Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 42: Sao Tôi Có Thể Thêm WeChat Người Đàn Ông Khác Chứ?!




Cảnh Hoan về đến nhà thì đã xế chiều.
Cậu nhét nước ngọt và trái cây mình đã tiện đường mua vào tủ lạnh, sau đó mở máy.
Mấy hôm nay ở cùng bọn Lục Văn Hạo, gần như không làm phó bản tuần này luôn, cậu mở danh sách bạn bè ra xem, Tâm Hướng Vãng Chi và Lộ Điều Điều đều không online, nghĩ bụng cũng rảnh mà, thế là dứt khoát tìm đội ngoài đánh bổ sung mấy phó bản chưa đi.
Cậu mở giao diện phó bản, xin bừa vài đội, chưa được mấy giây, tin hệ thống nhảy ra báo đã được nhận vào đội.
Cậu chạy đến cổng phó bản, chờ đồng đội đến.
[Thu Phong mời bạn vào đội. Có. Không.]
Cảnh Hoan bấm không, sau khi khung đối thoại biến mất, cậu mới nhận ra Thu Phong đang đứng cạnh mình.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (thắc mắc)
[Cận] Thu Phong: Đánh phó bản nhé.
Cảnh Hoan sửng sốt, mở danh sách nhiệm vụ ra xem, quả nhiên Thu Phong đang ở phó bản.
Cũng do ban nãy cậu không nhìn kỹ, bấy giờ mới phát hiện người trong phó bản đều ở cùng bang cả, người mở phó bản là Đừng Hỏi Ngày Về.
Thu Phong lại gửi lời mời vào đội cho cậu, Cảnh Hoan chậm chạp nhấn đồng ý, vào đội của Thu Phong.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Chẳng phải hôm qua anh định đánh phó bản này rồi sao? 0.0
“Em không vào nên anh không làm.” Thu Phong hỏi: “Nói chuyện được không?”
Cũng được thôi, nhưng Cảnh Hoan lười đeo tai nghe. Dạo này ngày nào cậu cũng đeo tai nghe suốt mấy tiếng liền, đau tai quá.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Không được rồi, có người bên cạnh, không tiện.
Thu Phong hiểu: “Không sao, vậy em gõ chữ cũng được.”
Thật ra giọng Thu Phong rất hay, trầm ấm quyến rũ, thuộc loại con gái thích.
Tiếc rằng Cảnh Hoan là nam, không ‘dính chưởng’ thứ này, thậm chí còn chê anh ta ồn quá, bèn giảm âm lượng đi một cách vô tình.
Đại Náo Thiên Cung vốn là một phó bản độ khó thấp, rất dễ đánh, kinh nghiệm cũng không nhiều, Cảnh Hoan định lát nữa vào phó bản thì treo máy, chừng nửa tiếng là kết thúc.
Nhưng rõ ràng Thu Phong không có dự định đó, vừa vào phó bản, Thu Phong cứ luôn bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Cảnh Cảnh, đánh phó bản xong em định làm gì?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: … Chắc treo máy.
“Tốn mấy chục nghìn mua acc để treo máy sao?” Thu Phong bật cười: “Đánh xong anh dẫn em đi chơi nhé.”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Chơi gì?
“Ngắm cảnh, làm nhiệm vụ, đánh phó bản, em muốn làm gì cũng được.” Thu Phong đáp: “Hoặc dẫn em đi mở Đá Cơ Duyên?”
Đá Cơ Duyên, một đạo cụ đặc biệt trong Cửu Hiệp, tương tự phần thưởng.
Hai mươi tệ một viên, bên trong sẽ có đủ thứ, có tốt cũng có xấu, nhưng xấu vẫn nhiều hơn, rất nhiều người chơi sẽ mua hẳn vài trăm cái mở cho đã nghiền để tìm kích thích, rồi lỗ sạch vốn.
Cảnh Hoan từng chơi qua thứ này, sau đó thề rằng cả đời cũng sẽ không chạm vào Đá Cơ Duyên nữa.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: (lắc đầu) Không!
“Tại sao?” Thu Phong nói: “Anh mời em chơi, hẳn một trăm cái cho em đã nghiền.”
[Đội] Đừng Hỏi Ngày Về: (like)
[Đội] OTP JohnJae: (like) Sang.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: >.< Thật sự không được, tôi không thích chơi Đá Cơ Duyên, giống như tặng tiền cho GM vậy.
Thu Phong: “Thế…”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: À! Chỗ tôi có việc đột xuất, treo máy được không?
[Đội] Đừng Hỏi Ngày Về: Không sao, cậu đi đi…
Đừng Hỏi Ngày Về vừa đăng xong câu này đã thấy trên đầu Tiểu Điềm Cảnh có thêm ba chữ: “Đang treo máy”.
Thu Phong: “…”
*
Hướng Hoài Chi về ký túc xá thì ngủ trọn sáu tiếng.
Lúc dậy trời đã tối, anh cầm điện thoại lên xem giờ, nhân tiện đọc luôn vài tin nhắn WeChat.
Tiểu Cảnh Nè: Đàn anh, lần sau chơi bóng chung nhé.
Hướng Hoài Chi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra trên đường về mình đã đăng nhập acc nhỏ, bèn sửa lại phần thông tin cá nhân vốn giống với acc chính.
Trước đây acc chính của anh từng bị hack, mò mẫm cả buổi trời mới tìm lại được nên acc này đã ra đời trong khoảng thời gian đó, chỉ dùng để liên lạc với giáo viên và người nhà, sau khi tìm lại được acc chính, anh không còn dùng acc này nữa.
Hướng Hoài Chi đáp “Được”, mới chuyển sang acc chính.
Điện thoại rung nhẹ, vẫn là ava WeChat nọ xuất hiện trên cùng.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi! Em bị bắt mất rồi!
Đây là tin nhắn vào bốn tiếng trước.
Hướng:?
Phía trên hiển thị “Đang nhập”.
Tiểu Cảnh Nè: Tội danh là kẻ~ đánh~ cắp~ trái~ tim~
Tiểu Cảnh Nè: o(///v///)o
Hướng: …
Tiểu Cảnh Nè: Anh trả lời em muộn quá T.T
Tiểu Cảnh Nè: Quả nhiên anh đã tìm được em gái mới trên núi rồi phải không
Hướng: Mới dậy.
Tiểu Cảnh Nè: (đầu heo) Lười quá nha!
… Do ai hại hả.
Nhớ đến chất lượng giấc ngủ thảm thương đêm qua của mình, Hướng Hoài Chi không nhịn được day huyệt thái dương.
Nếu không vì chứng cứ quá xác thực, anh vẫn chẳng tài nào tin nổi Cảnh Hoan sẽ gõ ra những lời này.
Tuy cũng tương tự tính cách đàn em thật, nhưng ngoài lúc uống say ra, cậu thật sự chẳng dính líu gì đến chữ “mềm mại đáng yêu” cả.
Tiểu Cảnh Nè: Hôm nay anh có đánh Đấu Trường không, hay anh muốn ngủ tiếp? (lắc lư đôi chân)
Hướng: Cậu muốn đánh không?
Tiểu Cảnh Nè: Em sao cũng được… Anh không lên em sẽ đánh 1vs1 kiếm ít điểm.
Hướng: Biết rồi, chờ tôi.
Hướng Hoài Chi rời giường rửa mặt, Lộ Hàng quay đầu nhìn anh, tay gõ bàn phím: “Dậy rồi à? Cậu ngủ hay thật, ai không biết còn tưởng đêm qua cậu thức trắng đấy.”
“…” Hướng Hoài Chi liếc nhìn màn hình máy tính của anh ta: “Cậu bắt đầu làm nhiệm vụ Chiến Thần à?”
Lưu trình rèn thần binh là thu gom nguyên liệu, làm nhiệm vụ Chiến Thần, khiêu chiến Chiến Thần.
Nhiệm vụ Chiến Thần có tổng cộng 99 lần, phải làm hết trong một tuần, độ khó chẳng thấp chút nào.
“Đúng vậy, ban nãy có một thương nhân bán nhiều nguyên liệu cho tôi lắm, cuối cùng cũng gom đủ.” Lộ Hàng phấn khởi: “Mau lên nào, chúng ta cần sắp xếp đội ngũ thế nào? Cần phái gì? Cậu nói đi, tôi tìm người.”
“Bốn người chúng ta.” Hướng Hoài Chi nói một cách tùy ý: “Gọi thêm một Thuật Sĩ hoặc thuộc hệ phép.”
Lộ Hàng gật đầu: “Được, mấy nay tôi không đánh phó bản với các cậu đâu, tập trung làm nhiệm vụ đây.”
Hướng Hoài Chi rửa mặt xong, vừa mở máy đã thấy Tiểu Hồ Tiên đứng cạnh mình như trước, bấy giờ còn đang nhảy múa.
Hướng Hoài Chi mở chế độ đội, thử mời cậu, vài giây sau Tiểu Hồ Tiên đã nhảy vào đội của anh.
“Anh ơi.” Giọng nói quen thuộc nọ vang lên bên tai, chào hỏi anh một cách dịu dàng và ngoan ngoãn: “Chào buổi tối nha~”
Hướng Hoài Chi rất tò mò, sao cậu biến ra được giọng này nhỉ? Chẳng lẽ trong Cửu Hiệp có phần mềm chỉnh giọng sao?
Không đúng, thậm chí Cảnh Hoan còn gửi tin nhắn giọng nói cho anh qua WeChat được mà.
Hướng Hoài Chi đăng nhập WeChat, tìm lịch sử tin nhắn thoại, mở ra nghe lại lần nữa.
“Anh ơi, em vừa đi ngâm suối nước nóng nè, anh nhớ ăn cơm đúng giờ nhé, chụt~”
Âm thanh này giống hệt giọng anh nghe qua máy tính, nhưng có hơi nặng nề, Hướng Hoài Chi chợt hiểu ra.
Lộ Hàng đứng dậy đến tủ quần áo lấy đồ, đúng lúc thấy cảnh tượng này.
Anh ta híp mắt, vẻ mặt phức tạp: “… Hướng Hướng, không ngờ cậu là loại người này, hôn nghe phê không?”
Hướng Hoài Chi chỉ đeo một bên tai nghe, anh tắt WeChat đi: “Không phải như cậu nghĩ.”
“Tôi biết, tôi hiểu hết mà.” Lộ Hàng nói: “Nếu bên cạnh tôi có một người ngày nào cũng làm nũng với mình, tôi cũng không chịu nổi, là đàn ông cả, tôi hiểu cậu.”
Hướng Hoài Chi từ bỏ trao đổi: “Cút.”
Cảnh Hoan không nhận được câu trả lời, sau khi xác nhận micro của mình không có vấn đề, cậu gọi lại: “Anh ơi?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Đây.
Cảnh Hoan: “Anh không nói chuyện được sao?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ, có bạn cùng phòng.
“Vâng.” Cảnh Hoan thao tác Tiểu Hồ Tiên đi vòng quanh anh: “Còn hai tiếng nữa mới mở Đấu Trường, hôm nay anh làm nhiệm vụ ngày chưa?”
Hướng Hoài Chi ngủ cả ngày trời, tất nhiên chưa làm.
“Vậy anh dẫn em làm nhé.” Cảnh Hoan nói: “Được không anh?”
Hướng Hoài Chi không đáp, trực tiếp dắt người đi nhận nhiệm vụ.
Trên đường tìm NPC, anh cứ không nhịn được nhìn Tiểu Hồ Tiên sau lưng mình mãi.
Qua quan sát, anh đã chắc chắn hai chuyện.
Một, đàn em không biết anh là Tâm Hướng Vãng Chi.
Hai, đàn em thích con trai.
Tuy Hướng Hoài Chi không phải gay, nhưng anh tôn trọng xu hướng tình dục của người khác, có lẽ Cảnh Hoan không muốn bị lộ chuyện này của mình ngoài đời, nên mới gửi gắm tình cảm lên nhân vật trong game ảo tưởng.
Và tình cờ làm sao, nhân vật trong game này lại là anh.
Hướng Hoài Chi ngập ngừng một lúc, gõ chữ.
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Tiểu Điềm Cảnh.
Cảnh Hoan đang chơi trò đánh đấm offline, vừa đè tên đàn ông vạm vỡ đầy bắp thịt đối diện xuống đánh túi bụi, bấy giờ đã sắp KO thì thấy khung đối thoại, cậu lập tức chuyển về giao diện game một cách đầy chuyên nghiệp.
“Sao vậy anh?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu thích gì ở tôi?
Câu hỏi quá đột ngột, Cảnh Hoan bỗng không kịp phản ứng.
Mẹ, đừng nói câu tiếp theo của tên này sẽ là “tôi sẽ sửa” nhé?!
Cảnh Hoan đắn đo thật lâu, Tâm Hướng Vãng Chi cũng rất kiên nhẫn, không lên tiếng giục cậu.
“Thích,” Cảnh Hoan dừng lại, “thích lúc anh nói chuyện, thích nghe giọng anh, thích nhân vật game của anh, thích thao tác của anh, thích…”
Cậu còn sót gì chưa kể nhỉ?
Cảnh Hoan liếm môi: “Tất cả của anh em đều thích!”
Hoàn hảo!
Không chút sơ hở luôn!
Hướng Hoài Chi nghẹn họng, anh không nên hỏi mới phải.
Thấy Tâm Hướng Vãng Chi không đáp, Cảnh Hoan còn tưởng anh chưa hài lòng: “Từng con chữ anh gõ…”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: …
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi biết rồi, đừng nói nữa.
Cảnh Hoan thở dài.
Khó quá đi, theo đuổi người khác sao mà khó khăn quá, đã thế còn gặp tên tự kỷ yêu bản thân chứ, cứ đòi cậu phải kể một đống ưu điểm ra.
Làm nhiệm vụ ngày xong, còn một tiếng nữa mới mở cửa Đấu Trường.
Hướng Hoài Chi dứt khoát gọi thêm Yêu là Chia Cậu Ăn, quyết định đánh phó bản trước.
Yêu là Chia Cậu Ăn vừa vào đội đã tán gẫu với Tiểu Điềm Cảnh.
[Đội] Yêu là Chia Cậu Ăn: Cảnh Cảnh, ngâm suối nước nóng vui không!
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Vui~ (xoa bụng)
[Đội] Yêu là Chia Cậu Ăn: Đi với ai thế, có cuộc gặp gỡ định mệnh nào không?
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Vài người bạn và đàn anh.
[Đội] Yêu là Chia Cậu Ăn:!! Đàn anh!!!
[Đội] Yêu là Chia Cậu Ăn: Đẹp trai không?!
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Đẹp trai!
[Đội] Yêu là Chia Cậu Ăn: Đệt, vậy không có tiến triển gì à? Thêm WeChat chưa? Cậu có mặc bikini không?
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: …
Hướng Hoài Chi nhìn chuỗi chấm lửng này, tưởng tượng gương mặt lúng túng của cậu chàng, khóe môi vô thức nhếch lên.
Bikini đâu ra?
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Không không không!
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Thật ra cũng không đẹp trai lắm, so với anh thân yêu thì họ chỉ như bùn đất thôi!!
Hướng Hoài Chi: “…”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Vả lại sao tôi có thể thêm WeChat của người đàn ông khác chứ?! Tôi chung thủy lắm đấy nhé! Tôi đã có người mình thích rồi! Đang ở đây nè→→→!!
Đàn anh Hướng – người đứng bên phải cậu – cũng là người vừa nhắn tin WeChat với cậu cách đây không lâu: “…”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Bikini thì càng khỏi mơ! Tôi không phải người cởi mở thế đâu! Chân của tôi chỉ cho mình anh thân yêu xem thôi!! >.<
“…”
Thôi vậy, xét về mặt ý nghĩa nào đó thì câu này cũng là lời nói thật. Hướng Hoài Chi nghĩ thế với vẻ mặt vô cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.