Võng Du Thiên Hạ

Chương 30: Nhân sinh như kịch , toàn bộ dựa vào diễn kỹ




Trong rừng cây vài bóng người đi ra, trong đó một người đi đến cách mập mạp vài mét, sau đó hắn nói:
- Ta nơi này có số lượng lớn lương thực bán ra, không biết các ngươi có cần hay không?
Người này chính là Hoàng Thiên, vừa rồi mai phục trong rừng cây, hắn lâm thời nảy ra một biện pháp.
Hoàng Thiên vừa rồi nghĩ ra biện pháp rất đơn giản, nếu những người này cần lương thực, vậy thì có thể nói chuyện, việc cũng dễ làm hơn. Nếu bọn họ không cần, kia chỉ có thể dùng sức mạnh tiêu diệt đám người này, sau đó ngụy trang đưa lương vào thành.
Đứng cách Hoàng Thiên vài mét trước mặt chính là mập mạp nam tử. Hắn nghe thấy Hoàng Thiên nói, đánh giá cẩn thận Hoàng Thiên trong chốc lát sau liền nói:
- Ngươi không phải xung quanh đây người đi, ngươi ở chỗ nào?
Tuy rằng hiện tại bọn họ thành trì vô cùng yêu cầu lương thực, chính là cái này mập mạp vẫn là phi thường cảnh giác, thế nhưng không có lập tức đáp ứng Hoàng Thiên, ngược lại tra xét hắn nơi ở.
- Chính xác mà nói ta là hòn đảo này người, chỉ là không phải người xung quanh đây người, ta ở đầu bên kia hòn đảo người. Nhưng ta có đại lượng lương thực cần bán, bất quá dọc đường đi không có nơi nào cần nhiều, mỗi nơi một ít, một ít, bây giờ còn có rất nhiều chưa bán hết. Chúng ta còn đang định quay về đây, vừa lúc gặp phải các ngươi cho nên hỏi một chút. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi thu mua số lượng lớn, giá cả các thứ dễ nói. thdededêx dêdeddêdêdeddêdêdeddêddêdeddêddêdeddêdêdeddêddêdedmjeddêddêdeddêd thththuthththththuthththththththuthththththuthth cạlưạđlưạđđạlưạcạlưcạlưạđlưạđđạlưạạlưcạlưạđlưạđđạlưạccạlưạđlưạđđạlưạcạlưcạlưạđlưạđđạlưạc
Hoàng Thiên đối với cái này người nói.
- Chúng ta đây ở nơi nào giao dịch đâu? Nếu ngươi có thể đem lương thực vận chuyển đến nơi này, chúng ta đây liền thu, nếu ở địa phương khác, vậy quên đi!
Mập mạp nháy mắt liền tâm động, nhưng vẫn phi thường cảnh giác nói.
Hoàng Thiên vì tiêu trừ mập mạp cảnh giác, hắn vô cùng sảng khoái nói:
- Ở chỗ này giao dịch đương nhiên có thể a. Bất quá ta nhưng nói cho ngươi a, ta lương thực thật sự rất nhiều, vài vạn đơn vị đâu, vận chuyển đến nơi này có thể mất rất nhiều thời gian.
Hoàng Thiên thả ra vài vạn đơn vị lương thực làm mồi nhử, không tin đám này không mắc bẫy.
Quả nhiên, đám người kia nghe được hắn nói, kinh ngạc há hốc miệng. Phải biết rằng bọn họ từ trước tới giờ thu mua, cướp đoạt lương thực, mỗi một lần nhiều nhất cũng chỉ có một vạn đơn vị tả hữu. Hiện giờ dùng một lần có thể thu mua vài vạn, bọn họ như thế nào có thể không kinh ngạc!
Cầm đầu cái kia mập mạp nam tử ánh mắt sáng lên, hỏi:
- Ngươi thật sự có thể bán cho chúng ta vài vạn lương thực?
- Đương nhiên, nhà của chúng ta ở bên kia hòn đảo chính là nhà giàu, ruộng tốt nhiều ta đều không đếm được. Mấy năm nay, trong nhà lương thực cũng không biết mốc meo bao nhiêu …… Nếu các ngươi muốn, ta lập tức liền phái người trở về vận chuyển lại đây, chúng ta vừa bán ở thôn trang phía dưới, hẳn là rất mau là có thể tới nơi này.”
Hoàng Thiên lời nói gợi lên lòng tham của đám người, cả đám hận không thể lập tức giết đến nhà hắn, đem nhà hắn kho hàng cướp sạch không còn.
Kia mập mạp nghe thế, cũng mặc kệ thật giả, lập tức liền nói:
- Nếu thật là nói như vậy, vậy ngươi gọi người đi vận đi. Có bao nhiêu chúng ta thu mua bao nhiêu.
Nói tới này, Hoàng Thiên lập tức liếc mắt nhìn bên cạnh Hoàng Tự, gật gật đầu. Hoàng Tự thấy vậy lập tức rời khỏi.
- Các vị, dựa theo tính toán của ta, lương thực hẳn là trước khi trời tối vận đến, nhưng các vị có đủ tiền mua sao?
Hoàng Thiên giả bộ nghĩ ngợi, nói.
Mập mạp liếc liếc đám tiểu đệ, nói:
- Không biết ngươi vận chuyển đến nhiều ít, chúng ta còn cần phái người về lấy tiền.
- 10 vạn, lần đầu giao dịch tạm thời mười vạn đi. Mua nhanh bán nhanh, ta còn phải về nhà nữa.
- Được, vậy ta cũng phái người về chuẩn bị bạc.
Thấy Hoàng Thiên gật gật đầu, mập mạp đi ra một góc, sau đó đối với bên người nam tử gầy gò, nói:
- Huynh đệ, ngươi bây giờ lập tức trở về bẩm báo với thành chủ. Yêu cầu thêm người chi viện, chỉ cần bọn chúng lương thực vừa tới, chúng ta liền động thủ.
Gầy gò nam tử có chút kinh ngạc nói,
- Đại ca, không phải là mua sao?
Mập mạp nam tử lập tức gõ đầu gầy gò nam tử một cái, sau đó nói:
- Mua. Mua cái đầu ngươi, hắc, mười vạn đơn vị lương thực ngươi nói xem mất bao nhiêu tiền, hơn nữa lấy thành chủ tính tình, làm sao có khả năng mua? Còn không mau đi.
- Ân...
Gầy gò nam tử như có hiểu ra, lập tức gật đầu rời đi.
Hơn nửa ngày công phu miệng lưỡi, Hoàng Thiên thành công cùng mập mạp xưng huynh gọi đệ, hắn cũng từ mập mạp trong miệng biết được toà thành kia tên Đại Sơn Thành. Bên trong dân chúng có hơn 8vạn, lực lượng chiến đấu có 2vạn, toà thành tổng cộng có hơn 10vạn người. Đồng thời mập mạp còn nói thêm là bình thường thành trì không có đông như vậy, chẳng qua là thời gian gần đây từng nhóm từng nhóm lưu dân xuất hiện trước cửa thành, mà thành chủ cũng thu nhận bọn họ làm nô lệ, cho lên Đại Sơn Thành dân số mới nhiều như vậy.
Ở Hoàng Thiên xem ra Đại Sơn Thành số người tăng vọt có thể là do tình hình thiên tai gần đây. Hơn nữa hắn cũng có chút khâm phục Đại Sơn Thành thành chủ, tình hình hiện tại cũng dám thu lưu người, mặc dù chỉ thu lưu làm nô lệ. Nhưng khâm phục là khâm phục, cần giết vẫn luôn phải giết.
Trời gần tối, Hoàng Tự dẫn theo đoàn người vận chuyển lương thực cũng đã tới.
Hoàng Thiên xoa xoa tay ra vẻ hèn mọn nhìn mập mạp, nói:
- Huynh đệ, lương thực chúng ta đã mang tới, có phải hay không là có thể giao dịch. Đúng đúng, vài xe rượu ngon kia là tặng các huynh đệ cùng thành chủ nhấm nháp, hy vọng lần sau chúng ta có thể hợp tác tiếp.
Mập mạp nhìn trên đường xe xe chở lương thực, còn có vài xe chở rượu, gật gật đầu, nói:
- Đa tạ huynh đệ lương thực cùng rượu ngon. Còn về phần giao dịch sao? Huynh đệ nghĩ chúng ta có thể giao dịch.
- Huynh đệ đây là?
Hoàng Thiên ra vẻ ngờ vực hỏi.
- Các huynh đệ cho ta vây lấy.
Mập mạp cũng không trả lời hắn, mà là hét lớn một tiếng. Lập tức xung quanh xuất hiện vô số người, nhân số ít nhất hơn ngàn người nhanh chóng đem đám người Hoàng Thiên vây quanh.
- Khốn kiếp, ta xem ngươi là huynh đệ, còn mang rượu ngon cho ngươi, ngươi ngược lại là lại đánh cướp của ta. Ngươi có giỏi giết ta, ta coi như mắt mù nhìn lầm ngươi.
Hoàng Thiên một bộ bi phẫn nhìn mập mạp hét lên. Giọng nói mang theo không giám tin.
Mập mạp nhìn Hoàng Thiên liếc mắt, nhớ tới vừa rồi hai người trò chuyện vui vẻ, hắn đặc biệt ưa thích tài vuốt mông ngựa của Hoàng Thiên, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Huynh đệ, ngươi đi đi thôi, lương thực rượu ngon để lại, ta sẽ không làm khó ngươi.
Hoàng Thiên nhìn mập mạp một chút, sau đó quay đầu lại, ra hiệu Hoàng Trung bọn người rút lui.
Mập mạp đám người nhìn Hoàng Thiên rút lui, lập tức cười ha ha, cả đám vọt tới xe trước mặt, nhìn trong xe đồ vật, mở ra thì thấy có 10 xe rượu ngon, còn có rất nhiều xe lương thực. Hai thứ này với bọn họ mà nói rất quan trọng, đặc biệt là rượu ngon, này nhưng là quý hiếm đồ vật a, Đại Sơn Thành rất ít có rượu, bình thường bọn họ đều không được nếm thử! Đêm nay có thể uống cái thống khoái.
Mập mạp cao hứng cực kỳ, lập tức sai người đem toàn bộ xe đẩy đi. Đi về hướng Đại Sơn Thành.
Lúc này cách bọn họ hai trăm mét khoảng chừng, Hoàng Thiên đám người chưa hề rời đi. Mà là lúc này đang đứng quan sát bọn họ. Nhìn đám người từng xe từng xe đẩy đi, Hoàng Tự có chút buồn cười, nói:
- Chủ công, người tài diễn xuất thật sự quá giỏi. Nhất là vừa rồi ánh mắt kia, thuộc hạ mặc dù đã biết trướcnhưng còn gần như tin tưởng đây.
- Đúng vậy chủ công.
Một bên Hoàng Trung cũng gật đầu đồng ý.
Hoàng Thiên liếc nhìn hai người, nở nụ cười, nói:
- Nhân sinh như kịch, toàn bộ nhờ diễn kỹ.
cưcưccưcưcưccưcưccưcưccưcưcưccưcưccưcưccưcưcưccưcưcưcưccưcưcư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.