Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 19: Mắt Không To Nhưng Lẳng Lơ Thế




Do tư thế nên khi quay đầu, Cảnh Hoan chỉ nhìn thấy tai của đối phương.
“Không cần cảm ơn.” Người phía sau nói: “Đứng vững được không?”
Cảnh Hoan sửng sốt, sau khi chắc chắn con gián nọ đã chạy mất tăm mới dám đứng thẳng người.
“Xin lỗi nhé.” Cậu xoay người, cuối cùng cũng thấy rõ anh bạn xui xẻo bị cậu va trúng.
Mắt một mí, sống mũi cao, mặc áo sơ mi màu đen, dù đang đứng ở bậc thang thấp hơn cậu nhưng tầm mắt hai người vẫn ngang nhau.
Cảnh Hoan nhìn mặt chàng trai nọ vài giây, sau đó mới nhớ ra, hỏi: “Gì nhỉ, tôi va vào không làm cậu đau chứ?”
“Không.” Hướng Hoài Chi cũng nhìn cậu vài lần.
Lông mi của cậu chàng này dài thật.
“Vậy thì tốt, ban nãy tôi đứng không vững.” Cảnh Hoan ngại nói mình bị côn trùng dọa.
Thật ra Hướng Hoài Chi đã thấy mọi việc, nhìn rõ tư thế cậu ném nồi luôn. Anh gật đầu: “Ừ, có thể nhường đường không?”
Bấy giờ Cảnh Hoan chiếm một bên, nồi của cậu chiếm bên còn lại, gần như chặn hết cả cầu thang.
“À được.” Cảnh Hoan lập tức nhường chỗ, còn cái nồi này thì không có chuyện cậu chạm vào nữa đâu.
Hướng Hoài Chi đang định lên lầu thì bị người nọ kéo áo.
“Khoan đã cậu bạn gì ơi.” Cảnh Hoan nói: “Ban nãy tôi va mạnh lắm, nếu lát nữa cậu cảm thấy chỗ nào không khỏe cứ đến phòng 312 tìm tôi nhé.”
Hướng Hoài Chi gật đầu: “Biết rồi.”
Dõi mắt nhìn “ân nhân” rời đi, Cảnh Hoan lại nhìn chằm chằm cái nồi dưới đất, đang phiền muộn không biết nên làm thế nào thì vừa ngước đầu đã gặp ngay với hai người quen.
Cao Tự Tường và Lục Văn Hạo đứng trên ban công tầng ba, bấy giờ đang ngó nghiêng về phía cậu qua cánh cửa sổ hướng về phía cầu thang, chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi, thấy Cảnh Hoan phát hiện ra họ, hai người còn muốn trốn.
Cảnh Hoan cười nhạt, nâng tay, đầu tiên là chỉ Cao Tự Tường, sau đó chỉ sang Lục Văn Hạo.
Cậu, và cậu.
Sau đó khép tay lại giơ lên ngang cổ làm động tác cắt yết hầu.
Đều phải chết.
Lục Văn Hạo: “…”
Cao Tự Tường: “…”
Hai người đặt trán lên tay vịn lan can, dập đầu lia lịa.
Cuối cùng là dì quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng động nên chạy đến tịch thu luôn cái nồi, còn cảnh cáo Cảnh Hoan vài câu, nói nhà trường nghiêm cấm sinh viên nấu ăn trong ký túc xá.
Đã mua thức ăn rồi, đêm nay mà không nấu sẽ hỏng mất, Cảnh Hoan đứng trên cầu thang tự an ủi mình hồi lâu, sau đó mới dời bước đến tiệm tạp hóa ngoài cổng trường.
Mua một cái nồi mới về, vừa mở cửa phòng thì thấy những đĩa thịt sống và rau cải đã được rửa sạch và xắt đều được bày trên chiếc bàn ăn đơn giản, bia cũng được rót đầy, ly của Cảnh Hoan còn được trang trí thêm mấy quả anh đào.
“Đại ca, anh về rồi.” Cao Tự Tường vội vã ra cửa, làm hành động đón khách: “Bọn em đợi anh lâu lắm rồi đó!”
Lục Văn Hạo đứng ngay bên cạnh bàn: “Mừng đại ca vào chỗ!”
Cơn giận của Cảnh Hoan đã nguôi hết trên đường đi: “… Ngu ngốc.”
Ba người đã hẹn trước trên WeChat là Cảnh Hoan mua thức ăn và bia, hai người họ phụ trách rửa rau rửa chén, chuyện này do họ đuối lý trước, Cao Tự Tường đáp cực kỳ hùng hồn: “Đúng đúng đúng, hai đứa này là đồ ngu. Cậu ngồi đi, đừng giận quá hại thân, lúc đó tôi và Hạo Nhi không đền nổi đâu.”
Cảnh Hoan tức cười: “Được rồi, tránh ra, ngồi vào chỗ của cậu đi.”
Ba người an tọa.
Nhớ đến chuyện ban nãy, Lục Văn Hạo vẫn còn hoảng hốt: “Mẹ, bậc thang của ký túc xá cao như vậy, nếu cậu ngã xuống thật mà bị gì, chắc tôi chỉ biết lấy thân để trả thôi.”
Cảnh Hoan: “Đừng, đền tiền cho tôi là được, tôi không có hứng thú với 36D đâu.”
“Vậy thì tốt, ông cũng không muốn cho cậu bóp.” Lục Văn Hạo đổ gia vị lẩu vào: “Nhưng Hướng Hoài Chi cũng hay thật, cậu va như vậy mà anh ấy vẫn đứng vững, mà chẳng phải chân anh ấy bị thương sao?”
Cao Tự Tường: “Đó đã là chuyện xưa lắc xưa lơ, chắc lành từ lâu rồi.”
Cảnh Hoan: “Hướng Hoài Chi? Ai?”
“Ân nhân cứu mạng của cậu đó, anh chàng đứng sau lưng cậu hồi nãy.” Cao Tự Tường đưa ớt sang cho cậu: “Cậu không biết anh ấy à?”
Cảnh Hoan nghĩ ngợi: “Người đó học trong khoa chúng ta sao?”
“Không phải, khoa khác, đàn anh năm ba, vừa dọn vào dãy ký túc xá của chúng ta vào học kỳ này, ở phòng 522 ngay phía trên chúng ta.” Cao Tự Tường nói: “À đúng rồi, cậu không thường đến sân bóng rổ cổng phía Tây, chắc chưa gặp anh ấy bao giờ. Anh ấy chơi bóng rổ thiệt cmn giỏi lắm đó.”
“Nghe nói còn là sinh viên xuất sắc nữa, quan trọng…” Lục Văn Hạo nói ê a: “Ngoại hình đẹp trai, nhân vật làm mưa làm gió trong trường chúng ta, tôi tưởng cậu quen chứ.”
“Xin lỗi, trong số mấy nhân vật làm mưa làm gió trong trường chúng ta thì tôi chỉ quen mình tôi thôi.” Canh sa tế trong nồi đã tỏa hương thơm, Cảnh Hoan còn cố tình mua cái nồi khác với cái ban nãy, bấy giờ cũng hơi thèm. Cậu vừa nói vừa gắp một miếng lá sách cho vào nhúng.
“Khỉ.” Cao Tự Tường cười cậu, nhưng không phản bác: “Vậy xin hỏ nhân vật làm mưa làm gió, rốt cuộc khi nào cậu mới về chơi Cửu Hiệp chung với bọn này?”
Cảnh Hoan khựng lại: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Đột nhiên gì chứ, trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, ba người phải cùng đánh PK liên server, hơn một năm mà chưa thực hiện đó!” Cao Tự Tường sực nhớ một điều: “Vả lại tôi nghe nói năm nay tăng thêm phần thưởng đặc biệt cho giải PK Liên Server, ghê gớm lắm đấy.”
Cảnh Hoan: “Nghe ở đâu?”
“Bang chủ của tôi quen nhân viên làm trong nhà phát hành game.”
Thông tin dạng này thì đa phần là giả, Cảnh Hoan không để tâm, cậu ồ một tiếng: “Vả lại dạo này tôi không rảnh.”
Cao Tự Tường gật đầu: “Nếu không thấy thời khóa biểu của cậu, tôi cũng suýt tin rồi.”
“Không rảnh thật.”
“Vậy cậu nói xem cậu bận gì?”
Bận đu bám tên đàn ông khốn nạn.
Cảnh Hoan uống ngụm bia: “Thì bận thôi, bận xong rồi tính.”
Ăn uống no nê, Cảnh Hoan nhấn mạnh cảnh cáo hai người không được cho mượn nồi rồi mới rời khỏi phòng.
Vừa đi được vài bước, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nhìn lên phòng 522 trên lầu.
Chợt thấy trên giá phơi đồ ngoài cửa phòng 522 có một cái quần lót năm màu sặc sỡ, Cảnh Hoan híp mắt nhìn kỹ mới thấy mấy con pikachu được in với đủ loại tư thế trên ấy.
… Không ngờ mắt ân nhân của cậu không to nhưng lẳng lơ thế.
Cảnh Hoan về đến nhà vừa mở game, mục tin nhắn bạn bè đã nhấp nháy không ngừng.
[Bạn bè] Bé Nhang Muỗi Hoạt Bát: Gái, có tin tốt!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Hả?
[Bạn bè] Bé Nhang Muỗi Hoạt Bát: Nhàn Nhân Các không đuổi giết cậu nữa!
Cảnh Hoan sửng sốt nhìn quanh, bấy giờ mới nhận ra mấy gương mặt quen thuộc thường xuyên canh me cậu lên mạng đều biến mất cả.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Tại sao.
[Bạn bè] Bé Nhang Muỗi Hoạt Bát: À… chuyện này tôi không rõ lắm, bang chủ đã thông báo trực tiếp trên kênh bang, bảo bọn này đồng sức đồng lòng tìm kiếm nguyên liệu, đừng lãng phí thời gian trên người cậu nữa.
Khóe miệng Cảnh Hoan giần giật, rốt cuộc là ai đang lãng phí thời gian của ai hả?!
Nhưng vậy cũng tốt, bây giờ cậu cần làm chuyện nghiêm túc, bị đuổi giết thì phiền lắm.
Cậu ra khỏi thành làm vài nhiệm vụ ngày, suốt quá trình đều thuận lợi đến mức không quen lắm.
[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Có đó không?
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Có, sao vậy?
[Bạn bè] Lộ Điều Điều: Đánh phó bản không? Phó bản 20 người, người trong lòng cậu cũng đánh đó.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Đi!!!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: (hoan hô) Tập trung ở đâu?
“Đủ người rồi.” Lộ Hàng nói: “Đến đây, tập trung ở Nguyệt Lão.”
Hướng Hoài Chi vừa bay đến đã thấy Tiểu Điềm Cảnh đứng cạnh Nguyệt Lão.
Anh không nói gì, chỉ nhấp vào phó bản.
[Tâm Hướng Vãng Chi vào phó bản Nhị Công Tử Cưới Vợ.]
[Tiểu Điềm Cảnh vào phó bản Nhị Công Tử Cưới Vợ.]
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Chuẩn bị xong hết chưa? OK tôi mở nhé.
[Đoàn] Yêu Là Chia Cậu Ăn: 1
[Đoàn] OTP JohnJae: … 1
[Đoàn] Xuân Tiếu:.
[Đoàn] Tương Tư Không Màng: …
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: … 0x0
Những người khác trong đoàn không nén được sự ngạc nhiên trong lòng, đây mẹ nó là chiếc xe tử vong gì vậy!!
… Đừng nói mấy người này làm một hồi thì đánh nhau luôn nhé?!
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Nói trước, rớt nguyên liệu cao cấp phải chia lợi tức cho người trong đoàn, rớt đồ tốt thì ném xúc xắc, có ý kiến cứ rời đoàn ngay bây giờ.
Đây là quy định ngầm của những phó bản lớn, nửa phút sau không ai nói chuyện, nghĩa là không có ý kiến gì, Lộ Hàng bèn mở phó bản.
Phó bản Nhị Công Tử Cưới Vợ phải sử dụng “Thiệp Mời Bí Ẩn” mới kích hoạt được, còn việc có “Thiệp Mời Bí Ẩn” thì nhờ vận may, đôi khi đánh hết phó bản sẽ có tỷ lệ cực nhỏ rơi ra, hồi chiều Lộ Hàng vừa nhặt được Thiệp Mời nên lập tức mở đoàn đánh.
Tuy phó bản không khó, nhưng lưu trình cực kỳ rườm rà, lo người lạ không đáng tin nên anh ta toàn tìm người trong danh sách bạn bè.
Kênh trò chuyện trong đoàn im lặng đáng sợ, chẳng ai nói gì. Lượt đầu tiên trong phó bản đó là nhiệm vụ tìm vật phẩm, hai mươi người nhanh chóng làm xong, vào thẳng nhiệm vụ tiếp theo.
Vừa vào cổng truyền thống, giao diện trò chơi của Cảnh Hoan chợt thay đổi, cậu bị kéo vào một bản đồ đặc biệt, đó là ngoài phủ của Nhị Công Tử.
[Thị Vệ Gác Cổng: “Tiểu Điềm Cảnh” đại nhân, nhìn ngài rất lạ mắt! Vậy đi, nếu ngài đã tự xưng là thầy của Nhị Công Tử, vậy cứ để ta tra hỏi ngài nhé.]
Trước đây Cảnh Hoan ngại phiền nên chưa đánh phó bản này bao giờ, cậu lập tức nhấn “Được!”.
[Thị Vệ Gác Cổng: Xin hỏi khăn ướt thuộc loại rác nào?]
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “?”
Cái game quỷ này cũng theo kịp thời đại quá vậy.
Tai nghe rất yên tĩnh, có lẽ mọi người lười, hoặc biết trong đoàn có người xích mích với Tiểu Điềm Cảnh nên không dám phá vỡ bầu không khí quái lạ này, kênh trò chuyện bằng giọng nói của đoàn cũng im phăng phắc, chẳng ai nhắc cậu cả.
Cảnh Hoan liếc nhìn đáp án, thở dài, may mà đáp án rất rõ ràng.
Cậu dứt khoát chọn “Rác ướt[1]”.
[1] Rác ướt: hay thường gọi là rác hữu cơ, gồm cây cỏ bỏ, lá rụng, rau quả hư hỏng, đồ ăn thừa, rác nhà bếp, xác súc vật, phân động vật…
[Thị Vệ Gác Cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi cho ta!]
Cảnh Hoan: “??”
[Đoàn] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Khăn ướt là rác khô[2]…
[2] Rác khô: hay còn gọi là rác vô cơ, gồm các loại phế thải thủy tinh, sành sứ, kim loại, giấy, cao su, nhựa, vải, đồ điện, đồ chơi, cát sỏi, vật liệu xây dựng…
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: …??
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Sao cậu biết tôi chọn gì (ngạc nhiên)
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Đây là trường hợp ngẫu nhiên, sẽ chọn bừa một người chơi để khiêu chiến, những người còn lại chờ tại chỗ.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Ý là?
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Đúng vậy, bọn này đều đang nhìn cậu đấy. Nhưng không sao, mấy câu này không giới hạn số lần, cố lên nào (cổ vũ)
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: … Được! (mỉm cười)
[Thị Vệ Gác Cổng: Xin hỏi lượt đầu của phó bản, các cậu đã tìm tổng cộng bao nhiêu vật phẩm?
A. 71
B. 99
C. 69
D. Xem lại video]
Cái này ai nhớ nổi chứ? Cảnh Hoan bấm thẳng vào mục Xem lại video.
[Thị Vệ Gác Cổng: Không được xem lại! Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi cho ta!]
Cảnh Hoan thở dài.
[Thị Vệ Gác Cổng: Xin hỏi cô thiếu nữ đau khổ chờ người tình trở về bên “Sông Lưu Khê” tên gì?]
Cảnh Hoan biết Sông Lưu Khê, đây là một bản đồ dã ngoại trong Cửu Hiệp, quả thật nơi đó cũng có một nữ NPC.
Tên gì nhỉ??
Để đề phòng, Cảnh Hoan còn lên mạng tra nữa, liếc nhìn vào đã thấy ba chữ “Lưu Đại Nương”, để tránh lãng phí thời gian của mọi người, cậu vội chuyển về cửa sổ game, nhấp chọn “Lưu Đại Nương”.
[Thị Vệ Gác Cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi cho ta!]
Cảnh Hoan: “…?!!”
[Đoàn] Tương Tư Không Màng: Câu này mà cậu cũng đáp sai thành Lưu Đại Nương à?! Không thấy hai chữ Thiếu Nữ kia hả?? Cậu cố ý phải không? Muốn làm mất thời gian của bọn tôi? (thắc mắc)
Chuyện gì vậy? Cái trang Baidu dở hơi này?
Cảnh Hoan quay lại trang mạng xem.
[Trả lời của dân mạng: Lựa chọn đầu tiên mà chúng ta bỏ đi chính là “Lưu Đại Nương”, dù sao thì tuổi tác cũng khác biệt mà.]
???
Chuyện nhìn vào là biết trong bản đồ dã ngoại mà cậu mẹ nó còn nhấn mạnh phân tích cái gì hả?!
[Đoàn] Tương Tư Không Màng: Tôi xem xem cần bao nhiêu lần cậu mới đáp đúng.
Cậu giỏi thì trả lời đi!?
Cảnh Hoan tức giận nhấp vào Thị Vệ Gác Cổng.
[Thị Vệ Gác Cổng: Câu tiếp theo của “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước” là?]
… Cuối cùng cũng có một câu cậu biết.
Khi Cảnh Hoan nhớ lại, cậu không nhịn được lẩm bẩm: “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước…”
“Không bằng tình Uông Luân tiễn ta.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, còn mang ý trêu ghẹo.
Đúng đúng, chính là câu này.
Cảnh Hoan vô thức nhấp vào lựa chọn tương ứng.
[Thị Vệ Gác Cổng: Người đâu! Đuổi tên giả mạo này đi cho ta!]
[Đoàn] Yêu là Chia Cậu Ăn: …
[Đoàn] Xuân Tiếu: …
[Đoàn] Tương Tư Không Màng: …
[Đoàn] OTP JohnJae: …
Hướng Hoài Chi cười vài tiếng ngắn: “… Cậu tin thật à?”
Cảnh Hoan: “…”
Anh là loại rác gì vậy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.