Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 21: Thăng cấp!




Vũ Bạch ôm gấu mèo Trầm Mặc, còn Lam Văn phóng độc, Thước Sa thì đánh quái, nhìn đám quái vật bị đánh mà nằm thẳng cẳng trên đất không động đậy, Trầm Mặc há mồm nhưng lại chẳng nói ra được tiếng nào, này, tại sao hắn cứ thấy rất quái lạ thế nào ấy.


Vũ Bạch: “Làm sao quái lạ?”


Ơ, hắn biết nói thế nào nhỉ, Trầm Mặc nghĩ thôi cứ nói đại ra thì hơn: “Thước Sa là buff cơ mà?”


Vũ Bạch: “Không phải.”


Trầm Mặc giật mình, “Hả? Không phải sao?”


Vũ Bạch: “Là thiên sứ.”


Trầm Mặc đổ mồ hôi nhìn Thước Sa khua khua pháp trượng hung hăng gõ quái vật, chơi vui tới quên cả trời đất, thật là thiên sứ sao…


“Vũ Bạch…”


“Hả?”


“Ngươi, ngươi không phải đánh quái sao?” Y cứ ôm lấy hắn, mặc dù cũng thoải mái, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy quái dị sao sao ấy.


Vũ Bạch thành thật trả lời: “Có bọn họ là được rồi.”


Như vậy có được không đó. Trầm Mặc có chút bất an trong lòng.


Thước Sa huy pháp trượng, lớn tiếng kêu lên: “Chỉ cần ta đánh là đủ, mỹ nhân cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi!”


Vũ Bạch nói với gấu mèo Trầm Mặc trong lòng: “Thấy chưa, ta đã bảo mà.”


Trầm Mặc không nói gì, lôi bảng kinh nghiệm ra xem, ơ, sau khi biến thành gấu mèo kinh nghiệm lại tăng lên, chẳng lẽ hắn về sau nếu muốn thăng cấp đều phải biến thành gấu mèo sao?!


Không, không muốn a a a!


Biến thành gấu mèo nhỏ như vậy, hắn muốn thăng cấp thì đánh quái thế nào đây, ách, không đúng, vẫn còn biện pháp là biến thành người, đúng rồi, Trầm Mặc trước mắt sáng ngời, trong trò chơi không phải có việc là có thể tìm GM sao.


GM! Trầm Mặc nội tâm mặc niệm.


“Xin chào, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngài?”


Gấu mèo ánh mắt lấp lánh hỏi: “Làm sao ta mới có thể biến lại thành người?”


GM nhìn gấu mèo đáng yêu, nghĩ muốn vươn tay sờ sờ, nhưng lại nghĩ mình không sờ được, đành thù tay về, mỉm cười trả lời: “Xin chào, bởi vì ngài mở ra nhiệm vụ, mời tự tìm hiểu thăm dò trong trò chơi để biết đáp án.”


Hai mắt to to tròn tròn đen láy của gấu mèo chớp a chớp a: “Thế chẳng phải cũng giống như ngươi chưa nói gì hay sao?”


Nội tâm GM hô to, thật sự quá đáng yêu, muốn trộm ôm về nhà quá, tuy trong lòng vậy nhưng GM vẫn mỉm cười chuyên nghiệp nói: “Xin hỏi còn có vấn đề gì nữa không?”


Gấu mèo chu cái miệng, chán nản đáp: “Không có.”


GM mỉm cười nhìn gấu mèo.


Gấu mèo cũng nhìn lại GM một cách kì quái, “Ngươi vì sao còn chưa đi?”


Nét cười trên mặt GM vặn vẹo: “Có vấn đề gì, hoan nghênh gọi GM.” Nói xong, người liền biến mất.


“Au.” Trầm Mặc bỗng thấy trên mặt đau đau.


“Ngươi vì cái gì nhéo ta?” Trầm Mặc bất mãn lên án kẻ đang nhéo mặt mình.


Vũ Bạch thấy Trầm Mặc vẫn còn ngơ ngác, liền nói, “Nhéo rất sướng tay.”


Đó… đó cũng là lý do sao…


Gấu mèo Trầm Mặc vươn móng vuốt mập mạp kéo bàn tay Vũ Bạch đang để trên mặt mình ra, thế mà cái tay đó vẫn không yên phận mà dừng ngay chỗ thắt lưng, quên đi, trên lưng cũng chẳng mất mát gì. Trầm Mặc ngoan ngoãn để choVũ Bạch ôm .


“Trầm Mặc, chúng ta đánh được rất nhiều chân gà, chúng ta làm chân gà nướng đi.” Lam Văn hưng phấn vẫy tay chạy tới, Trầm Mặc làm chân gà ăn thực là ngon nha.


Trầm Mặc đầu đầy hắc tuyến: “Các ngươi đánh cái gì?”


Thước Sa dùng vẻ mặt khinh bỉ ngươi là kẻ ngu ngốc nhìn Trầm Mặc, còn Lam Văn thì rất tự nhiên trả lời: “Gấu a.”


Trầm Mặc đần ngốc hỏi tiếp: “Vậy tại sao lại rớt ra chân gà?”


Lam Văn hồn nhiên nói: “Tại sao đánh gấu lại không thể rớt ra chân gà, chẳng phải cứ có đồ ăn là được sao?”


Thước Sa nở nụ cười, “Phải, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi.”


Trầm Mặc đổ mồ hôi, chẳng lẽ chuyện mình cảm thấy không bình thường thực ra cũng chẳng có gì sao.


Lam Văn không rõ nhìn Trầm Mặc đang lui thành một đoàn, lại nhìn Thước Sa bên cạnh.


Thước Sa cười cười vỗ vai Lam Văn, “Không có việc gì, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi, quản chi hắn đánh cái gì mới có được.”


Lam Văn rối rắm: “Không phải, ta không phải nói ý này, Trầm Mặc nhỏ đi, chúng ta ai nấu cơm bây giờ?”


Thước Sa: “…”


Vũ Bạch đùa với gấu mèo, không hề phản ứng.


Trầm Mặc nói, “Cứ đâm chân gà hơ lên lửa là được rồi, còn làm thế nào nữa?”


Hai mắt Thước Sa sáng lên: “Để ta thử làm!”


Kết quả, mọi người nhìn bản mặt đen sì của nhau cùng mấy cái chân gà giờ đã thành than không nói được câu nào, Thước Sa cười gượng: “A, chúng ta đi tiệm cơm ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.