Vừa về đến khu vực của Bang Hội Hiên Viên, Công Tôn Thiên Vân liếc nhìn những người xung quanh nói:
- Sai người, tìm hiểu Bang Hội Thiên Ân là đám nào, giết hết cho ta. Hừ, xen vào việc của Công Tôn gia tộc, chết không hết tội.
- Vâng, thưa gia chủ.
Bọn hắn rất muốn dấu diếm chuyện này, một mình chiếm lấy Trần Văn Lâm và Thị Trấn Markham. Khi đó, Công Tôn gia tộc sẽ trở thành gia tộc quyền lực nhất Hoa Bắc Đế Quốc, lật đổ Lưu gia. Biến Công Tôn gia, một lần nữa trở thành chủ nhân của mảnh đất Trung Nguyên này.
Bản thân Công Tôn Thiên Vân hắn sẽ trở thành Hoàng Đế mới. Cái gì Hội Đồng Trưởng Lão, cái gì Doanh gia, Lưu gia. Dám trái lời hắn, một cú dậm chân, máu chảy thành sông.
Nhưng mơ ước của hắn tan thành bọt nước khi Vương Hạ Quân đưa tin cho Liên Minh Hoa Bắc. Nên hắn hận, cực kỳ hận. Thù này không báo, Công Tôn Thiên Vân hắn không phải họ Công Tôn.
Lúc nãy hắn không muốn Liên Minh Hoa Bắc hành động, ra tay với Thị Trấn Markham, là vì muốn dành thời gian, ra tay trước.
Công Tôn Chiến chần chừ một chút, rồi hỏi:
- Đại ca, hiện tại chúng ta cần làm gì? Mấy Bang Hội kia cũng đã biết chuyện này rồi.
- Phái năm Quân Đoàn, thêm một trăm nghìn thành viên, tiến về Thị Trấn Markham, chiếm lấy trước khi Liên Minh Hoa Bắc hành động. Nhớ, phải bí mật, không được để ai biết. Công Tôn Hạ, tự ngươi dẫn trận lần này, phải hành động thật nhanh.
Công Tôn Thiên Vân nhìn Công Tôn Chiến dặn dò:
- Ngươi mang theo hai trăm nghìn thành viên bên dưới, mai phục trên đường tiến về biên giới phía bắc. Bất kỳ đội quân nào đi qua...
Công Tôn Chiến gật đầu, ánh mắt hiểu ý lùi đi.
Công Tôn Thiên Vân dặn dò mấy thành viên còn lại:
- Để ý đám người của mấy Bang Hội kia. Có gì dị động, ngay lập tức báo cho ta. Nhất là đám họ Lưu. Hừ, có một ngày, thiên hạ này sẽ họ Công Tôn.
..............
Lưu Thiếu trở về cung điện của mình. Tại Yriel thế giới, hắn cho người xây một cung điện không khác gì Tử Cấm Thành, cung điện ngoài đời thật, chỗ hắn sinh sống. Thậm chí, tòa thành cũng giống y, không sai một li.
Chỉ có như vậy, mới thỏa mãn sơ sơ được một người đam mê quyền lực như Lưu Thiếu.
Hắn trở về thư phòng, trầm giọng nói:
- Ảnh.
- Bệ Hạ, nô tỳ tại.
Lưu Thiếu nói:
- Tăng cường theo dõi Công Tôn gia, Doanh gia, Chu gia, Dương gia, Lý gia, Triệu gia. Tăng gấp đôi số người. Tiện thể, gọi Gia Cát Thanh Vân lại đây, trẫm có chuyện cần giao cho hắn.
- Nô tỳ cáo lui.
Lưu Thiếu nhìn Gia Cát Thanh Vân, một thanh niên tài tuấn, vô cùng đẹp trai, gương mặt tuấn tú, làn da trắng đến nữ nhân phải ghen tị. Sự ghen tị trong lòng hắn đối với người này vô cùng nồng đậm, nhiều đến mức hắn muốn ngay lập tức dùng kiếm chém bay đầu kẻ này.
Nhưng hắn không dám. Gia Cát gia là một gia tộc vô cùng trung thành với Lưu gia. Đồng thời, Gia Cát gia cũng có rất nhiều người tài giỏi, cống hiến cho Lưu gia.
Lưu Thiếu thật ra cũng không quá lớn, hắn mới ba mươi tư tuổi. Một năm trước, hắn rất yêu thích một nữ nhân thuộc Gia Cát gia tộc. Nhưng nữ nhân kia lại yêu thích Gia Cát Thanh Vân. Nên hắn ghen tị. Cũng vừa ghen tị tài năng của người này. Mặc dù, nữ nhân họ Gia Cát kia, đã vào cung làm phi tử cho hắn.
Gia Cát Thanh Vân - Gia Cát Khổng Minh tái thế. Người tài giỏi nhất thời điểm hiện tại của Gia Cát gia.
Nên cho dù có ghen ghét, hận Gia Cát Thanh Vân thế nào, Lưu Thiếu cũng không dám ra tay, mà cũng không để lộ ra ngoài. Dấu sâu sự ghen ghét trong lòng. Hắn liếc sâu mắt nhìn Gia Cát Thanh Vân, đưa cho gã một tờ giấy nói:
- Lần này ngươi bí mật mang theo bốn trăm nghìn người đến địa điểm này, làm theo mục tiêu ta đã ghi sẵn trong đó. Làm thế nào, tự ngươi nghĩ.
- Thần tuân chỉ. Quyết không làm Bệ Hạ thất vọng.
- Được rồi, ngươi làm việc, ta luôn yên tâm. Lui ra làm việc đi.
Nhìn Gia Cát Thanh Vân rời đi, Lưu Thiếu mỉa mai nói:
- Gia Cát Thanh Vân a, Gia Cát Thanh Vân. Mày không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt, người ngươi yêu thương đã chết a. Tiện nữ nhân, được ta chọn. Còn dám nhớ nhung tên khốn kia. Ai mới là chủ nhân của thiên hạ này, ngu xuẩn, nữ nhân ngu xuẩn.
- Còn Công Tôn Thiên Vân, ngươi làm như ta không biết, ngươi không muốn Liên Minh Hoa Bắc ra tay ngay, là vì muốn tự mình ra tay sao. Ha, ha.
Yêu thành hận. Nhưng Lưu Thiếu còn không đến mức yêu Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ là thích ở vẻ đẹp của nàng. Nhưng nàng lại thích người đồng tộc, Gia Cát Thanh Vân, ngôi sao sáng chói của Gia Cát gia.
Cho dù đã chiếm được Gia Cát Minh Nguyệt làm phi tử, hắn vẫn không hết hận. Để rồi, hận thù không nén được nữa, hắn ra tay giết Gia Cát Minh Nguyệt cho hả giận, tìm một người thế thân nàng, để Gia Cát gia tộc không phát hiện.
......
Cùng lúc. Doanh gia, Dương gia, Chu gia,.... Đều nhất loạt hành động, bí mật phái người đến biên giới phía bắc. Muốn tự thân là người chiếm được Thị Trấn Markham.
........
Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, trở lại Yriel thế giới, Trần Văn Lâm rời khỏi lều vải ra lệnh:
- Tất cả nhổ trại, chuẩn bị xuất phát. Từ bây giờ, mở to mắt ra cho ta, không được khinh xuất.
- Tuân lệnh!
- Ngươi mang theo một nghìn người, đi trước thăm dò.
- Tuân lệnh!
Chậm rãi vượt qua con đường đầy xác chết, không khí vẫn im lặng như lúc trước. Vẫn chỉ có tiếng gió lạnh thê lương rít lên, tiếng bước chân đạp lên lớp tuyết dày.
Tuyết màu máu, máu của người Nerz.
Đi được một đoạn, Titus Septim trở lại, vẻ mặt có chút kỳ quái, xen lẫn sợ hãi nói:
- Lãnh Chúa, có chút việc. Cần ngài đến xem.
Đến nơi, đúng là có phần kỳ quái. Hắn nhìn thấy một vùng chiến trường rất rộng, khá bằng phẳng. Trên núi, kiếm được chỗ bằng phẳng thế này cũng khó.
Ở chiến trường này, đầy những "người" đang di chuyển, không có mục đích, chỉ là đi lòng vòng, chậm rãi xung quanh khu vực này.
Kỳ quái ở chỗ, chính là những "người". Tất cả đều mặc áo giáp cổ của Đế Quốc Storm Land, đều là người tộc Nerz. Có điều, những người này đại đa số đều có cơ thể không lành lặn.
Người thì mất tay, người thì mất chân. Thậm chí, có người còn không có đầu, hoặc có người chỉ còn nửa thân thể phía trên.
Nên "người" này, không thể coi là người.
Bọn họ có tên gọi là Dread. Tộc Nerz, thì là Dread Nerz.
Dread chính là chỉ những chiến binh đã chết, nhưng lại sống lại, còn một chút ý thức, nhưng vô cùng hung ác, tàn bạo. Ngoại trừ cùng là Dread ra, thì họ tấn công tất cả những sinh vật khác.
Có điều, Dread cũng không phải là mối họa. Họ chỉ quanh quẩn ở khu vực mình chết lúc trước, chứ không đi quá xa. Nên cũng có rất ít người đi tiêu diệt sinh vật này.
Không ai biết điều kiện để người chết trở thành Dread như thế nào. Có điều loại quái vật này số lượng vô cùng ít, hiếm gặp. Ghi chép thì lại càng hiếm.
Trần Văn Lâm bọn hắn gặp được đám Dread này, không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo. Cả lịch sử mấy nghìn năm, số lần Dread xuất hiện có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà thường xuyên xuất hiện trong các lăng mộ, hầm mộ cổ xưa. Chứ ít khi khơi khơi ngoài dã ngoại như thế này.
Titus Septim cung kính hỏi:
- Lãnh Chúa, chúng ta làm thế nào?
Có điều, những Dread Nerz này chính là những chiến sĩ tộc Nerz trước kia, bỏ mạng tại trận Đại Chiến Golden Mountain, là những người hi sinh vì dân tộc.
Cho dù trở thành Dread Nerz, thì trước kia, họ vẫn là anh hùng.
Ra tiêu diệt những quái vật này, Titus Septim có chút không đành lòng. Không chỉ hắn, cả những Thiết Giáp Kỵ Binh kia cũng vậy.