Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 14: Đi săn (5)




Vân Lăng tròn mắt nhìn Đinh Mẫn:
- Nàng biết Phi Nguyệt!?
Đinh Mẫn đặt chén trà trên tay xuống, vừa vuốt ve con đại khuyển vừa trả lời:
- Thiếp và tỷ ấy vốn là hảo tỷ muội, sao có thể không biết được chứ?
- Vậy sao nàng biết ta!?
Rõ ràng trong quãng thời gian hắn ở cùng Phi Nguyệt, không một ai đến phủ đệ của nàng, mà nàng cũng ít khi ra ngoài, sao nữ tử trước mắt lại biết?
- Chẳng phải thiếp vừa nói sao, thiếp và tỷ ấy là hảo tỷ muội. Những gì tỷ ấy biết, thiếp cũng biết, những gì tỷ ấy làm, thiếp cũng biết. 
Vân Lăng đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng. Nói vậy, có lẽ nàng cũng biết chuyện hắn và Phi Nguyệt…đã làm chuyện kia!?
Nhưng sao một nữ tử khi biết phu quân tương lai đã từng cùng người khác ân ái lại có thể điềm tĩnh đến mức này cơ chứ?
- Chàng không cần lo lắng, thiếp không để ý đến chuyện đó đâu. 
- À thì…nói ra cũng hơi ngại nhưng mà….
- Thiếp biết, chàng từng ở cùng Phi Nguyệt tỷ tỷ rất lâu, hai người cũng chẳng khác gì phu thê nữa, nhưng thiếp không bận tâm điều đó. 
- Vậy….
- Chuyện thiếp muốn nói với chàng, là một chuyện khác. 
Vân Lăng đưa tay tự rót một chén trà rồi uống. Ngụm trà vừa nuốt xuống, hắn bỗng nhận ra có điểm không đúng? 
Sao cách nói chuyện của Đinh Mẫn lại giống Phi Nguyệt như thế!? Hắn còn chưa nói hết câu, nàng đã hiểu hắn muốn nói gì rồi trả lời luôn. Chẳng lẽ….
- Chàng yên tâm, thiếp không giống như Phi Nguyệt tỷ có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Thiếp chỉ là một người bình thường, không phải ma pháp sư cũng không phải chiến sỹ. 
- Vậy sao nàng lại biết ta muốn nói gì?
- Trong tình huống như thế, dù cho là ai cũng sẽ phản ứng như chàng thôi. 
- Chẳng phải nàng nói muốn nói với ta một số chuyện sao? Nàng nói đi. 
Đinh Mẫn lấy từ ống tay áo ra một chiếc hộp gỗ, đặt trước mặt hắn rồi nói:
- Đây là Nhiếp Hồn Thạch, có khả năng trấn áp linh hồn. Chỉ cần chàng đeo nó lên, phàm là ma pháp sư dưới cấp bậc Pháp Thần Sư đều không thể phát hiện được huynh là vong linh pháp sư. 
Vân Lăng lại lần nữa ngỡ ngàng nhìn nàng:
- Nàng biết ta là vong linh pháp sư!?
- Chàng không cần lo lắng, thiếp sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai. Dù sao, thiếp với chàng cũng sắp trở thành phu thê. Nói ra, đôi bên cũng chẳng ai có lợi. 
Vân Lăng nhìn viên bảo thạch màu lục bảo với ánh sáng ẩn ẩn hiện hiện bên trong, thầm đánh giá nó:
- Vật này…có lẽ rất đắt…
Nếu đây là đồ cổ, hắn chắc chắn nhìn ra được giá trị của nó. Nhưng là vật phẩm ma pháp thì hắn chịu!
- Chàng nhận lấy đi, coi như là chút thành ý của thiếp. Vong linh pháp sư sau tu luyện một thời gian sẽ có linh hồn cường đại hơn người thường, rất dễ bị phát hiện. 
- Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không khách sáo nữa. 
Đinh Mẫn cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Chuyện thiếp và Đinh Hàn đều là hài tử của Bảo phi, chắc chàng đã nghe qua? 
- Đã từng nghe phụ thân ta nhắc tới. 
- Vậy chắc Vân tướng quân cũng nhắc đến chuyện ngôi vị Thái tử với chàng?
- Phải. 
- Nếu đã như vậy, thiếp cũng không vòng vo nữa. Thiếp hy vọng chàng có thể giúp đệ đệ của thiếp lên ngôi Thái Tử. 
Vân Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gãi gãi đầu, ngại ngùng nhìn nàng nói:
- Nàng biết đấy, ta từ trước đến nay chỉ biết đánh bạc với đi kỹ…
Hai từ “kỹ viện” sắp ra khỏi miệng, hắn mới nhớ ra nữ tử trước mặt sắp tới sẽ là thê tử của hắn, vội nuốt từ cuối cùng vào trong. 
- Những chuyện này, thiếp đều biết. Thiếp còn biết, chàng là khách quen của Di Hồng Viện và là một trong ba người chi nhiều tiền nhất cho Di Hồng Viện. 
- Sao nàng biết!!??
- Thiếp cũng chẳng giấu chàng làm gì. Kỹ viện ở toàn bộ kinh thành này, đều là của thiếp. 
Hắn lập tức đứng hình. 
Chuyện hắn đi kỹ viện ai cũng biết, nhưng để thê tử tương lai của hắn biết rõ đến mức này, hắn vẫn là có chút ngượng ngùng. 
- Thiếp nói rồi, thiếp không để ý những chuyện đó. Nếu sau này chàng muốn đi đến những nơi đó, thiếp có thể bảo tú bà giảm giá cho chàng. 
- À…không cần đâu. 
- Chẳng bao lâu nữa chàng sẽ làm chủ được sức mạnh của hai khô lâu kia, đến lúc đó, thiếp hy vọng chàng sẽ ủng hộ cho Đinh Hàn. 
- Thực ra, ta cũng không chắc liệu ta có làm chủ được khối sức mạnh đó hay không….
- Chỉ cần chàng chịu ủng hộ tiểu Hàn, thiếp sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ chàng. Ngoài ra, thiếp cũng sẽ chuyển nhượng toàn bộ tài sản của thiếp cho chàng. Thậm chí nếu chàng muốn, thân thể của thiếp, cũng sẽ thuộc về chàng. 
Ngụm trà vừa nuốt xuống tự dưng đi sai chỗ khiến hắn ho sặc sụa. 
Đinh Mẫn nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:
- Chàng cũng biết, thiếp thân là nữ nhi không thể tham gia chính sự, vậy nên thiếp mới phải nhờ tới chàng. Hy vọng chàng có thể thông cảm cho thiếp. Chàng cứ bình tĩnh suy nghĩ, khi nào chàng quyết định rồi thì đến phủ công chúa tìm thiếp. Thiếp chờ chàng. 
Thấy nàng đứng dậy, hắn cũng chỉ kịp thở dài một hơi, cười nói:
- Ta đồng ý. 
- Chàng cứ suy nghĩ kỹ đi, thiếp không ép chàng. 
- Nàng là tỷ muội tốt của Phi Nguyệt, cũng là thê tử tương lai của ta, cho nên, ta đương nhiên sẽ giúp nàng. 
Đinh Mẫn bỗng nhiên nhún người, hành lễ với hắn. 
Vân Lăng giật mình, vội đặt chén trà xuống bàn, tiến đến đỡ nàng đứng dậy. 
- Tình hình triều chính hiện tại, trong một hai câu khó nói hết được. Ngày mai, thiếp sẽ đợi chàng ở phủ đệ của tiểu Hàn. 
…………………..
Sáng hôm sau, 
Vân Lăng dậy từ sáng sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi lập tức phi ngựa đến phủ đệ của tiểu thê đệ, cũng chẳng thèm chờ người tới đón. 
Vừa từ ngựa nhảy xuống, hai tên lính gác cổng đã vội tiến tới, một cầm dây cương ngựa hộ hắn, một dẫn đường hắn đi vào trong phủ. 
Tên tiểu thê đệ này quả nhiên không hổ là nhi tử được Đinh Hoàng yêu thương nhất, đến phủ đệ cũng to như vậy! Chỉ riêng đại sảnh đã bằng cả đại sảnh và sân trước của Vân phủ cộng lại!
Lính canh đưa hắn đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa báo:
- Bẩm vương gia, Thừa Đức tướng quân đến!
Vân Lăng nghe danh xưng “Thừa Đức tướng quân”, tuy tự hào nhưng vẫn cảm thấy có chút không quen. 
- Mời vào. 
Giọng nói ngái ngủ của tiểu thê đệ vang lên. 
Tên lính canh mở cửa cho hắn, đợi hắn bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. 
Chỉ khổ cho hắn, chân vừa chạm đến đất, trọng tâm còn chưa vững đã đi ai đó đánh lén, kình phong tới tấp đập vào mặt. Điều may mắn là, người đánh lén tu vi còn yếu, tốc độ khá chậm, so với một Kiếm Sư cấp ba thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Còn điều không may là, hắn tuy là Kiếm Sư cấp ba nhưng chẳng biết lấy một chiêu đấm đá nào, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chênh lệnh tốc độ mà thoát khỏi mấy quyền kia. 
Quyền phong vội vã ập tới, hắn thì vội vã tránh né, thành ra chẳng nhìn xung quanh có những ai. 
Chẳng biết bao lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng mới vang lên:
- Tiểu Hàn, đừng làm khó Vân công tử nữa, ngồi xuống đi. 
Câu nói vừa dứt, quyền phong liền dừng lại, Vân Lăng cũng ngừng tay, đứng chỉnh trang lại y phục. 
Mẹ nó, hắn mới đến phủ đệ lần đầu mà tên tiểu thê đệ này đã làm khó hắn, đợi sau này hắn làm chủ được khô lâu, người đầu tiên hắn giáo huấn sẽ là y!
Vân Lăng chỉnh trang y phục xong thì nhìn Đinh Mẫn, vô tình thấy được hai nữ nhân đang đứng sau nàng. 
Nữ tử bên trái mặc bộ cung trang điển hình cho nô tỳ, không có gì đặc biệt lắm. Nhưng còn nữ tử bên phải thì….
Mẹ nó, đây không phải chính là kỹ nữ đợt trước hắn từng bao trọn một tuần sao!?* Sao cô ta lại ở đây? 
* xem lại chương 2 để biết thêm chi tiết.
Đinh Mẫn nhìn vẻ ngạc nhiên của hắn, cười hỏi:
- Chàng quen Hồng Vân sao?
Nàng vừa nói vừa chỉ nữ tử đứng bên phải. 
Hắn lập tức khẳng định:
- Không quen!
Ai đời lại đi thừa nhận đã từng cùng thuộc hạ của thê tử tương lai lên giường cơ chứ!?
Đinh Mẫn vẫn duy trì nụ cười trên môi, bình tĩnh nói:
- Chẳng phải chàng từng bao Hồng Vân trọn một tuần sau? Mới đó đã quên rồi?
- À….Ta cũng không nhớ rõ lắm.
- Sổ sách ghi chép của Di Hồng Viện ghi rất rõ mà. Hồng Vân là người duy nhất chàng bao trọn một tuần, ngoài ra không có nữ tử nào khác được như vậy. 
- À….Ta cũng không nhớ rõ lắm. 
Đinh Mẫn ngẩng đầu nhìn nữ tử gọi là “Hồng Vân”, gật đầu ra hiệu điều gì đó. 
“Hồng Vân” lập tức tiến lên phía trước, quỳ xuống trước mặt hắn:
- Thuộc hạ Liêu Ảnh, tham kiến chủ nhân. 
- Liêu Ảnh!? 
Liêu Ảnh vừa ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn liền giật mình, bất giác dụi dụi mắt. 
- Chàng không nhìn nhầm đâu, đây mới là gương mặt thực sự của Liêu Ảnh. Những ký ức chàng từng có trước kia với “Hồng Vân”, thực chất đều là ảo ảnh. 
Vân Lăng nhìn gương mặt bình thường đến nhạt nhòa của Liêu Ảnh, khác hẳn với vẻ lộng lẫy của “Hồng Vân” trước kia, khó tin nói:
- Sao có thể là ảo ảnh?!
Đinh Mẫn giơ tay, ra hiệu mời hắn ngồi xuống.
- Liêu Ảnh là một tinh thần hệ ma pháp sư. Nhưng không giống như Phi Nguyệt tỷ tỷ có khả năng đọc và điều khiển ý nghĩ của người khác, Liêu Ảnh chỉ có thể tạo ra ảo giác trong một thời gian nhất định. Trước kia thiếp bảo Liêu Ảnh tiếp cận chàng, mục đích cũng chỉ là để thăm dò chàng, không có bất cứ ý xấu nào cả. 
- Nàng….thăm dò ta!???
Đinh Mẫn chưa trả lời hắn mà nhìn về phía sau lưng, nói:
- Các em ra ngoài một lúc đi, ta có chuyện cần nói riêng với Vân công tử. 
Đoạn lại hướng về Đinh Hàn:
- Cả đệ nữa. 
Thiếu niên vương gia dường như không nghĩ tỷ tỷ sẽ đuổi cả mình ra ngoài, tròn mắt nói:
- Sao cả đệ cũng phải ra ngoài? Không được, nhỡ hắn làm gì tỷ tỷ…
- Yên tâm, tỷ tự biết nên làm gì. 
- Nếu hắn có ý đồ gì xấu, tỷ cứ kêu lên, đệ sẽ lập tức cứu tỷ!
- Ừ. 
Đợi tất cả mọi người đi ra rồi, Đinh Mẫn mới bắt đầu nói:
- Hai tuần nữa là đến lần đi săn của hoàng thất, chắc chàng cũng biết chuyện này?
- Biết. Ta và phụ thân cũng đi cùng mà. 
- Lần đi săn này sẽ có người hành thích Thái Tử. Thiếp cần chàng ra tay cứu y. 
- Thái Tử bị hành thích!? Sao nàng lại biết? Hơn nữa, nếu y thực sự bị ám sát, chẳng phải kình địch lớn nhất của …thằng nhóc kia sẽ biến mất hay sao? Tại sao phải cứu hắn!?
- Thực ra đây cũng chẳng phải cao kế gì. Thái Tử giả vờ bị ám sát, để thủ hạ bắt được thích khách, thích khách khai bị tiểu Hàn sai khiến, sau đó Hoàng Hậu, Thái tử và các vị quan sẽ gây áp lực ép phụ hoàng điều tra mọi chuyện, gây rắc rối cho tiểu Hàn. 
- Nhưng dù ta cứu y, chẳng phải thích khách vẫn sẽ bị bắt hay sao? Như vậy đâu thay đổi được gì?
- Thiếp biết được chuyện này thực ra cũng là nhờ Nguyệt tỷ tỷ. Tỷ ấy cũng đã thay đổi suy nghĩ của tên thích khách, đảm bảo rằng y không nói gì bất lợi cho tiểu Hàn. Thiếp cần chàng cứu y, mục đích cốt yếu là để củng cố vị trí Thừa Đức tướng quân của chàng. 
- Củng cố địa vị cho ta!?
- Tuy Vân tướng quân là đại công thần của triều đình nhưng chàng lại chưa biểu hiện được gì nhiều, hơn nữa còn có nhiều lời đồn không mấy tốt đẹp. Chuyện phụ hoàng ban cho chàng chức quan tam phẩm bị một số quan viên trong triều phản đối, đặc biệt là người bên phe Thái Tử. Cho nên, chàng cần phải nhanh chóng lập được một số chiến công nào đó để giữ vững chức quan hiện tại của chàng. Thiếp đã suy tính mọi việc rồi, chàng cứ làm theo lời thiếp là được. 
Vân Lăng ngạc nhiên nhìn Đinh Mẫn. Lần đầu tiên gặp nàng hắn còn băn khoăn tự hỏi một nữ tử yếu đuối như nàng sao quản được hắn như lời phụ thân nói, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu. 
Một nữ tử mới mười chín tuổi lại có thể suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện đến mức này, hắn đúng thật là không bằng. 
- Chàng không cần ngạc nhiên vậy đâu. Thiếp vốn lớn lên trong hậu cung, những chuyện toan tính như thế này xảy ra hàng ngày. Nếu không hiểu được lòng người thì sao thiếp và mẫu phi có thể tồn tại được đến bây giờ? 
- Vậy mọi việc cứ theo ý nàng đi. 
- Thái Tử sẽ bị hành thích ngay sau khi chuyến đi săn bắt đầu. Chàng cứ đi theo sát y là được. 
- Nhưng mà ta hiện tại mới là Kiếm Sư, chỉ sợ dù muốn cứu cũng là lực bất tòng tâm…
- Chàng yên tâm. Thiếp đã an bài sẵn một số ma pháp sư trợ giúp chàng rồi. Đến lúc đó chàng cứ tùy cơ ứng biến thôi. À, phải rồi, chàng nhất định phải đạt quán quân trong lần đi săn này đấy. 
- Quán quân!? 
- Ừ. Mỗi lần đi săn phụ hoàng đều để mọi người thi xem ai săn được nhiều thú nhất. Người săn được nhiều nhất sẽ được đưa ra một yêu cầu với người. Thiếp thấy cung pháp của chàng cũng không tồi, việc này hẳn cũng không khó lắm. 
- Nhưng ta nhớ hình như nàng chưa nhìn ta bắn cung bao giờ mà?
- Thiếp có nghe tiểu Hàn kể qua rồi. Năm ngoái Thái Tử săn được mười hai con đã đạt quán quân, nhưng để chắc chắn thì tốt nhất chàng nên săn được ba mươi con. 
- Bốn mươi con? Cũng chẳng nhiều lắm!
Đinh Mẫn nhìn hắn, cười nhẹ:
- Mục tiêu săn không phải thú thường mà là phong hệ ma thú có sở trường tốc độ. Nhưng chàng đừng lo. Chúng cũng chỉ là ma thú cấp một thôi. 
Vân Lăng cố gắng nhớ lại ký ức mờ nhạt của hắn trong lần đi săn ma thú cuối cùng với Phi Nguyệt, sau đó tự tin nói:
- Đừng nói ba mươi con, năm mươi con cũng không thành vấn đề!
- Chàng đừng chủ quan. Lần này nhi tử của Thượng Thư đại nhân là Mã Gia cũng tham gia. Nghe nói hai năm trước y đã là Kiếm Sư cấp bốn, thân thủ phi phàm, chắc chắn sẽ là một đối thủ nặng ký. 
Hắn ậm ậm ừ ừ rồi hỏi:
- Nàng có đi săn cùng không? 
- Thiếp có đi nhưng không đi săn cùng chàng được đâu. 
- Vì sao? Ta nghe nói đại công chúa năm ngoái cũng tham gia săn bắn mà?
Giai thoại xú nữ cưỡi ngựa săn thú từng là chủ đề bàn tán suốt một thời gian dài của đám công tử kinh thành, sao hắn có thể không biết cơ chứ?
- Thiếp không biết bắn cung. 
- Bình thường ta đi săn đều là Phi Nguyệt nói trước đường đi của thú rồi ta bắn tên chặn đầu nó nên mới trúng thôi. Chứ nếu để ta tự đi săn một mình thì chẳng ăn được con nào đâu?
- Thiếp biết việc đấy nên mới bảo tiểu Hàn đón chàng sang vương phủ.
- Ý nàng là…
- Tiểu Hàn tuy không bắn tên chính xác được như chàng nhưng khả năng định vị đường đi của ma thú rất tốt, chàng theo nó vào rừng làm quen trước hai tuần là ổn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.