Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 36: lễ vật đặc biệt trong tết nguyên tiêu!




Bối cảnh: Sau khi Trần Mặc (Trầm Mặc), Vũ Bạch (Lục Văn) ở bên nhau.


“Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu đó, chúng ta đi siêu thị mua ít bánh trôi về nấu đi.” Trần Mặc nói với Lục Văn đang ngồi ở trên ghế salon đối diện xem báo.


“Được.” Lục Văn đặt tờ báo xuống, tới gần Trần Mặc.


“Oái? Ngươi muốn làm gì?” Trần Mặc nhìn tay Lục Văn giờ đã đặt ở cái hông của hắn.


“Tháo thắt lưng.” Lục Văn cởi bỏ đống dây buộc lằng nhằng đằng sau cái tạp dề của Trần Mặc, nhân tiện lau qua mấy vết dầu mỡ.


“Đừng, đừng có phá.” Trần Mặc nghẹn đỏ bừng mặt, đè lại bàn tay không an phận đang muốn tiến vào trong quần áo mình ra.


“Hừ.” Lục Văn thu tay về.


“Ngươi làm sao lại bất mãn như thế chứ?” Trần Mặc trừng mắt nhìn Lục Văn.


Lục Văn tươi tỉnh cười cười.


Trần Mặc nhìn mà choáng váng, chẳng lẽ do không thường gặp nhau, cho nên đặc biệt có hấp dẫn sao.


Lục Văn lôi kéo Trần Mặc đang mặc áo khoác ra cửa.


Trên đường lúc này vô cùng náo nhiệt, siêu thị cũng rất đông người.


Trần Mặc: “Vị mè đen được không?”


Lục Văn: “Không.”


Trần Mặc: “Thế còn vị đậu phộng?”


Lục Văn: “Không.”


Trần Mặc: “…Vậy ngươi muốn ăn vị gì?”


Lục Văn: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”


Trần Mặc: “…” Xoay người, nhặt lấy bao bánh trôi vị đậu phộng đông lạnh, còn mua thêm chút đồ vật khác nữa, xong bèn đi tính tiền.


Lục Văn không nói gì lẽo đẽo theo Trần Mặc.


Lúc ra cửa còn chưa có tuyết rơi, thế mà đến cuối ngày đã thấy từng bông tuyết trắng nõn như lông ngỗng bay rợp trời.


Lục Văn giúp Trần Mặc đội mũ vào.


Y cũng tiện thể đoạt luôn cái túi đồ to tướng trong tay Trần Mặc.


Sau đó nắm tay Trần Mặc, tung tẩy về nhà.


Trần Mặc cảm thấy vô cùng ấm áp, vô thức mà nở nụ cười.


Trần Mặc nấu bánh trôi, Lục Văn quả nhiên không ăn lấy một cái, y thực sự rất chán ghét đồ ngọt a.


Việc hạnh phúc nhất trong mùa đông chính là cuộn mình trong ổ chăn ấm áp không phải làm gì cả.


Trần Mặc thoải mái thả lỏng thân mình.


Bỗng Lục Văn đè lên hắn.


“Ngươi, ngươi làm gì đấy…?” Y hôn bụng hắn chứ gì nữa.


Lục Văn xấu xa liếm xuống, Trần Mặc đỏ mặt bừng bừng.


Lục Văn đột nhiên phun ra ba chữ: “Ăn bánh trôi.”


Bụng của hắn mới không phải bánh trôi, mặc dù có chút tròn ủng, nhưng, tay y để chỗ nào vậy kìa…


Vì thế, “bánh trôi” Trần Mặc đã bị ăn tươi nuốt gọn~


Tác giả: Nguyên Tiêu vui vẻ!


Mọi người có cảm thấy rất ấm áp không, cười cười.


Tiết Nguyên Tiêu ăn bánh trôi đã là phong tục, nhưng mà bánh trôi một hai cái còn ngon chứ ăn nhiều hơn thì ngấy không chịu nổi.



P/s: Thực ra bộ võng du này còn vài chap nói về chú dơi Lam Văn đáng yêu và ca ca của cô gái hung dữ, cơ mà nàng Sa ứ thích nên nàng ý ứ làm =)), ai mà làm thì thông báo cho ta dẫn link nha ^.^



~ Toàn văn hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.