Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 167: Gia Cát Minh Nguyệt




Gia Cát Thanh Vân lấy hết bình tĩnh đi vào trong phòng, mặc kệ những gì đang diễn ra, hắn nằm lên giường, rồi rời khỏi Yriel thế giới. Theo hắn, chỉ cần rời khỏi Yriel thế giới, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Nhưng khi trở về Thiên Tinh, Gia Cát Thanh Vân mới biết bản thân mình sai lầm, thậm chí là sai lầm lớn.
Tòa thành trì cổ xưa này, là bản gốc của tòa thành tại khu Hoa Bắc hiện tại. Hai bên, gần như giống nhau y đúc, không khác một chút nào. Một viên gạch, một cái cây, một rãnh nước, một chiếc hồ, và tất nhiên, có cả một cái Bát Nhã Đình nằm ngay kia. Nếu có khác, thì ở chỗ này có dùng..... đèn điện.
Gia Cát Thanh Vân biết hiện tại, thân thể này của hắn không say rượu, khung cảnh vẫn như lúc hắn vội vàng rời khỏi Yriel thế giới. Vẫn là bộ đồ ngủ đang mặc trên người.
Gia Cát Thanh Vân liếc nhìn ra cửa sổ hướng về phía chiếc hồ nhỏ. Vâng, hai cánh cửa sổ vẫn đang mở, bên ngoài là hàng cây liễu đung đưa trong gió, có ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt vào trong phòng.
Cửa chính thì không mở, Gia Cát Thanh Vân thở ra một hơi. Mặc dù hai nơi rất giống nhau, nhưng vẫn là hai thế giới khác nhau, không nằm trong cùng một vũ trụ. Cho dù kia có là ma, hay là ai đó đùa giỡn ác ý, thì cũng không thể xuyên qua không gian của Thần được.
Dường như cảm thấy có chút bức bối, thêm vào những chuyện vừa trải qua, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy không hề buồn ngủ, cũng chẳng đói chút nào. Hắn chỉ cảm thấy nóng nực, và tâm tình cũng có chút gì đó kỳ quái.
Gia Cát Thanh Vân mở cửa chính đi ra ngoài, cũng không biết vì tâm lý, hay vì cảm thấy thời tiết nóng nực, hắn muốn ra Bát Nhã Đình hóng mát một chút. Hết buồn ngủ rồi, cũng chẳng có gì để làm, nên thư giãn để quên đi chuyện kinh khủng vừa rồi.
Nhưng có vẻ như quyết định của Gia Cát Thanh Vân không đúng lắm, và giống như những gì diễn ra trong Yriel thế giới, lần này, tiếp tục là một bộ váy trắng cũ kỹ, ướt đẫm và nhuốm máu, nằm ngay trên con đường bên hông ngồi nhà. Và vẫn là đôi giày vải màu đỏ, được xếp ngay ngắn, đặt trên chiếc váy.
Mùi máu tanh, mùi hôi thối giống như tử thi thối rữa theo làn gió thổi đến bên người Gia Cát Thanh Vân. Giống hệt như những gì hắn gặp bên trong Yriel thế giới, chỉ vừa mới lúc nãy thôi.
Lần này, Gia Cát Thanh Vân không còn sợ nữa, không có rượu ảnh hưởng, hắn là một người vô cùng lý trí, căn bản không hề sợ sệt bất cứ chuyện kỳ quái gì. Ma ư? Bây giờ là thời đại của Yriel thế giới, ma có bằng được đám Dread ghê gớm kia không?
Gia Cát Thanh Vân kiên định bước qua hai món đồ kia, mặc kệ mùi thối rữa kinh tởm, mùi máu tanh làm người khác nhíu mày, hắn một mực đi đến Bát Nhã Đình. Hắn muốn xem, rốt cuộc là ma, hay là ai đang giở trò gì.
Gia Cát Thanh Vân hắn không phải bị dọa từ nhỏ đến lớn, hắn không tin, dưới mắt Thần, lại có con yêu ma quỷ quái nào dám làm càn.
Ngồi trong Bát Nhã Đình, Gia Cát Thanh Vân nhẹ nhàng pha một ấm trà, bĩnh tĩnh nhấp một ngụm, bây giờ, tâm trí hắn vô cùng kiên định, lại là Gia Cát Khổng Minh tái thế, bình tĩnh và lý trí đến đáng sợ.
  • Thanh Vân ca ca!
Bỗng nhiên, Gia Cát Thanh Vân nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, rất dễ nghe, là tiếng nói đáng yêu của một thiếu nữ trẻ tuổi. Nhưng mà, giọng nói này có phần mờ mịt, phiêu miểu. Đồng thời, cũng có phần suy yếu, như người bị ốm lâu năm vậy.
Giọng nói này, Gia Cát Thanh Vân vô cùn quen thuộc.
  • Mình Nguyệt? Sao ta lại nghe thấy giọng của Minh Nguyệt nhỉ? Hay Hoàng Thượng cho phép nàng trở về thăm nhà.
Lúc nãy, tại buổi yến tiệc chiêu đãi những người có công trong việc đánh đuổi Dread khỏi khu Hoa Bắc, Hoàng Đế Lưu Thiếu có dẫn theo một vài phi tử trẻ tuổi đến bồi tiếp gã, trong đó có "Gia Cát Minh Nguyệt" - người con gái mà Gia Cát Thanh Vân nhớ nhung bấy lâu.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt bị Hoàng Đế Lưu Thiếu đích thân chỉ điểm, chọn vào cung làm phi tử, Gia Cát Thanh Vân đã rất đau buồn. Nhưng hắn không hận Hoàng Đế, làm phi tử, cũng coi như tốt cho Gia Cát Minh Nguyệt. Nhưng nỗi nhớ nhung, là không thể thiếu được.
Khi tham gia yến tiệc, Gia Cát Thanh Vân có nhìn thấy "Gia Cát Minh Nguyệt" từ xa, nhưng vì tránh hiềm nghi, vì thân phận của hai người hiện tại, hắn không dám tiến lên bắt chuyện, không dám tiến lên gần thêm chút nữa, để được gặp người trong lòng. Chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Có là thiên tài, có là người thông minh vô địch, thì đối mặt với quyền lực tuyệt đối, vẫn phải chùn bước. Nhất là những người có lý trí quá mạnh như Gia Cát Thanh Vân. Đổi lại là người khác, có lẽ không thiếu vụ "sừng sỏ" trên đầu Hoàng Đế Lưu Thiếu rồi. Vì lý trí, mà Gia Cát Thanh Vân không dám mạo hiểm.
Nhưng mà, không hiểu sao, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy Gia Cát Minh Nguyệt có chút kỳ lạ, giống như là một người khác vậy. Không hiểu tại sao hắn lại có suy nghĩ này, rõ ràng vẫn gương mặt đó, vẫn hình bóng đó, vẫn khí chất đó. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng.
Trong suốt buổi tiệc, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không hề nhìn hắn, giống như người dưng nước lã vậy, rất kỳ quái. Lúc đó, trong lòng Gia Cát Thanh Vân suy nghĩ, có thể là vì lâu rồi hai người không gặp nhau, mà Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã là "vợ người ta", thân phận của nàng đã thay đổi rất nhiều, nên cũng không còn quan tâm đến hắn nữa.
Tiệc tàn, người đi. Có lẽ cũng vì gặp được Gia Cát Minh Nguyệt, mà Gia Cát Thanh Vân phá lệ, uống rượu say sưa một lần, dù sao thì cũng chỉ là uống trong Yriel thế giới thôi, không ảnh hưởng đến thân thể của hắn ngoài Thiên Tinh.
Tại sao đôi giày mà hắn tặng Gia Cát Minh Nguyệt lại nằm ở đây? Hay là khi được Hoàng Đế Lưu Thiếu rước đi, nàng bỏ nó lại phủ đệ của Gia Cát thế gia? Mà sao nó lại có mùi hôi kinh khủng như vậy? Tại sao trong Yriel thế giới cũng có một đôi y hệt như vậy? Cái váy trắng nhuốm máu kia là của người nào? Ai đang cố tình đùa giỡn hắn?
Trong lúc nhất thời, trong đầu của Gia Cát Thanh Vân hiện lên vô số câu hỏi. Phải nói là mười vạn câu hỏi vì sao đang hiện lên.
Bình thường, có lẽ Gia Cát Thanh Vân sẽ không vướng vào trường hợp rối như tơ vò này, nhưng ngay khi giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt vang lên, lý trí của hắn lập tức có phần rối loạn. Gia Cát Thanh Vân hắn cũng chỉ là người, không phải là thánh, không phải là không có điểm yếu.
  • Thanh Vân ca ca, cuối cùng muội cũng đợi được huynh.
Nương theo tiếng gọi, Gia Cát Thanh Vân nhìn qua một hướng, chính là hướng chân cầu gỗ, cách hắn khoảng hai mươi mét, một cô gái mặc váy trắng, chân mang một đôi giày vải màu đỏ, mái tóc dài. Nhưng lần này, cô gái kia đang hướng mặt về phía hắn.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Gia Cát Thanh Vân không nhìn rõ được mặt mũi của đối phương, nhưng từ giọng nói, từ chiều cao, từ dáng người, hắn có thể nhận ra, đó là Gia Cát Minh Nguyệt.
Chỉ là bộ đồ kỳ quái kia, làm cho hắn nhíu mày không ít. Chính là bộ đồ mang theo mùi tử thi thối rữa kia, chẳng lẽ, nãy giờ là nàng đang đùa giỡn mình. Ngoài Gia Cát Minh Nguyệt ra, thì đâu còn ai nữa đâu.
Nhưng mà cũng không đúng, tính cách của Gia Cát Minh Nguyệt rất văn nhã, giống một vị tiểu thư khuê các, thanh khiết như một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên. Với tính cách của nàng, căn bản không thể nào rảnh rỗi đùa giỡn kiểu đó được.
Hơn nữa, Gia Cát Minh Nguyệt là người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, phải nói là có bệnh thích sạch sẽ, chứng ép buộc không hề nhẹ. Không thể nào có chuyện nàng mặc bộ đồ bốc mùi tử thi kia được.
  • Thanh Vân ca ca, huynh không nhớ muội sao? Muội nhớ huynh rất nhiều a, không có giây phút nào không nhớ
Gia Cát Minh Nguyệt cất giọng, lần này, giọng nói mang vài phần hờn giận, vài phần ai oán, vài phần quyến rũ.
  • Minh Nguyệt, ta tất nhiên cũng nhớ muội, nhưng mà, thân phận chúng ta....
Gia Cát Thanh Vân thở dài nói, hắn cũng không dám tiến đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, không phải vì những nghi ngờ nãy giờ, mà vì thân phận của hai người. Nếu như có người nhìn thấy hắn đứng cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, thì đó đúng là tai nạn đối với Gia Cát thế gia.
Trong cao tầng Hoa Bắc Đế Quốc, ai cũng biết Hoàng Đế Lưu Thiếu là người nhỏ nhen, tính cách chấp nhặt đủ thứ, từ chuyện nhỏ nhất, lại hay nghi ngờ lung tung. Về vấn đề mặt mũi Hoàng Gia, thì Hoàng Đế Lưu Thiếu lại càng quan tâm, một khi có người dựa vào chuyện này để làm mất mặt Lưu thị gia tộc, thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Mặc dù Gia Cát thế gia luôn là người hầu cận trung thành, tận tụy nhất đối với Lưu thị gia tộc, nhưng với tính cách của Hoàng Đế Lưu Thiếu, chưa chắc Gia Cát thế gia đã có thể bảo toàn được tính mạng.
Gia Cát Thanh Vân cũng không muốn đặt gia tộc mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Như biết được Gia Cát Thanh Vân sẽ không tự mình tiến lên, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng cất bước, theo chiếc cầu gỗ sơn màu đỏ, tiến về phía Bát Nhã Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.