Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 27: Lục văn x trần mặc (nhất)!




Trần Mặc logout, sau đó liền quyết định ngày mai từ sáng sớm sẽ đi ra ngoài, như vậy Vũ Bạch đến sẽ không tìm được hắn , không biết vì cái gì, hắn rất sợ phải gặp Vũ Bạch, hoặc là sợ Vũ Bạch nhìn thấy bộ dáng hắn so với lúc ở trong trò chơi càng lôi thôi mà thất vọng? Kỳ quái, hắn tại sao lại lo lắng như vậy chứ, chẳng lẽ là bởi vì Vũ Bạch là người bạn duy nhất của hắn sao?


Vũ Bạch trong hiện thực chắc cũng rất đẹp trai, so với mình lại càng cách xa ba vạn tám ngàn dặm, cùng mình đứng chung một chỗ khẳng định sẽ rất kỳ quái cho mà xem.


Trần Mặc nhìn kẻ trong gương râu thật dài, quần áo cũng nhăn nhúm, tóc dài thì rối bời, trông chẳng khác gì tên ăn mày ngoài đường. Không biết có nên đi cắt tóc không nhỉ, hay là thôi đi, như vậy Vũ Bạch khẳng định sẽ không nhận ra đâu.


Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc liền y như dự định đi ra ngoài, lôi thôi lếch thếch đi ra cửa, theo thời gian dần trôi, người trên phố cũng càng ngày càng nhiều, ánh mắt soi mói nhìn Trần Mặc cũng trở nên nhiều hơn, thậm chí còn có một đứa bé gái tóc ngang vai đưa cho Trần Mặc 1 đồng tệ, rồi vui vẻ nói, “Chú cầm lấy mà đi mua đồ ăn.”


Trần Mặc xấu hổ không dám nhận, mẹ của bé gái vội chạy tới kéo nó đi, song hắn vẫn còn nghe được loáng thoáng, “Không được nói chuyện với người lạ.”


“Mẹ, tại sao, chú ấy thực đáng thương.”


“Hắn rất bẩn, nếu con không cố gắng học hành, thì tương lai cũng sẽ trở thành như vậy đó.”


“Dạ, con sẽ chăm chỉ học hành mà.”


Trần Mặc xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, quả nhiên vẫn nên cạo râu, cắt tóc và mua bộ quần áo mới thì hơn, như bây giờ, ngay cả đứa nhỏ cũng cảm thấy hắn đáng thương, người lớn khẳng định sẽ nghĩ hắn là một tên ăn mày, nếu như bị Vũ Bạch nhìn thấy, y chắc chắn sẽ càng thất vọng hơn.


Trần Mặc đột nhiên cảm giác trên lưng căng thẳng, hắn bị ôm lấy, không phải đâu, hắn như vậy cũng có người ôm ư? Mà loại cảm giác này rất quen thuộc, đừng nói là Vũ Bạch nha?!


“Trầm Mặc.” Quả nhiên là thanh âm của Vũ Bạch.


Trần Mặc tim đập thình thịch thình thịch.


“Mẹ, mẹ gạt con.” Cô bé hờn dỗi nói: “Bẩn bẩn mà mẹ nói, còn được cái anh xinh đẹp kia ôm kìa.”


Mẹ của cô bé nghiêm giọng nói, “Cái anh xinh đẹp kia có bệnh đó, không học hắn.”


Trần Mặc dùng sức bỏ tay Vũ Bạch ra: “Cậu tìm lộn người rồi.”


Tay Vũ Bạch buông ra, nhưng lại bắt lấy cánh tay hắn, lôi đi.


Trần Mặc sống chết lui lại, nhưng vẫn bị kéo vào trong xe.


Người qua đường A: “Cậu có thấy không, cái tên ăn mày kia bị lôi đi kìa”


Người qua đường B: “Thật là chuyện quái dị hiếm thấy, chắc tên ăn mày kia là kẻ có tiền, đầu năm nay không phải vẫn lưu hành mấy thể loại nghệ thuật vi hành hay sao?”


Trần Mặc đứng ngồi không yên, ở trên xe mà cứ như ngồi chảo nóng, thời tiết hôm nay hình như có hơi nực, người hắn đổ đầy mồ hôi rồi, không biết có làm dơ xe Vũ Bạch không, chỗ ngồi so với giường của hắn còn mềm hơn, nhất định là rất đắt tiền a.


Vũ Bạch mặt không chút thay đổi liếc nhìn Trần Mặc, Trần Mặc bị đông lạnh mà ngồi im, trong lòng hắn thầm nghĩ, Vũ Bạch ngoài đời so với trong game cũng vẫn lợi hại như vậy a, mà mình trong game còn có thể nấu ăn này nọ, nhưng sự thật hằng ngày hắn cũng chỉ dựa vào mì ăn liền mà sống cho qua bữa thôi.


Bất quá, con đường này tại sao lại giống như càng ngày càng cách xa nhà hắn thế nhỉ?


Trần Mặc lạnh run gọi: “Vũ Bạch…”


“Ta tên là Lục Văn.”


“Ồ, ta gọi là Trần Mặc.”


Lục Văn gật đầu tỏ vẻ đã biết.


Trần Mặc cảm thấy không khí có chút quái dị, chần chờ nói: “Lục Văn, chúng ta đang đi đâu?”


Lục Văn chú ý tới hai bàn tay Trần Mặc đang xoắn lại một chỗ, khóe miệng câu lên: “Tới rồi sẽ biết.”


“Hả?” Trần Mặc há miệng thật to: “Ta không đi có được không?”


Lục Văn ngắn gọn nói: “Không thể.”


Trần Mặc biết điều ngậm miệng lại.


Tác giả: Kỳ thật vốn định viết Trầm Mặc gầy đi. Nhưng ngẫm lại rất không biến thái a… Hơn nữa thế này xem rất buồn cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.