Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 280: Lâm Vs Mắt Ưng (cuối)




Quả nhiên Lâm đoán không sai, khi đạo trảm kích của hắn hoàn toàn biến mất, thì trảm kích của Mắt Ưng vẫn còn một chút dư lực.
Nó tiếp tục lao thẳng tới vị trí Lâm đang đứng, Lâm lập tức dùng chút Haki còn sót lại, bao trùm Ám sau đó chém thẳng, Lâm hầu như kém chút rút hết toàn bộ lực lượng cho một kiếm này.
Ầm... rắc... rắc
Một đao của Lâm lập tức chém vỡ hoàn toàn đạo trảm kích kia, dù vậy vì Lâm đã gần như sắp kiệt lực, cho nên hắn vẫn bị đẩy lùi lại mấy bước.
Mặt đất bởi vì chịu đựng lực đạo quá lớn mà sụp đổ thành từng cái hố to, đất đá bị Lâm dẫm toái bay loạn.
Mặt đất cũng suất hiện những vết nứt nhỏ lan tràn, tay Lâm cầm Ám cũng có chút run rẩy, thậm chí cơ bắp cánh tay của hắn cũng có chút bị thương.
Cũng bởi vì lực đạo còn thừa của Mắt Ưng cũng không phải đơn giản như vậy, chỉ dư một chút lực đạo như vậy, cũng bằng một đòn mạnh nhất của Tinh Anh Trung Tướng rồi.
Bởi vậy cho dù Lâm vận dụng gần như còn sót lại tất cả lực lượng cũng bị một chút thương nhẹ, dù sao thể phách của hắn đã sắp tới gần giới hạn rồi.
Hiện tại mặc dù hắn vẫn còn có sức chiến đấu, nhưng yếu hơn thời kỳ toàn thịnh hơn một nửa, lúc này nếu hắn bị một Đại Tướng cấp đột kích, thì Lâm sẽ rất bị động.
Thậm chí có nguy hiểm tới tính mạng, cũng may lúc này cả hòn đảo bị bụi mù bao trùm, cho dù là Haki quan sát cũng bị không gian sụp đổ mà bị nhiễu loạn.
Rất khó thăm dò vào tình hình của trung tâm nơi Lâm cùng Mắt Ưng đứng, chỉ cần cho Lâm nghỉ ngơi vài phút, thì thể lực của hắn sẽ hồi phục một hai thành.
Haki chắc cũng có thời gian để hồi phục một ít, dù sao lúc này hắn vẫn còn giữ lại một tia Haki chứ không hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ.
Nhưng Lâm không biết rằng, khi thể lực cùng Haki của hắn bị tiêu sài thấy đáy, thì một luồng Chân Khí trong cơ thể kia của Lâm.
Nó đột nhiên từ trong đan điền của hắn vận chuyển tới toàn thân kinh mạch của hắn, mặc dù bởi vì hầu hết kinh mạch của Lâm bị tắc nghẽn.
Không thể cho Chân Khí tuần hoàn vận chuyển thành một đại chu thiên, nhưng đoàn Chân Khí này vẫn có thể len lõi qua toàn thân kinh mạch của Lâm.
Mỗi khi đi ra một nơi kinh mạch, từ đoàn Chân Khí này chia ra một tia cực kỳ bé nhỏ tiểu đoàn Chân Khí thẩm thấu vào các tế bào của Lâm.
Từ đó nó chậm chạp làm diệu đi trình độ mệt nhọc của các tế bào, và chậm chậm gia tăng tốc độ hồi phục thể lực cùng Haki cho Lâm.
Không chỉ như thế, khi các tế bào được Chân Khí làm diệu, thì các tế bào như là ngắn hạn gặp mưa rào, tỏa sáng sức sống mới.
Những tế bào này khoảng khắc này có vẻ như mạnh lên một tia cực kỳ nhỏ bé, cho dù bản thân Lâm chưởng khống cơ thể tới gần trình độ nhập vi cũng không thể cảm giác được.
Nếu trước đó không có Chân Khí phụ trợ, thì Lâm muốn khôi phục thời kỳ đỉnh phong cũng cần ba bốn giờ nghỉ ngơi bổ xung năng lượng mới được.
Nhưng hiện tại có Chân Khí tự động trợ giúp hắn, thì quá trình này được rút ngắn đi khoảng gần một nửa thời gian.
Nhưng Lâm lại hoàn toàn không cảm giác được, cái này cũng không thể trách Lâm, từ khi tu ra Chân Khí tới bây giờ.
Chỉ khi nào Lâm toàn lực ngưng thần tĩnh khí cảm ứng, thì hắn mới cảm nhận được Chân Khí vùng đan điền.
Không như lúc vừa mới tu ra Chân Khí, có thể dễ dàng nhận diện như vậy, bởi vậy lúc này cử động của Chân Khí Lâm hoàn toàn không phát giác ra.
Hơn nữa một đoàn Chân Khí này từ khi tu luyện ra tới giờ, Lâm rất khó khống chế nó, hắn thử dùng Chân Khí gia trì vào kiếm thuật của hắn.
Thậm chí thử dung hợp Chân Khí vào Haki, nhưng đều chưa thành công, cũng bởi vì trình độ chưởng khống Chân Khí của Lâm quá kém.
Nếu như nói thậm chí là hắn hoàn toàn không khống chế được, bởi vậy sau nhiều lần thử nghiệm không có kết quả.
Lâm hoàn toàn bỏ mặc, thời gian trôi qua thậm chí Lâm hoàn toàn quên luôn trong cơ thể hắn còn có một đoàn Chân Khí đâu.
Bởi vậy cho dù lúc này hắn có cảm nhận được có chút bất thường, nhưng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Hắn sẽ hoàn toàn không một chút liên tưỡng đến đây là đoàn Chân Khí trong cơ thể hắn đang tác quái.
. . .
Lâm hơi chút ổn định khí tức, khuôn mặt hắn từ bạch chuyển hồng, đây là Lâm điều động khí huyết trong cơ thể ngụy trang được.
Nếu không biết nội tình, thì không ai sẽ cho rằng, lúc này chỉ cần một Chuẩn Đại Tướng cấp cũng có thể đánh bại Lâm.
Giết thì chưa chắc giết được hắn, nhưng nếu đánh bại thì hoàn toàn có khả năng này, Mắt Ưng biết điều này.
Nhưng với tính cách của hắn, thì hắn sẽ không nói ra, hơn nữa hắn còn muốn chờ Lâm tiếp tục trưởng thành đâu.
Về tình về lý và mục đích, đều không đáng để Mắt Ưng vạch trần trạng thái lúc này của Lâm cho người khác biết.
“ Hô, kém chút lật thuyền, quả nhiên đường còn dài, thật muốn cùng mấy quái vật kia ngang hàng so sánh ta vẫn còn một quảng đường phải đi a, hiện tại vẫn còn có chút yếu rồi!”
Lâm trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù lần này hắn thua cuộc, nhưng mục đích xem như cơ bản đạt tới, chỉ cần không thua quá thảm là được.
Hiện tại từ bề ngoài Lâm chỉ thua kém Mắt Ưng nửa chiêu, hơn nữa Lâm cảm giác được, tình hình của đợt va chạm lúc nãy người bên ngoài không nhìn thấy được.
Bởi vậy lúc này chỉ cần Mắt Ưng nói là cả hai người bọn hắn là ngang tay, thì chưa chắc sẽ có người có nghi vấn gì đâu.
Hoặc cho dù nói ra sự thật, thì người khác cũng chỉ cho rằng Lâm thua Mắt Ưng chỉ nửa chiêu thôi.
Với độ tuổi của hắn, thì chỉ cần một năm thôi là bọn họ tin Lâm sẽ sang bằng nửa chiêu khoảng cách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.