Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 3: Thanh mai trúc mã




Bạch Văn tỉnh dậy thấy ở đầu giường mình có một người đang ngồi, há miệng hét toáng lên: “Có quỷ…”

“Quỷ” nhanh tay nhanh chân che miệng cậu lại, uy hiếp nói: “Dám hét lên anh sẽ giết người diệt khẩu.”
Bạch Văn gật đầu lia lịa.
Chu Tiếu Đông thử chầm chậm bỏ tay ra, Bạch Văn cũng thành thật không tiếp tục hét nữa, lúc này Chu Tiếu Đông mới thở phào một hơi.
Bạch Văn chớp chớp mắt, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Anh họ, thụ thụ không có kết quả đâu. Hơn nữa em còn có người trong lòng rồi.”
Mặt Chu Tiếu Đông méo lệch, cậu cắn răng hỏi: “Người kia là ai?” Đây là kết quả cậu suy nghĩ cả đêm. Cậu không thể làm gì em họ nhà mình được, vậy đi giải quyết tên đàn ông kia.
Bạch Văn lo lắng khuyên giải: “Anh họ, anh đã có anh Thông rồi, đừng nghĩ đến việc muốn chồng của em họ chứ.”
“… Muốn cái rắm.”
“Đó là mông.” Bạch Văn tốt bụng giải thích.
Chu Tiếu Đông vỗ ngực, cố gắng để bản thân bớt giận.
Mặt Bạch Văn đỏ hồng, chớp mắt hỏi: “Anh họ muốn phản công sao?”
Chu Tiếu Đông giận dữ hét lên: “Ông đây chính là công.”
Bạch Văn nháy mắt, nghiêng đầu, gương mặt vô cùng đáng yêu: “Của anh có vẻ nhỏ quá, anh Thông có thể sẽ không thỏa mãn đó?”
“…”
Chu Tiếu Đông cười dữ tợn, bóp cổ Bạch Văn: “Ông đây hôm nay muốn giết người diệt khẩu.”
Bạch Văn lè lưỡi, mắt trợn trắng, vô cùng thống khổ.
Hạ Vũ xoa mắt từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn hai người, sau khi thấy rõ mọi chuyện, đầu tiên là sững sờ, sau đó tái xanh cả mặt, hét lên một tiếng: “Á. Phải gió à!” Sau đó không để ý bản thân chỉ mặc một cái quần tam giác nhỏ, hét to, nhào về phía trước định giải cứu Bạch Văn.
Một cái gối bay tới, kịp thời cản lại tiếng gào khóc thảm thiết của Hạ Vũ. Mặt Ngụy Vũ Thông đen xì, mắng: “Bọn bây chết cả đi!” Giấc ngủ của Ngụy Vũ Thông rất nông, buổi sáng khi Chu Tiếu Đông dậy thì anh đã tỉnh, nhưng cố nhịn! Vừa rồi Bạch Văn kêu to, anh coi như không nghe thấy, tiếp tục ngủ, Hạ Vũ lại mới hét lên như thế, quá tam ba bận, có muốn nhịn thì đã không thể nhịn được nữa rồi, anh vô cùng tức giận.
Hạ Vũ rụt cổ lại, im bặt.
Bạch Văn ngẹo đầu, “choáng” rồi.
Ngụy Vũ Thông khẽ cắn răng, tức giận rời giường, đóng cánh cửa sầm một tiếng.
Chu Tiếu Đông sờ mũi một cái, nhặt gối đầu vừa nãy bị Ngụy Vũ Thông lên, ném về giường mình, đẩy đẩy Bạch Văn, hừ hừ cười lạnh: “Cấm được giả chết. Mau khai thật tên kia là ai?”
Bạch Văn ti hí một mắt, “Anh họ muốn tìm chồng em làm gì?”
Chu Tiếu Đông lộ hai hàm răng trắng tinh, “Tò mò.”
“Anh dạy em chơi game thì em sẽ nói cho anh biết.” Bạch Văn ra điều kiện.
Chu Tiếu Đông nhịn cảm giác muốn giết người xuống, tức giận nói: “Mơ đi cưng!”
Chu Tiếu Đông mang theo cơn giận đến lớp, cả sáng thầy giáo nói gì cậu cũng chẳng nghe lọt một chữ nào, có một em họ như vậy thật sự bản thân không thể bình tĩnh được. Hơn nữa loại chuyện này lại không thể bàn bạc với người khác được.
Chu Tiếu Đông nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được đối tượng tâm sự của mình chỉ có thể là Ngụy Vũ Thông. Lúc Bạch Văn nói tính hướng của nó, Ngụy Vũ Thông cũng có mặt mà.
Sau khi tan học, Chu Tiếu Đông phi như bay về phía phòng học của Ngụy Vũ Thông.
Vì không được ngủ ngon nên Ngụy Vũ Thông vô cùng khó chịu, vừa thấy Chu Tiếu Đông đứng ở cửa phòng học ngoác miệng ra cười, dáo dác nhìn xung quanh thì anh liền cúi thấp đầu xuống, trốn phía sau đám người đang lũ lượt đi về, theo cửa sau ra ngoài.
Chu Tiếu Đông không thấy người, ủ rũ cúi đầu trở về kí túc xá thì thấy Bạch Văn đang nghịch máy tính, hình ảnh trên đó rất quen thuộc, vừa đến gần thì cậu nhận ra Bạch Văn đang chơi game. Cậu ngẩn ngơ: “Em đã bắt đầu chơi rồi hả?” cậu còn tưởng là trò gì chứ, hóa ra là game gần đây cậu chơi.
Bạch Văn vô cùng u oán thở dài.
Chu Tiếu Đông nghĩ đến việc bản thân thất hứa với thằng quỷ nhỏ này, lập tức có chút không được tự nhiên.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Người anh em, cậu chơi cũng không tệ nha~
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Người anh em? Cô sắp đi chuyển đổi giới tính hả?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Người ta chính là nhân yêu trong truyền thuyết đó nha.
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O (n_n )O Ha ha ~ sợ rồi hả?
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Không cần thẹn đâu. Tui hiểu mà.
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …Tiếp tục đánh nhền nhện không?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Có.
Chu Tiếu Đông liếc trộm ghi chép trò chuyện của Bạch Văn, kinh ngạc hỏi: “Người này chính là hắn?”
Bạch Văn quay đầu cười cười với cậu, nói: “Không phải. Đây là thanh mai trúc mã của em.”
Chu Tiếu Đông sờ cằm, trong lòng lôi đống bạn cả nam cả nữ thưở bé của Bạch Văn ra đếm một lần. Thực sự rất nhiều nhưng không hề nghĩ ra người nào đạt yêu cầu, đành phải quay qua hỏi thẳng: “Là ai?”
Bạch Văn trầm mặc di chuyển con chuột, bắt đầu giết quái.
Bạch Văn càng không nói, Chu Tiếu Đông càng muốn biết rõ, bắt đầu đoán, vừa đọc tên từng người một, vừa quan sát sắc mặt của Bạch Văn, “Tiểu Quang? Tam Nhi? Có phải…” Giống như đem tất cả người quen đều đọc tên ra rồi.
Bạch Văn vẻ mặt nhàn nhạt, mãi đến tận khi Chu Tiếu Đông không nhớ ra người quen nào nữa, Bạch Văn mới trả lời: “Đều không phải.”
Chu Tiếu Đông bắt đầu điên lên rồi, lớn tiếng khẳng định nói: “Đây là tất cả những người khi còn bé em biết rồi đó.”
Bạch Văn nghi ngờ liếc cậu, lấy ngón tay chỉ chỉ vào nhân vật thợ săn đang bắn tên vào quái trên màn hình.
Chu Tiếu Đông vỗ đầu một cái, cậu tại sao lại quên Bạch Văn không hề suy nghĩ theo hướng của người bình thường chứ? Nó nói thanh mai trúc mã, cậu liền thật sự nghĩ là thanh mai trúc mã, quả thực chính là đi vào đường cùng mà. Chu Tiếu Đông lắc đầu, bỏ cuộc, không tiếp tục đoán mò nữa.
Nhưng là, liếc mắt thấy Bạch Văn đã bắt đầu chơi game rồi, vậy không còn cách nào cản thằng nhóc này được nữa, lập tức Chu Tiểu Đông buồn bực muốn đập đầu vào tường, cắn răng hỏi: “Vậy là em quyết định rồi hả?”
“Cái gì?”
“Theo đuổi đàn ông đó!”
Bạch Văn buông con chuột ra, quay đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Chu Tiếu Đông, rầu rĩ nói: “Không phải theo đuổi mà là quyến rũ!”
Quyến rũ? Chu Tiếu Đông càng buồn bực trong lòng, quyết định không them để ý đến Bạch Văn nữa, quay đầu nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Bạch Văn bất đắc dĩ lắc đầu, dùng giọng điệu vô cùng triết lí gửi tin cho vị thanh mai trúc mã của mình.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Aizz. Đều nói đàn bà trở mặt nhanh như lật sách, hóa ra đàn ông cũng vậy.
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cậu gặp rồi hả?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Không chỉ gặp mà sống cùng vài năm nữa kìa.
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúc mừng cậu!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: … Cám ơn!
[Đội ngũ] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đừng khách sáo.
Bạch Văn rất thích vị thanh mai trúc mã gặp ở Tân Thủ Thôn này, ngoại trừ giết quái thì cậu ta cũng không ra tay lung tung, mình vẫn nói chuyện phiếm với đối phương. Còn người anh họ vừa rồi còn giận dữ đi ra ngoài cậu hoàn toàn không để trong lòng.
Khi bạn gặp một người hễ giận dỗi là bỏ ra ngoài thì lâu dần sẽ quen thôi.
“Cậu đang chơi gì thế?” Hạ Vũ đứng sau lưng Bạch Văn, tò mò nhìn màn hình.
Bạch Văn đang dán mắt trong trò chơi lúc này mới kéo suy nghĩ về, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Hạ Vũ: “Chơi cái gì không quan trọng, quan trọng là lần sau đi đường nhất định cậu phải phát ra tiếng động rõ chưa?”
“Ờm.” Con mắt Hạ Vũ vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Bạch Văn nhìn nhìn, “Cậu muốn chơi hả?”
Trên mặt Hạ Vũ khẽ nhoáng lên sự đấu tranh, sau một lúc mới nói: “Thôi khỏi, tớ còn một đống sách cần phải đọc.” Cậu ấy chỉ chỉ bàn học ở bên cạnh, trên đó có một chồng sách, liếc qua cũng phải cao tầm 20 – 30 cm là ít.
Đuôi mắt Bạch Văn liếc một cái liền thấy ở trong đó có một quyển Sherlock Holmes toàn tập, cậu chớp chớp mắt: “Sherlock Holmes? Tiểu thuyết trinh thám? Cậu muốn đọc cái này hả?” Với hiểu biết của mình về Hạ Vũ, chắc chắn cậu ấy đọc không hiểu gì.
“Bởi vì tớ đọc không hiểu gì cả.”
Bạch Văn há hốc mồm, cuối cùng vỗ mạnh lên vai Hạ Vũ: “Không hổ là khuê mật của tớ.”
“Ừ.” Hạ Vũ gật đầu một cái, lại hỏi: “Muốn đi ăn cơm không?”
“Ăn cơm? A, mấy giờ rồi?”
“Năm giờ chiều.”
“Trời ơi! Cơm trưa tớ còn chưa ăn nữa.” Bạch Văn kinh ngạc nói, chơi game quả nhiên rất dễ nghiện, không để ý cái mà đã chơi một ngày rồi.
Hạ Vũ lo lắng nói: “Sao lại không ăn cơm chứ?”
“Quên mất tiêu.” Bạch Văn xoay người tắt máy tính, đẩy Hạ Vũ đi, “Chúng ta đi thôi!”
Bạch Văn cùng Hạ Vũ đi đến căn tin xếp hàng chờ mua cơm, thấy những sắc mặt trắng bệch trong phòng liền có thể thấy đồ ăn khó ăn như thế nào, Bạch Văn xoa xoa dạ dày, thở dài nói: “Con người có thể không cần ăn cơm là thích nhất.”
Hạ Vũ nghi hoặc nhìn cậu.
Bạch Văn nắm tay thành quyền, “Tớ quyết định, hôm nay sẽ ăn một cái chân vịt!”
Hạ Vũ có chút do dự, bởi vì hôm nay cậu đến căn tin là muốn ăn bắp cải xào ở đây.
“Tại sao cậu lại thích ăn cái đó vậy?” Bạch Văn nhăn mặt nhìn một đống bắp cải xào trong đĩa cơm của Hạ Vũ, vừa thấy đã không muốn ăn cơm rồi.
Hạ Vũ cười tít cả mắt, vô cùng thỏa mãn nói: “Ăn ngon cực.” Cậu chưa từng ăn món bắp cải nào ngon như vậy.
Bạch Văn bắt đầu nhìn ngó xung quanh để kiếm chỗ trống, cậu biết cấu tạo não bộ của Hạ Vũ tương đối đặc biệt nên chưa từng hi vọng hão huyền sẽ cùng song điện não với Hạ Vũ.
Ánh mắt Bạch Văn đột nhiên sáng rực, lấy cùi chỏ thụi thụi cánh tay của Hạ Vũ: “Đi, đi theo tớ, bên kia có chỗ trống.”
Hạ Vũ sửng sốt một chút, lại nhìn Bạch Văn đã đi được một đoạn dài. Hạ Vũ liền vội vàng lật đật chạy đuổi theo.
Lý Dị há to miệng nhìn một cậu nhóc vô cùng đáng yêu giống như đang đi cứu hỏa chạy qua bên này, sau đó lại nhìn thấy một cậu bé cũng đáng yêu không kém chạy đuổi theo, “Muốn đánh nhau sao? Có phải giết tình địch không?”
Lộ Nam Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn những thứ rất khó nuốt kia. Mặc dù đã ăn ở căn tin này mấy năm rồi nhưng vẫn luôn không thể quen được.
Cứ vậy trong chốc lát, cậu nhóc đáng yêu chạy đằng trước đã đến bên cạnh bàn ăn của bọn họ, xem ra đang chuẩn bị ngồi xuống nhưng trước đó, cậu ta lườm Lý Dị một cái.
“Ấy…” Lý Dị không nói gì, hình như mình đâu có chọc vào người này nhỉ?
Cậu bé đi phía sau cũng đuổi đến nơi, “Bạch Văn, cậu chạy nhanh thế làm gì?”
“Sặc.” Lý Dị phun ra, Bạch Vấn? (1) Bách Vấn (2)? Bạch Văn (3) hay là Bạch Văn(4)?
Lộ Nam Minh nghe vậy rốt cuộc hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt sáng ngời của Bạch Văn, hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu giải quyết bữa tối.
Bạch Văn có chút thất vọng, lại trừng mắt liếc Lý Dị, cái tên không hiểu gì dám cười tên của mình, sau đó mới chầm chậm ngồi xuống, và trả lời câu hỏi của Hạ Vũ: “Không chạy nhanh thì sẽ mất chỗ.” Vừa rồi cậu có nhìn thấy một cô gái cũng muốn đến ngồi ở đây. Ánh mắt cô ta nhìn Lộ Nam Minh nói cho cậu biết, tình địch đầu tiên của bản thân đã xuất hiện rồi.
“Ừm.” Hạ Vũ ngồi xuống chỗ đó.
Lý Dị nói: “Sao lại không có chỗ được, phía trước có một chỗ kìa, cách chỗ em một bàn cũng có chỗ đó, lại gần hơn nữa.”
“Không thấy.” Bạch Văn mặt không đỏ tim không suyễn nói. Con mắt cậu lại nhìn chằm chằm Lộ Nam Minh đang cúi đầu ăn cơm, nhìn gần thế này quả nhiên càng đẹp trai hơn mà, càng nhìn càng thích, tim đập thật nhanh. Làm sao bây giờ? Gương mặt Bạch Văn lại chầm chậm đỏ ửng.
“Ây…” Lý Dị có chút ngạc nhiên nhìn Lộ Nam Minh rồi lại quay qua nhìn Bạch Văn. Đôi mắt to tròn kia của Bạch Văn giờ lại càng sáng ngời, sáng đến nối Lí Dị chẳng dám nhìn thẳng vào đó, mà nguyên nhân phát sáng của đôi mắt kia, không thể nghi ngờ chính là Lộ Nam Minh đang ngồi bên cạnh mình.
Nghĩ lại ánh mắt Bạch Văn trừng mình ban nãy, Lý Dị nghĩ thầm: Chẳng lẽ cậu nhóc có thù gì đó với A Minh sao? Mình cũng bị ghét lây rồi sao?
Chú thích:
Bạch Văn: báiwén có nghĩa là chính văn; chủ văn; nội dung chính (phần chính văn trong những sách có chú giải) hoặc bản chính văn (phiên bản chỉ in phần chính văn, không in phần chú giải của những quyển sách vốn có chú giải) hoặc nét chìm; chữ chìm; hoa văn chìm (trên các con dấu hoặc hình khắc, phân biệt với nét nổi; chữ nổi; hoa văn nổi
Bạch Vấn: báiwèn nghĩa là hỏi ngu ngốc, hỏi cũng không được gì.
Bách Vấn: bǎiwèn nghĩa là hỏi nhiều.
Bạch Văn này là白文 báiwén nghĩa như trên.
Bạch Văn này là白蚊 báiwén nghĩa là con muỗi màu trắng.
Cái (3) và (4) có cùng cách đọc nhưng viết khác nhau và nghĩa cũng khác nhau.
END 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.