Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 282: Quyết định của Aokiji (2)




“ lập tức tiến lên, cần phải nhanh nhất tới nơi, không thể để cho hắn có thời gian hồi phục chiến lực được, bỏ qua lần này thì rất có thể không còn cơ hội lần nữa, lần này chúng ta sẽ chia binh làm hai đường,
Nếu như có người của đối phương tiến tới ngăn cản, thì lúc đó sẽ do năm vị Trung Tướng cùng hạm đội dưới trướng đứng ra cản lại, tranh thủ thời gian để ta bắt lại người kia!”
“ nhưng nếu như vậy thì chiến hạm của chúng ta sẽ bị tổn thương rất lớn!”
Phó quan của Aokiji đột nhiên nói, làm cho Aokiji mới chợt nhớ tới, một khi hắn ra lệnh hạm đội hết tốc lực đi tới, thì quân hạm sẽ vận dụng một kỹ thuật đặc biệt được trang bị lên thuyền.
Làm cho chiến hạm tốc độ tăng lên gấp đôi trong thời gian ngắn, nhưng bù lại chiến hạn sẽ gặp phải tổn thương không thể phục hồi.
Chiếc chiến hạm này theo hắn mấy chục năm rồi, từ khi hắn trở thành Đại Tướng hải quân tới bây giờ.
Hắn chưa một lần vận dụng kỹ thuật đặc biệt này lần nào, cho nên chiếc quân hạm này mới theo hắn lâu như vậy.
Đổi lại thành Akainu, thì cứ cách vài tháng hay một năm, thì hắn sẽ phải thay mới quân hạm một lần.
Mà cũng bởi vì Akainu liên tục tổn thất như vậy, cho nên quân hạm của hắn không được định chế làm riêng nữa.
Mà chỉ có thể là quân hạm cỡ lớn bình thường thôi, phải biết để chế tạo ra một chiếc quân hạm xứng với quân hàm Đại Tướng.
Thì số tiền của tiêu hao hết sức to lớn, không kém gì một chi quân hạm gồm mười chiếc quân hạm Thiếu Tướng cấp.
Trong đó một chiếc Thiếu Tướng cấp quân hạm, muốn chế tạo cũng phải tốn hao vượt qua ba trăm triệu beri trở lên a.
Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút cảm thán, giữa hắn cùng Lâm có chút duyên a, mỗi lần có nhiệm vụ gì liên quan tới Lâm, đều đến trên tay hắn cả.
Phải biết trước đó một tháng, hắn còn nhận nhiệm vụ đến Tân Thế Giới đâu, tổng bộ đến phiên Akainu tọa trấn.
Hắn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, trở về thay ca cho Akainu, thì lập tức có nhiệm vụ liên quan tới Lâm, giữa bọn hắn không có duyên thì là gì a. 
“ hiện tại không quan trọng, nếu để cho hắn quá nhiều thời gian hồi phục, thì ta không có nắm chắc giữ lại đối phương rồi!”: Aokiji quyết đoán nói với phó quan.
“ Tuân lệnh!”: phó quan nghe mệnh lệnh kiên định của Aokiji, thì cũng không tiện nói gì nữa, mặc dù làm như vậy quân hạm sẽ có thể phế bỏ.
Nhưng đây cũng là việc mà Nguyên Soái nên lo lắng thôi, hắn chỉ có trách nhiệm nhắc nhở một chút là được, nếu Sengoku biết sẽ đập bàn rống to.
“ các ngươi có biết kiến tạo một chiếc quân hạm như vậy tốn bao nhiêu tài nguyên không, thật là những thứ đồ phá của a!”: đồng thời Sengoku sẽ đau đớn thương tiếc túi tiền của hải quân một chút.
Đáng tiếc lúc này Sengoku Nguyên Soái còn đang ngồi run đùi đắc ý ăn bánh uống trà ở tổng bộ hải quân đâu.
Aokiji mặc dù có chút do dự, nhưng cũng quyết đoán, cho dù hơn chục năm gắn có với chiếc quân hạm này, bên trong cũng có tình cảm rất nhiều.
Nhưng hắn không thể bỏ qua cơ hội như vậy, thật chất trong lòng của hắn cũng nhận đồng với Sengoku, Lâm quá nguy hiểm rồi.
Tuổi của Lâm còn quá trẻ, đã có thể cùng hắn so tài ngang nhau, vài năm nữa chắc chắn Lâm sẽ có Tứ Hoàng cấp chiến lực.
Hơn nữa người trẻ tuổi, thường thường tham vọng đều rất lớn, một khi có đủ sức mạnh chống lại hải quân, thì không biết tương lai sẽ gây ra đại họa lớn như thế nào.
Bởi vậy hắn nhận đồng cách làm của Sengoku, hủy diệt từ trong trứng nước là tốt nhất, lần trước cùng Lâm đại chiến hắn cũng có dự định như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Lâm giấu sâu như vậy, thà bỏ qua cho Doflamingo cũng không muốn vận dụng toàn lực, làm cho hắn lầm tưỡng Lâm chỉ có Chuẩn Đại Tướng cấp thôi.
Nếu Lâm biết suy nghĩ của Aokiji cùng Sengoku, thì hắn sẽ ngửa mặt lên trời kêu oan a, không phải hắn không muốn tại trận chém giết Doflamingo.
Mà là lúc đó hắn có lòng nhưng không đủ lực a, lúc đó hắn còn tiếc điểm thành tựu, không nỡ lòng tiêu sài, cũng bởi vì Aokiji bất ngờ loạn nhập.
Bắt ép hắn nhịn đau tiêu sài điểm thành tựu hóa giải nguy cơ, thực chất trong lòng Lâm cũng hận chết Aokiji rồi. 
Phải biết điểm thành tựu rất quý giá, Lâm tới hiện tại cũng chỉ có hai lần nhận được điểm thành tựu thôi.
Mà còn chỉ có một mình hắn nhận được a, người chơi giống như hắn hằng hà sa số, nhưng từ trò chơi bắt đầu đến hiện tại.
Đã gần mười năm thời gian, nhưng ngoại trừ Lâm chưa có một người có thể làm cho hệ thống thưởng một điểm thành tựu.
Bởi vậy từ mấy năm trước Lâm đã biết điểm thành tựu cực kỳ quý giá, nếu không phải ban đầu lúc kia hắn quá yếu, không có lựa chọn nào.
Nếu không Lâm cũng không nỡ dùng điểm thành tựu thăng cấp mấy cái kỹ năng cơ bản rồi.
Bởi vậy Aokiji cùng hải quân ép hắn phải dùng điểm thành tựu, trong lòng hắn đã ký sổ cho hải quân cao tầng một món nợ rồi.
Sau này đủ thực lực hắn không trả thù bọn họ một lần thì hắn không thể tiêu một hơi này được.
Bởi vậy Aokiji cùng Sengoku nghĩ Lâm rất nguy hiểm với hải quân cũng không hề sai chút nào.
Theo mệnh lệnh của Aokiji được truyền đạt, thì bốn chiếc Trung Tướng quân hạm lập tức quay đầu đi một hướng khác.
Bởi vì bọn hắn nhiệm vụ chỉ là ngăn chặn người của Lâm tới tiếp viện thôi, cho nên không cần phải dùng kỹ thuật đặc biệt gia tốc tốc độ của quân hạm.
Còn lại Đại Tướng cấp chiến hạm của Aokiji, thì lúc này vùng đáy thuyền đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Lập tức cả chiếc thuyền như ngựa thoát cương vọt ra sương mù, bằng tốc độ nhanh hơn gấp hai chiến thuyền bình thường vọt tới hòn đảo.
Đáy thuyền lúc này vì tốc độ thuyền quá nhanh, mà gặp phải áp lực to lớn, những lớp gỗ bên dưới bắt đầu đứt gãy, cả chiếc thuyền bắt đầu vang lên những tiếng gỗ “ rắc rắc” đứt gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.