Vòng Hào Quang Chói Mắt Của Người Qua Đường

Chương 16: Là bùa trừ tà nhưng lại chiêu tà




Dương Xuân Hoa là cháu gái của Bồ Thôn Trưởng, hôm nay ở lại nhà bá phụ lo hậu sự cho biểu ca xấu số của mình,  tang lễ xong rồi, nàng đem sọt áo tang mang đi đốt ra đến cửa đột nhiên bị người va phải, sọt tre rơi xuống, áo tang vãi đầy ra đất.
Cứ tưởng là ngã rồi, ai ngờ chờ mãi chẳng thấy đau, mở mắt ra lại thấy mình đang úp mặt vào vòm ngực rắn rỏi của đạo sĩ đeo mặt nạ, vòng tay mạnh mẽ của nam tử siết quanh eo giữ lấy nàng, hơi thở nam tính quẩn quanh xâm chiếm tri giác. Tim Dương Xuân Hoa nảy lên tận cổ họng mà đập, đạo sĩ áo trắng vội vàng buông nàng ra, giọng trầm trầm lo lắng.
“Tiểu sinh đi đường vội vã, đắc tội cô nương rồi, cô nương không bị đau ở đâu chứ?”
“Không, không sao…”
“Vậy tốt!”
Ta vội muốn điên lên, mau chóng vắt chân chạy về viện phía Tây tìm Vô Lệ và Bất Hối, nào rảnh để ý tiểu cô nương phía sau mặt đỏ tía tai vì ngượng ngùng.
Trong viện chỉ có Bất Hối đang ngồi ngoài sân lật sách uống trà, ta chạy lướt qua lão lao vào phòng, sau đó lại hốt hoảng quay ra.
“Thanh Ngọ… à không, lão tăng, Vô Lệ cô nương đi đâu rồi??”
Bất Hối chấm nước bọt, điềm tĩnh lật sách, một thoáng sau mới ung dung đáp làm ta gấp tới mức suýt chút xông lên đá chết lão “ Nàng ta ra chợ tìm các ngươi về ăn cơm tối, không gặp được nhau à?”
Ta: “…!” gặp được thì bà đây còn hỏi ngươi à????!!!
Khỉ chứ! Đồ điên.
“Aaaa…. Làm sao đây, người nhờ cậy được lại vắng mặt….”
“Thế rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ta khoa tay múa chân loạn lên vì cuống “Ta làm lạc mất Thanh Tự rồi, ta đang chọn đồ, quay ra không thấy nó đâu…”
Bất Hối lật sang trang thứ hai, giống như nghe không rõ, sau đó khựng lại một nhịp lão đột nhiên nhảy dựng lên ném sách vào người ta  “Mẹ kiếp ngươi vừa nói cái gì cơ hả???”
“….hết” ta hốt hoảng bắt lấy quyển sách, tầm mắt rơi xuống tựa đề ‘ Tiên cô tà mị của thánh tăng yêu nghiệt’ ( haha…là truyện con heo đó mấy má)
Mặt ta không giấu được vẻ kinh hoảng: “ Ngươi đọc cái chó má gì thế này!?”
“Khốn kiếp” Lão hung hăng giật lại quyển sách lung tung nhét vào ngực áo “Ngươi con mẹ nó quan tâm làm gì? Đi! Đi tìm ranh con đó về mau lên!”
Ta đỏ tía mặt trợn mắt tợn không kém quát “ Ta biết nó ở đâu để tìm thì còn tốn thời gian chạy về đây à?? Để báo cho kẻ vô tích sự như ngươi chắc!”
“Mẹ nó ta xé miệng ngươi! Ngươi nói ai vô tích sự?” Lão tăng thẹn quá hóa giận, vung tay triệu thiền trượng trong túi càn khôn ra, mặt hằm hằm như thể sắp lao vào quần ẩu với ta đến nơi.
Ta biết mình đánh không lại lão, chỉ có thể nhịn xuống thở phì phò cứng mồm “Nếu Vô Lệ ở đây thì tốt rồi”
Thật may là lão tăng không phải kẻ giận quá mất khôn, lão cũng kìm lại cơn nóng giận, mặt hòa hoãn lại nhưng giọng nói vẫn gắt gỏng tỏ thái độ
“Không hiểu sao Hách Xá Mi có thể thu loại đồ đệ ngu xuẩn như ngươi!” ta đang định bật lại ‘nàng nhận ta không phải do ngươi giới thiệu sao’ thì lão nói tiếp “ Uổng phí cái huyết khế của ngươi với đứa trẻ đó, vểnh cái tai chó của ngươi lên nghe lão tử hướng dẫn cách tìm nó đây!”
“Quỳ xuống!” Lão đạp vào sau gối ta, cả người ta bổ nhào sụp xuống đất.
“Cái vẻ mặt ai oán của tiểu cô nương đó là sao?” Lão quắc mắt “ Biến thân thành nam nhân thì tự chịu đi! Lão tử không thương hoa tiếc ngọc với đại nam nhân!”
“Tập trung vào đan điền, bắt độn nhập khí, dẫn khí vào tâm đan, tỏa khí theo mạch môn đến yêu hạch ở tim” Lão tăng trợn mắt “mẹ nó ngươi còn không mau làm đi, oan ức lắm à mà xưng xỉa!”
Ta hậm hực nhắm mắt, hít sâu vào rồi thở ra điều hòa cơ thể, làm theo lời lão dẫn khí vào nội quan, thần thức lần đầu tiên tiếp xúc với tâm đan, đây là thứ mà người tu hành phải có, đan càng tinh khiết, chứa càng nhiều chân nguyên thì người tu hành càng cường đại, quanh tâm đan phát sáng phủ một tầng chân nguyên lưu chuyển tinh khiết, chu choa cha mạ ơi, thế thì là linh căn gì đây?
Thần thức nhanh chóng trôi đến yêu hạch, cái này con người không có, nhưng yêu vật thành tinh thì có, đây là cội nguồn sức mạnh của yêu vật, yêu vật tu luyện trong tự nhiên ngộ tính không cao, không dùng đến tâm đan giống con người mà chủ yếu dựa vào yêu hạch, yêu hạch phát triển to và thuần hơn mấy lần so với tâm đan. Vì ta là thụ yêu thuộc hành mộc nên yêu hạch cũng có màu xanh lá mát mắt, thần thức bơi bơi xung quanh yêu hạch đột nhiên phát hiện có tia sáng màu đỏ kỳ dị lọt ra, ta định thần nhập vào trong yêu hạch thăm dò, còn tưởng là bàn tay vàng gì đó, ai ngờ con mẹ nó lại là chú ngữ huyết khế trói buộc sinh tử của ta và Thanh Tự, nhìn cái của nợ này ta lại nghĩ đến đạo cô đêm đó cầm kiếm lao vào trong miếu.
Nhớ đến mà ê hết cả chân răng, không phải do đạo cô tiền mãn kinh kia cưỡng ép thì giờ chắc ta vẫn đang sung sướng nở hoa trắng xóa ở góc miếu.
Bên tai vang lên tiếng lão tăng chỉ dẫn, ta dần dần cảm ứng được mối liên kết với Thanh Tự thông qua huyết khế. Lần theo lần theo, trước mắt mơ hồ dẫn đến một ngôi nhà đổ nát, cửa lớn mục nát khóa chặt, vừa đến được đây thì thần thức ta không thăm dò được hơn nữa, giống như đụng phải bức tường.  
Thấy ta mờ mịt mở mắt ra, lão tăng kéo vạt áo ngồi xổm xuống hỏi “ Thế nào rồi? Ở đâu??”  
“Ở một ngôi nhà hoang, trông thì có vẻ không quá gần đâu.”
“Biết thế là giỏi rồi” Lão tăng đứng dậy chìa tay kéo ta “Chúng ta đi hỏi Bồ thôn trưởng, nhà hoang ở chỗ phồn thịnh như này không có nhiều đâu.”
- -- -------
Chúng ta mượn của nhà Bồ thôn trưởng hai con ngựa, rầm rập rầm rập quất roi phi trên đường, đám trẻ con trong chợ nép sát vào bên lề tránh ra, ánh mắt long lanh thích thú nhìn theo: “Ngựa kìa, oa, ngựa kìa…”
Sắc trời tối dần, giờ mới chớm canh Dậu đã thế này, trời thu đúng là nhanh tối hơn mùa hè rất nhiều. Ta sốt ruột quất roi giục ngựa, trời càng tối thì càng hung hiểm, ai biết ác chớ kia có làm thịt Thanh Tự luôn không cơ chứ.
“Ái chà, cưỡi ngựa cũng giỏi phết nhỉ?” Lão tăng thúc ngựa chạy lên sóng vai với ta, cười cợt đùa giỡn “ Đừng căng thẳng quá, có khi chưa thấy yêu quái đã tự dọa chết điếng mình rồi”
Ta lắc đầu, tay áo bay phần phật, tóc đen như mực tứ tán đằng sau, không giữ nổi bộ dáng anh khí đĩnh bạt, quân tử như ngọc mọi ngày.
Lão tăng thấy không làm tình hình nhẹ nhõm hơn được, giọng nghiêm túc lại “Ta đã bảo người nhà Bồ gia đợi Vô Lệ về thì báo cho nàng. Nàng biết chuyện nhất định sẽ đuổi theo hỗ trợ chúng ta.”  
“Được, vẫn là ngươi lo lắng chu toàn” Trước mặt hiện ra ngôi nhà gạch hai tầng, quét sơn loang lổ, đèn lồng giấy chỗ còn chỗ trơ khung gỗ, mấy miếng ngói xám rơi vỡ trước cửa nhà, mắt ta sáng lên ghìm ngựa chậm lại “Kia rồi, chính là chỗ kia”
Mặt lão tăng lại thoáng nhợt đi “Sao lại như thế này?”
“Ngươi biết chỗ này à?”
“Biết, trước kia tới Liễm Châu hành hương có người đưa ta đến đây mua rượu, tửu lầu này ủ Đàm Hoa Nhưỡng cực kỳ ngon nên ta nhớ thương mãi. Chỗ này cũng nhiều hàng quán dựng tạm, đèn đuốc sáng trưng không kém phố thị, sao bây giờ lại heo hút như thế này?”
Ta nhảy xuống, dắt ngựa đến gốc cây gần đó buộc lại. Bất Hối vẫn như không thể tin nổi nhìn căn nhà.
“Chút nữa ngươi vào từ cửa chính, ta cậy nóc nhảy từ tầng hai vào, nhà này cũng lớn, chúng ta mỗi người một tầng tìm cho nhanh.”  Ta vỗ vỗ vai lão, trong lòng thầm mong Vô Lệ nhanh chóng đến đây.
“Đợi đã” Ta quay lưng chuẩn bị nhảy lên mái thì Bất Hối bất chợt gọi lại, lão chìa tay đưa ta cái lá trúc còn tươi, không biết bứt được ở đâu “ Biết thổi không? Gặp cái gì không đúng lắm thì thổi kèn lá, ta chạy đến cứu ngươi.”
Ta cười khì khì nhận lấy, thầm nghĩ người này cũng có tính người ra phết.
Mũi chân điểm đất, ta phi thân lên, tay áo vung nhẹ tức thì trong không gian xuất hiện cơn mưa hoa lê, ta lấy cánh hoa làm điểm tựa giữa không trung, thân như phi yến tung người lên tới mái nhà.
Haha, quá đỉnh, cách vận khinh công này ta học lỏm của Vô Lệ đấy, Vô Lệ chỉ cần một lần nhún chân có thể bay tới mái tòa lầu năm tầng, ta non kém hơn phải dựa vào điểm tựa để lấy đà phi lên tiếp giữa lưng chừng không gian.
Mái ngói xám xịt của tòa tửu lâu phủ một lớp rêu xanh trơn tuột, ta nén đau nhìn y phục bị bẩn, ngồi xổm xuống hì hục lật mái ngói, móng tay cạo nguyên một lớp rêu đen xì, chắc ta mạnh tay quá, miếng ngói lúc đầu không suy chuyển đột ngột lật tung một cái bắn xuống dưới đất, dọa lão tăng ở dưới la oai oái lên.
Ta cậy ra lỗ đủ to thì thả mình vào, lập tức rơi xuống một khoảng tối mù mịt, ánh sáng từ cái lỗ trên mái chẳng đáng bao nhiêu, từng miếng ván gỗ dưới chân ta kêu lên kẽo cà kẽo kẹt, bàn tay mò mẫm xung quanh, sờ được vào lan can đầy bụi, ta đoán đây là hành lang tầng hai của quán rượu. Đằng sau thục một tiếng, ta dựng đứng tóc gáy vung tay, cánh tay bên phải dài ngoằng ra xù xì những vỏ gỗ quật bốp về hướng phát ra tiếng động lạ, sau đó cuốn được một vật mềm mềm, ta thu tay lại, cánh tay trở về giống như tay người, trong lòng bàn tay xòe ra xác con chuột chết.
Ta:”…”
Mẹ chứ, ghê tởm chết bà nội ngươi rồi!
Ta ném con chuột về chỗ cũ, da gà da vịt nổi lên khắp người vội vàng lau tay phải vào quần.
Ta đi thêm mấy bước, sau lưng lại lịch kịch phát ra tiếng động, lòng ta vô thức lạnh tái đi, tự nhủ chắc lại là mấy con chuột để an ủi bản thân.
Nhấc chân đi thêm mấy bước nữa, cảm nhận rõ tiếng động kia đang bám theo, mắt ta lại không nhìn được rõ mọi thứ vì quá tối, hết cách, ta đành sử dụng mấy tuyệt chiêu tự lĩnh ngộ được.
Ôi ta thật sự không thích một chút nào hết luôn ấy, người ta xuyên qua lúc đánh nhau có thể triệu lửa triệu nước, công pháp xinh đẹp hoa lệ bức người, bà đây trên người hết nở hoa lại mọc cành cây, rất là ấm ức đấy nhé!
Ta chìa tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa hoa lê trắng muốt dịu dàng. Âm thầm vận khí nâng đóa hoa kia lơ lửng bay lên, sau lưng có tiếng gỗ kèn kẹt rón rén tiến lại gần, đóa hoa chậm chạp xoay xoay trong tay ta đột ngột biến mất. Phía sau vang lên tiếng như đao kiếm xé gió chém vào da thịt người, trong không gian như còn lưu lại hư ảnh vụt qua, ta xoay người tiến về phía ấy, trước mũi giày là ngón tay người còn hơi giật giật, cạnh ngón tay đứt lìa là một cánh hoa găm sâu vào sàn gỗ, ta trợn mắt hít vào một hơi vì sợ hãi.
Một ngụm khí này toàn bộ đều là mùi hôi thối kinh tởm của xác người mục rữa, ta nhịn không được kéo mặt nạ ra ôm bụng nôn khan.
Ọeeee!
Một đóa hoa lê đâu chỉ có một cánh, ta sau khi bình tĩnh lau mồm liền đi xem xét, thấy những cánh hoa còn lại găm tứ tung trên tường trên sàn nhưng không cắt trúng thứ gì cả, không bao giờ có chuyện hoa của ta chém loạn, thế thì những mảnh xác người còn lại đâu? Sao chỉ có một ngón tay gần ta nhất là còn nguyên trên đất? Dịch phân hủy văng bắn tứ phía là minh chứng cho việc hoa của ta đích thực đã cắt trúng người rồi.
Nói như vậy tức là thi thể người chết thái rời ra vẫn có thể tiếp tục cử động?
Ta bị suy nghĩ của mình dọa sợ, lùi về sau một bước. Ta không rõ thứ ta phải đối mặt là gì, điều duy nhất ta có thể chắc chắn là Thanh Tự hiện vẫn chưa làm sao cả bởi vì ta vẫn đang khỏe chán.
Bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ, quỷ dị thế này ta nghĩ ta phải báo cho Bất Hối thôi, tốt nhất là hai người đi với nhau, chỗ này quái lạ như thế tách ra không phải việc sáng suốt, tay ta lần vào tay áo tìm lá trúc của Bất Hối, bên trong bịch một tiếng rơi đồ ra, ta theo bản năng cúi người xuống xem thử, không ngờ là cái túi thơm đựng bùa trừ tà cô nương tên Dương Xuân Hoa dúi cho ta lúc ta lên ngựa.
Ta cầm lên định bỏ lại vào tay áo, đột nhiên trực giác nói cho ta có điều gì đó không đúng ở đây, mở túi thơm ra bên trong xộc lên tanh ngòm mùi máu. Ta choáng váng cả đầu, ta tin Dương Xuân Hoa chắc chắn không bỏ thứ bẩn thỉu gì vào đây, nàng ta không có lý do làm thế với ta, vậy thì tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Dốc túi có lá bùa rơi vào lòng bàn tay ta, chú văn trên ấy y đúc cách viết với tờ bùa trấn yểm dán ở từ đường nhà họ Bồ, chỗ cần nhu thì cương, chỗ cần cương thì nhu, đưa bút run lẩy bẩy như thể đói cơm lâu ngày lắm, chắc chắn là bút tích của cùng một người.
Lúc đấy ta còn cười nhạo tán tu gì chứ thật là vớ vẩn, lá bùa dùng mực nâu két lại vừa bẩn vừa xấu chất lượng chẳng ra làm sao thì làm khỉ gì có tác dụng, bây giờ mới ngộ ra lá bùa này là dùng máu để viết, màu nâu chính là màu của máu đã khô lại, nghĩ đến đây ta lại có chút không hiểu, nếu máu đã khô tới mức ấy thì làm sao có thể tỏa mùi? Lúc chiều Dương Xuân Hoa đưa ta không có khó ngửi như thế, nếu không thì ta nhất định không nhận rồi.
Không phải là vì trời tối âm khí thịnh nên lá bùa đầy uế khí này bắt đầu tác quái đó chứ?
Ta nghĩ đến lá bùa trấn yểm của nhà họ Bồ nhận được, thầm than không ổn rồi, thế thì nhà họ thực sự không ổn rồi! Những lá bùa quỷ quyệt này có cách vẽ ngược lại với lý thuyết bình thường, phù chú cần sạch sẽ để linh ứng, nó lại dùng thứ hôi tanh như máu người vẽ lên, tạo ra một lá bùa Chiêu tà đội lốt bùa trấn yểm một cách tinh diệu ác độc. Đây hoàn toàn là món đồ chơi đòi mạng người. Nhà họ Bồ rốt cuộc làm sao mà đụng phải kẻ nguy hiểm như thế?
Thanh Tự để đó đi nó không chết được, nó mà làm sao thì ta chết thay, còn giờ ta phải quay lại nhà họ Bồ, nếu không một nhà già trẻ thật sự sẽ gặp chuyện chẳng lành, ta không phải kẻ chỉ biết có tính mạng mình, nếu đã nhận phó thác của nhà họ thì phải có trách nhiệm bảo hộ tính mạng họ.
Ta rút lá trúc ra thổi để gọi lão tăng, kết quả thổi không ra tiếng nào, lòng hoảng hốt tự hỏi làm sao vậy.
Bốn xung quanh đang yên tĩnh đột nhiên chỗ nào cũng vang lên tiếng sàn gỗ kẽo kẹt chói tai, đồng tử ta giãn to, tay buông rơi kèn lá, trong đầu có tiếng nhiều người ập đến như bão lũ, cười to nhốn nháo điên loạn the thé xuyên óc khiến ta thống khổ tới mức bịt tai quỳ sụp xuống, mùi hương ngọt ngấy không biết từ đâu xông đến, đầu ta đau đến mức choáng váng, xung quanh hình như có rất nhiều người đứng nhìn, mà hình như chẳng có ai cả. Ta hét lên với khoảng không tối mịt mù.
“Ai? Là ai?!” Rốt cuộc là loại ác nhân nào? Mẹ nhà ngươi có ngon thì ra mặt đi!
Mùi ngòn ngọt kia rất nhanh chiếm trọn cả tâm trí ta, ta trong lúc vật vã vô tình hít vào mấy ngụm khí lớn, trước mặt rơi vào quãng mơ hồ, mê hoặc ập đến như dìm ta chìm dần vào bể nước, tay chân mềm oặt, cả người như sợi bún vô lực ngã ra nằm im mặc kệ ý thức dần trôi đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.