Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 183: Dụ dỗ




Gã Đội Trưởng vô cùng sợ hãi, nhưng không phải là chưa gặp qua trường hợp này. Gã nhanh chóng ra lệnh:
  • Bỏ lại toàn bộ nô lệ, hộ tống Nữ Vương Annie Ashley về Vương Quốc Lurther. Chỉ một mình nàng ta thôi, bỏ đám nô lệ cho đám "sói" kia cũng được.
  • Vâng, thưa Đội Trưởng.
  • Tập hợp. Đội ba, đội bốn, đội năm ở lại chặn địch. Đội một đội hai tiến về Vương Quốc Lurther.
Gã Đội Trưởng lại nhanh chóng ra lệnh lần nữa. Cần phải có người ở lại chặn địch, thì bọn họ mới chạy trốn được. Nhiệm vụ quan trọng nhất trong chuyến hàng lần này là Nữ Vương Annie Ashley, còn những người còn lại, chỉ là tiện tay mà thôi.
Gã Đội Trưởng phóng chiến mã lao đến chỗ Nữ Vương Annie Ashley, muốn đưa nàng đi trước. Quan trọng nhất, vẫn là tìm cách đưa nàng đến với Tử Tước Jack Lecttor.
Hưu.
Một tiếng mũi tên xé gió vang lên, gã Đội Trưởng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, gã muốn né tránh, nhưng gần như không kịp rồi.
Phốc.
Mặc dù cố hết sức nghiêng người, nhưng gã Đội Trưởng vẫn bị một mũi tên găm vào vai. Phần sắt nhọn của mũi tên cắm xuyên ra tận sau lưng.
Gã Đội Trưởng cố nén đau đớn, giữ chặt dây cương, không để bản thân rơi xuống khỏi chiến mã.
Hưu.
Lại một mũi tên nữa, lần này thì gã bất lực. Một mũi tên xuyên thấu cổ họng, hạ sát gã Đội Trưởng trong tích tắc. Cơ thể gã đổ gục xuống đất, đoàn Dong Binh Công Hội đại loạn.
..........
  • Lên. Đừng làm bị thương nô lệ, không được để một ai chạy thoát.
Trần Văn Lâm phất tay, lạnh lùng ra lệnh. Hai mũi tên vừa rồi, chính là hắn bắn ra. Mà đám Dong Binh Công Hội này, trong mắt Trần Văn Lâm quả thật là cặn bã. Tên Đội Trưởng mà hắn vừa giết, chỉ đạt cấp sáu mươi, so với binh sĩ của Thị Trấn Markham còn không bằng. Mỗi binh sĩ mà hắn mang theo lần này, thấp nhất cũng là cấp bảy mươi.
Còn về phần trang bị, thì lại càng không cần so sánh làm gì, để rồi than thở ông trời bất công.
  • Xông lên!
  • Xông lên! Báo thù! Giết hết bọn dong binh khốn khiếp này.
  • Giết!
Những binh sĩ mà Trần Văn Lâm mang theo, tất cả đều từng là nạn nhân của đám buôn bán nô lệ kia. Bọn họ rất hận, rất hận lũ Dong Binh Công Hội này, những kẻ đã khiến cho cả bộ lạc, thôn làng, quê hương của bọn họ tan nát. Người thân chết, bản thân thì bị bắt làm nô lệ, bị đối xử tàn nhẫn.
May mắn Lãnh Chúa Jake Markham xuất hiện, mua lại bọn họ. Trao cho bọn họ tự do, việc làm, cuộc sống mới, quê hương mới. Nhưng hận thù đối với đám Dong Binh Công Hội này, bọn họ không bao giờ quên, không bao giờ phai nhạt.
Ba mươi nghìn Kỵ Binh sử dụng chiến thuật vây quét. Tất cả đều là Khinh Kỵ Binh, tốc độ tấn công rất nhanh, họ nhanh chóng tản ra, bao vây đám Dong Binh Công Hội Sand lại. Chỉ cần có một tên dong binh nào vào trong tầm ngắm, sẽ bị Khinh Kỵ Binh hạ sát ngay lập tức.
Trần Văn Lâm cũng tiến lên, theo sau là Hina Janet. Cứ mỗi hai đến ba giây, hắn lại dùng cung tên giết chết một tên dong binh của Dong Binh Công Hội Sand. Nhất là những tên có ý đồ sử dụng nô lệ che chắn, sẽ ngay lập tức bị một mũi tên xuyên qua cổ họng.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng không cân sức. Dong Binh Công Hội Sand yếu thế hơn ở mọi mặt. Từ binh chủng, bọn chúng vốn là Bộ Binh. Số lượng chỉ bằng một phần sáu Thị Trấn Markham. Những dong binh này, đại đa số chỉ nằm trong cấp bốn mươi đến bốn lăm, rất ít người đạt được cấp năm mươi. Chỉ có gã Đội Trưởng đạt cấp sáu mươi, nhưng đã bị Trần Văn Lâm giết ngay từ đâu.
Hoàn toàn là một bên đồ sát bên còn lại.
Thời giam chiến đấu không quá mười phút.
  • Đầu hàng, chúng ta đầu hàng.
  • Chúng ta đầu hàng, xin hãy dừng tay.
Đám người Dong Binh Công Hội Sand vứt bỏ vũ khí trên tay, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng ngay từ đầu, Trần Văn Lâm đã ra lệnh không để một người chạy thoát. Còn những binh sĩ này, thì vô cùng thù hận đám dong binh. Không có chuyện bọn họ dừng tay, chấp nhận đầu hàng.
Phốc.
Những lưỡi đao sáng loáng chém ra, gặt hái sinh mạng của Dong Binh Công Hội Sand.
Không lâu sau, năm nghìn xác chết nằm chỉnh tề trên chiến trường.
Những Người Rắn nô lệ kia rất sợ hãi. Bọn họ không vì đám người Dong Binh Công Hội Sand bị giết mà cảm thấy hi vọng. Chuyện này thường xuyên xảy ra tại Vùng Đất Loạn Lạc, theo bọn họ, chẳng qua chỉ thay đổi đám buôn bán nô lệ mà thôi.
  • Ai là người đứng đầu ở đây?
Trần Văn Lâm cưỡi ngựa đi đến chỗ Nữ Vương Annie Ashley hỏi. Lúc nãy, hắn nhìn từ xa đã thấy rất nhiều dong binh của Dong Binh Công Hội Sand tụ tập chỗ này, nên chắc chắn là có gì đó quan trọng ở đây.
Nữ Vương Annie Ashley tiến lên, bình tĩnh nói:
  • Là ta.
Trần Văn Lâm liếc nhìn nàng, quả thật là một nữ nhân Người Rắn rất xinh đẹp, rất dụ hoặc, như một quả đào chín, làm cho người khác muốn cắn một cái. Hắn trầm giọng hỏi:
  • Thân phận của ngươi thế nào? Tên gì?
Nữ Vương Annie Ashley nói:
  • Annie Ashley, Nữ Vương bộ lạc Wartburg.
Trần Văn Lâm hơi kinh ngạc một chút, nhưng nhìn thấy bộ đồ trên người nàng có chút màu mè hoa lá cành, thì cũng rõ ràng. Bộ lạc Người Rắn Wartburg bị đám người kia bắt giữ hết cả, kể cả Nữ Vương cũng không thoát.
Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút, rồi nói:
  • Ngươi đi theo ta.
Trần Văn Lâm quay sang dặn binh lính của mình:
  • Dựng trại nghỉ ngơi, phòng ngự chặt chẽ, tránh bị đám người khác tấn công.
  • Vâng, thưa Lãnh Chúa.
Một.... góc nào đó, Trần Văn Lâm nhìn thẳng vào Annie Ashley rồi nói:
  • Hiện tại ta có hai lựa chọn cho ngươi.
Nữ Vương Annie Ashley cũng nhìn thẳng vào mắt Trần Văn Lâm, rồi nói:
  • Cứ nói đi.
Trần Văn Lâm nói:
  • Lựa chọn đầu tiên, đó chính là ta sẽ thả các ngươi đi, để các ngươi tự trở về bộ lạc của mình sinh sống. Hoặc tìm một chỗ nào đó, tự xây dựng lại bộ lạc.
  • Ngươi có tốt vậy sao?
Nữ Vương Annie Ashley bình tĩnh hỏi, nàng không tin đám người này lại bỏ qua nhiều nô lệ như vậy.
Trần Văn Lâm nói tiếp:
  • Cứ nghe tiếp đi đã, đừng ngắt lời ta. Lựa chọn đầu tiên này, ngươi nên suy nghĩ kỹ. Sẽ có được tự do, nhưng lực lượng chiến đấu của bộ lạc các ngươi đã bị giết toàn bộ, ta nói đúng chứ?
Nữ Vương Annie Ashley gật đầu nói:
  • Đúng.
  • Vậy thì khi ngươi chọn lựa chọn thứ nhất, đồng nghĩa với việc các ngươi có thể bị đám người khác bắt lại bất cứ lúc nào. Và lại trở thành nô lệ để buôn bán trao đổi. Ngươi muốn như vậy sao?
Nữ Vương Annie Ashley trầm mặc, nàng biết Trần Văn Lâm nói đúng. Bây giờ, bộ lạc Wartburg của nàng không thể tự lực cánh sinh được nữa. Phải tìm một thế lực nào đó đủ mạnh để dựa vào.
Trần Văn Lâm nói:
  • Ngươi nghĩ ra rồi chứ? Ta muốn ngươi chọn lựa chọn thứ hai, dựa vào bọn ta. Ngươi yên tâm, lãnh địa của Jake Markham này...
  • Ngươi tên là Jake Markham?
Nữ Vương Annie Ashley tò mò hỏi.
Trần Văn Lâm không khỏi vuốt trán, đến lúc này còn tò mò hỏi tên người khác được. Đúng là kỳ quái. Hắn trầm giọng xuống, cố tình ra vẻ giận dữ nói:
  • Ta đã nói rồi, đừng ngắt lời, không thấy mất lịch sự sao?
Nữ Vương Annie Ashley bĩu môi, chỉ hỏi tên mà thôi, cần gắt thế sao?
  • Thị Trấn Markham của bọn ta không có chuyện nô lệ, tất cả mọi người đều là là công dân bình đẳng. Đến đó, các ngươi có việc làm, có thu nhập, có chỗ ở, có đất đai được phân phát. Thế nào, lựa chọn đi.
Nữ Vương Annie Ashley giang hai tay ra nói:
  • Ta có lựa chọn nào khác sao?
Trần Văn Lâm bình tĩnh nói:
  • Thật ra là không. Cho dù ngươi chọn lựa chọn thứ nhất, thì cũng vậy thôi. Tốt rồi, ngươi trở về thông báo với người của mình đi, nghỉ ngơi một ngày, ta sẽ phái mười nghìn binh sĩ hộ tống các ngươi đến lãnh địa của ta. Đến đó, ngươi sẽ không thất vọng đâu. À, những binh sĩ của ta lúc nãy, cũng từng là nô lệ giống ngươi.
Đã rơi vào tay hắn, thì làm sao mà thoát được. Nói nãy giờ, chỉ là để trấn an Nữ Vương Annie Ashley mà thôi.
Tất nhiên, Trần Văn Lâm cũng tự tin rằng, một khi đến Thị Trấn Markham rồi, được hưởng thụ cuộc sống ở đó, thì Nữ Vương Annie Ashley sẽ không ngu ngốc gì mà quay trở lại Vùng Đất Loạn Lạc này làm gì. Hai mươi nghìn người, không phải là con số nhỏ, làm một Lãnh Chúa, không ai ngu ngốc gì bỏ qua số lượng dân chúng này cả.
..........
Trở về doanh trại tạm vừa được dựng lên, Nữ Vương Annie Ashley thấy người dân của mình đã được cởi trói, được phát cho thức ăn. Những người bị thương cũng được chữa trị tận tình. Tất nhiên, đám binh sĩ của Thị Trấn Markham canh phòng cũng rất nghiêm ngặt, không để người của nàng chạy trốn.
Mà có muốn chạy trốn cũng khó, bọn họ di chuyển đã mấy ngày liền, người cũng mệt lả đi, làm sao so được với những binh sĩ tinh nhuệ kia.
Nhìn trận chiến lúc nãy là biết, đám người Dong Binh Công Hội Sand căn bản không có sức hoàn trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.