Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 370: Aokiji phán đoán (1)




Aokiji làm sao có thể không biết chuyện này, nhưng hắn đã hoàn toàn không có cách nào, nếu có thể thì Aokiji thà từ bỏ lần chiến tranh này trở về hải quân tổng bộ chỉnh đốn.
Nhưng hắn biết điều này là không thể, lần này nếu không có một kết quả, thì không thể nửa đường trở về được, dù thắng hay thua cũng phải có một kết quả cho chính phủ thế giới. 
Đây mới là thứ chính phủ thế giới quan tâm, Aokiji biết ý định của Ngũ Lão Tinh, bọn họ định dùng Lâm làm quân cờ tiêu hao sức mạnh của hải quân.
Dù sao hai bên đánh nhau, tất có một bên chiến thắng, mà bên chiến thắng chắc chắn phải trả ra đại giới, bởi vậy chính phủ thế giới cũng không quan tâm trận này hải quân thắng hay là Lâm thắng.
Chỉ cần tiêu hao sức mạnh của hai bên là được, đây chính là mục đích của Ngũ Lão Tinh, trước đó trong trận họp kia Aokiji đã đoán được rồi.
Bởi vậy Aokiji không thể nào trên đường lại trở về hải quân bản bộ được, nhìn thấy hải quân cảm xúc hạ tới mức thấp nhất, Aokiji trong mắt lóe lên vẻ thống khổ.
Dù có sương mù chặn đường, làm cho tầm mắt của hải quân bị che đậy, nhưng bởi vì trước đó đã đi qua đường này rồi, hải quân có cách đánh dấu đường đi chính xác.
Cho nên không tốn bao lâu, chỉ khoảng chưa đến năm phút đồng hồ, thì tất cả hải quân đã trở lại nơi quân hạm bị đóng băng.
Lúc này những hải quân ở lại phòng thủ cũng đã hoàn tất phá băng một phần quân hạm rồi, mặc dù chưa thể bắt đầu di chuyển, nhưng chỉ cần phá ra một con đường băng.
Thì hạm đội đã có thể tiếp tục tiến lên, có điều lần này Aokiji lại lâm vào khó khăn, không gì khác bởi vì thiếu thuyền.
Đúng chính là thiếu thuyền, quân số bị giảm hơn một phần mười, nhưng quân hạm lại giảm một nửa a. 
Số hải quân binh sĩ hiện tại vì thuyền ít đi mà không có chỗ đặt chân, làm cho Aokiji đau cả đầu, hắn cũng không thể để hải quân ở lại nơi này được.
“ truyền lệnh, bỏ bớt một phần đạn pháo cùng công cụ không quan trọng đi, trống ra không gian cho binh sĩ lên thuyền, nếu còn không đủ chỗ, thì cho bọn họ leo lên cột buồm hoặc thẳng thắng nằm chồng lên nhau đi, lúc này đã không phải lúc để chúng ta có thể chờ lâu, mau sớm đuổi kịp đối phương mới là điều cần mau chóng làm lúc này!”
“ Vâng, Aokiji Đại Tướng!”
Đây là đối thoại giữa Aokiji cùng một vị Trung Tướng, Aokiji cũng không có cách, lúc này hắn không thể biến ra đủ thuyền được.
Như vậy chỉ đành phải dọn bớt không gian trên thuyền ra, hơn nửa giảm trọng lượng của thuyền, để có thể chứa càng nhiều người.
Trước một chiếc quân hạm chứa năm trăm binh sĩ cùng sĩ quan, hiện tại một chiếc chứa vào gần một ngàn người, chưa đủ năm mươi chiếc quân hạm độ khó cũng không nhỏ.
Nhân số tăng gấp đôi, còn may mắn quân hạm lần này theo Aokiji đi ra cũng khá lớn, chỉ cần dọn dẹp một chút sức nặng của thuyền thì hoàn toàn có thể chứa nổi ngàn người.
Có điều không gian bên trên hơi nhỏ hẹp một chút, nếu gặp phải tập kích, thì đừng nói có thể chống lại địch nhân, với nhân số dày đặc như vậy trên thuyền, chỉ có nước bị tàn sát thôi.
Nếu như thực sự bị tập kích, thì hoàn toàn khó có cơ hội hoàn thủ, dù sao người quá dày đặc đứng cùng một chỗ, thì cho dù đó là quân đội tinh anh cũng sẽ không có hoạt động không gian.
Không làm ra sự kiện dẫm đạp lẫn nhau đã rất tốt, còn muốn cùng địch nhân chém giết đó là đừng mơ tưỡng rồi. 
“ thông báo, cho xạ thủ vây quanh vòng ngoài, đạn pháo chuẩn bị sẵng sằng có thể bắn bất cứ lúc nào, chỉ cần phát hiện địch nhân là lập tức tấn công không cần mệnh lệnh, sau đó còn lại binh sĩ lập tức nhảy xuống biển, ta sẽ đóng băng một khu vực để cho bọn họ đặt chân!”
Aokiji thở dài một hơi thông báo mệnh lệnh tiếp theo, hiện tại hắn chỉ có thể làm hết mức, tìm mọi cách giảm nguy cơ tới mức thấp nhất có thể, không thể tiếp tục để hải quân binh sĩ tổn thất như vậy nữa.
Cho xạ thủ vây quanh quân hạm ở vòng ngoài, để phòng ngừa bị tập kích bất ngờ, dù sao có thể bắn xa thì hiện tại vẫn tốt hơn chỉ có thể đánh cận chiến a.
Đạn pháo chuẩn bị sẵn sàng thì đây là chuyện tất nhiên phải làm rồi, còn may bản thân Aokiji có thể bất cứ lúc nào chế tạo một nơi đặt chân đi ra.
Xem như vạn hạnh trong bất hạnh đi, chỉ cần có nơi cho hải quân đặt chân, thì Aokiji cũng không sợ đối phương lần nữa tập kích.
Bởi vì Aokiji biết, nếu không có sương mù này, thì lần này bị tập kích hải quân sẽ không tổn thất lớn như vậy.
Mà một khi rời khỏi sương mù có kỳ dị đặc tính này, Aokiji không tin Lâm còn có thể chế tạo cái thứ hai đám sương mù đi ra.
Hơn nữa Aokiji sẽ không phạm sai lầm một lần nữa, hắn nếu thật gặp phải một đám sương mù nữa, thì Aokiji thà tốn thêm chút thời gian đi đường vòng cũng sẽ không lần nữa tiến vào sương mù.
Bởi vậy lần nữa tập kích, đối phương chỉ có thể chính diện đối chiến với hải quân thôi, mà chính diện đối chiến Aokiji hoàn toàn không sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.