, để bà giới thiệu cho cháu một người, là cháu gái của bà, nó rất xinh xắn, hiện tại đang làm tổng giám đốc công ty của nhà, sau đó…”
Vưu Minh dở khóc dở cười, từ chối ý tốt của các cụ.
Làm trưởng bối luôn vì chuyện đại sự cả đời của con cháu mà lo lắng, tuy rằng con cháu không nhất định muốn lập gia đình vào lúc này.
Trong lúc Vưu Minh lần lượt từ chối từng người, khóe mắt liếc thấy một bà lão đứng bên cạnh hồ nước tự lẩm bẩm, hồ nước không cạn, dù sao hồ nước này cũng có đầy đủ hệ sinh thái, cho nên xung quanh đều có rào chắn an toàn, cho dù trẻ con hay người lớn, chỉ cần không cố ý leo lên, thì tuyệt đối sẽ không ngã vào trong.
Nhìn thấy tầm mắt của Vưu Minh.
Bà cụ bên cạnh cậu nhỏ giọng nói: “Thần kinh bà ấy có vấn đề.”
Bà cụ chỉ chỉ đầu chính mình: “Con trai cùng con dâu đối xử với bà ấy rất tốt, bà ấy ở bên cạnh chỗ bà, bà ở trong nhà thường xuyên nghe thấy bà ấy mắng chửi con dâu, nói con dâu trộm đồ của bà ấy, còn nói con trai bỏ mặc mình, có lúc còn muốn đi tìm chết.”
“Thấy ai nói chuyện đều xen vào, còn ăn nói bừa bãi.” Bà cụ liếc mắt: “Loại người như vậy, bà không thích, tuy bà già rồi, nhưng sau này bà chắc chắn sẽ không trở thành người như vậy.”
Vưu Minh nhận ra bà lão kia có gì đó không đúng lắm.
Đầu của bà cụ liên tục gục lên gục xuống như gà mổ thóc, tốc độ nhép miệng rất nhanh, hai mắt vô thần, hơn nữa tròng mắt trắng hơn người bình thường rất nhiều, nhìn qua giống như bệnh đục thủy tinh thể.
Ngay lúc tay bà cụ vừa chộp lên rào chắn, Vưu Minh đang hoảng hốt, bà cụ bỗng nhiên quay đầu, tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu trắng.
Không có đồng tử.
Vưu Minh theo bản năng đứng lên, dọa bà lão bên cạnh cậu sợ hết hồn.
Cậu cũng không biết tại sao, trực giác mách bảo cậu, bà cụ có vấn đề.
Quả nhiên, sau khi liếc mắt nhìn cậu, bà cụ bắt đầu leo lên rào chắn, rõ ràng là đã bảy, tám mươi tuổi, lại khỏe mạnh leo lên như người trẻ tuổi, chỉ kém chút xíu nữa, chân bà cụ đã vượt qua rào chắn.
Vưu Minh không kịp suy nghĩ, vội vọt tới, nháy mắt chộp được cánh tay bà cụ, dùng sức kéo bà cụ về phía mình.
Vào lúc này, nhóm ông bà cụ trong tiểu khu mới phát hiện ra bà cụ kia gần như đã ngồi trên hàng rào chắn.
“Bà ấy muốn làm gì?”
“Bà ta muốn tự sát sao?”
“Nhanh báo cảnh sát!”
Bà cụ bị Vưu Minh kéo xuống, té nhào vào người cậu, Vưu Minh nhìn bà, đôi mắt trắng nhã của bà cụ cũng nhìn lại Vưu Minh.
Vưu Minh đột nhiên nhớ đến trong sách có viết…
“Người có ba hồn bảy vía, hồn phách ly thể, chắc chắn phải chết, hồn phách hơi ly, bệnh tật nảy sinh, tinh thần không ổn, giống như người điên.”
Bà cụ không phải bị điên, mà là mất hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.