Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 14: Đừng tùy tiện cứu người!




Trầm Mặc im lặng nhìn Thước Sa bị đánh ngất xỉu: “Ngươi định làm gì với hắn?”


Vũ Bạch cực kì nghiêm túc nói: “Vặt cánh.”


Trầm Mặc sợ hãi kêu lên: “Cánh của hắn không phải có thể tự thu vào sao?”


Vũ Bạch: “…Ngươi tính nấu món người chim à?”


Trầm Mặc mồ hôi tuôn ra như suối, còn Lam Văn nhìn thấy đã không có gì nguy hiểm, bèn mon men tới gần: “Thiên sứ rất hiếm nha, hơn nữa bộ dạng hắn cũng không tồi, đem hắn bán đi phỏng chừng có thể kiếm được không ít tiền đó.”


Trầm Mặc cùng Vũ Bạch đồng thời nhìn về phía Lam Văn, Lam Văn nở nụ cười vô sỉ: “Ta… ta chỉ nói… là nói…”


Ánh mắt Vũ Bạch sáng lên, “Tốt.”


Trầm Mặc kinh hãi, “Trong trò chơi sao có thể tùy tiện bán người?”


Trên thực tế, chỉ có việc ngươi không thể tưởng tượng được, chứ chẳng có việc ngươi làm không được. Hai mắt Trầm Mặc đối với hai kẻ một tả một hữu kia bó tay không phát biểu ý kiến nữa.


Một người chơi nữ đem Thước Sa bị còng tay đang hôn mê xách lên ước lượng, gật đầu, “Ngươi nói hắn là thiên sứ, vậy cánh của hắn đâu?”


Vũ Bạch đẩy đẩy Thước Sa còn đang mơ mơ hồ hồ.


“Hả?” Thước Sa mở to mắt, trước mắt mọi thứ vẫn rất mông lung, nhưng là… giống như có một đại mỹ nhân …


Mắt Thước Sa sáng rực lên, tinh thần cũng tăng cao.


Vũ Bạch chỉ nói vỏn vẹn một chứ: “Cánh.”


Thước Sa lập tức không kịp phản ứng, à, là nói cánh của hắn không kịp phản ứng mới đúng, bất quá mỹ nhân làm sao biết hắn có cánh nhỉ, nhất định là ái mộ mình cho nên mới chú ý tới, Thước Sa sung sướng giang rộng đôi cánh tuyết trắng của mình ra.


“Thật tuyệt.” Mắt người chơi nữ kia bỗng sáng rực.


Thước Sa vẫn còn tưởng là Vũ Bạch nói, nên vẫn ngây thơ hỏi, “Xin hỏi ngươi tên gì?”


Vũ Bạch tiếp nhận tiền, cũng cắp đít đi thẳng không buồn quay lại , chỉ chừa lại cho Thước Sa một một bóng lưng phiêu phiêu màu trắng.


Mỹ nhân thẹn thùng rồi nha. Thước Sa rất là say mê, thẳng đến lúc mỹ nhân không thấy, mà hắn tự dưng lại bị ai đó lôi đi, mới trợn tròn mắt nhìn đến cái còng thép trên tay mình, “Này, đây là…?”


Người chơi nữ cười ha hả nói, “Ngươi bị bán, sau này sẽ là sủng vật của ta.”


Sủng vật? Từ từ, là ai bán cơ?


“Ngươi không phải vừa mới nhìn người ta đến mê mẩn hay sao? Như thế nào lại không biết là ai bán ngươi?”


Thước Sa nổi giận, “Mỹ nhân sao có thể làm loại chuyện xấu xa này chứ, nhất định ngươi đem ta đánh ngất xỉu, còn đem ta trói lại, ngươi là đồ nữ nhân đen tối!”


“Ngươi nói cái gì?”


“Đồ đàn bà đáng ghét, nhanh đưa khóa còng tay ra đây, mở cho ta.”


“Không, trừ phi ngươi cho ta tiền, bằng không thì không có cửa đâu.”


“Ngươi là biến thái hả, một cô gái lại còn đem theo còng tay ra ngoài, chắc là nhìn thấy ta đẹp zai quá nên mới nổi lòng tà ám hại ta để đem về nhà chứ gì.”


“Ngươi, ngươi…”


“Ai nha, mỹ nhân đã đi mất rồi , bay đuổi theo hắn chắc là kịp.” Thước Sa vỗ cánh bay lên.


Mà cô gái thì vẫn lôi kéo còng tay không chịu buông ra, kết quả nàng ta lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng thét chói tai: “A!!!”


Người đi đường nhìn thấy: “Người chim kìa, còn mang theo một người nữa.”


“Hả? A, đây không phải là muội muội sao?”


“Hử? Đúng vậy.”


“Mau đuổi theo hắn!”


Kẻ bay cứ bay trên bầu trời, còn người bên dưới chạy cứ chạy theo.


Thước Sa kêu “Ồ” một tiếng, a, bóng dáng như tuyết trắng kia, nhất định là mỹ nhân rồi.


Thước Sa hạ xuống đất, cặp cánh lớn vẫn còn tản ra quang mang thần thánh, mỹ nhân thấy nhất định sẽ rất hâm mộ ta đi, ha ha ha.


“Bịch.” Tiếng cô gái kia ngã bịch trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt hương muỗi bay đầy đầu.


Vũ Bạch trực tiếp kéo Trầm Mặc cách xa tên người chim kia một chút, cả Lam Văn cũng lon ton tránh theo.


“Xú tiểu tử, a, muội muội, tỉnh tỉnh.” Nam tử nâng cô gái kia dậy.


Cô gái lắc lắc đầu, chóng mặt nhìn hai Thước Sa đang không ngừng quay cuồng trước mắt, ngón tay tùy tiện chỉ một cái, “Ta đã mua hắn, thế mà hắn còn muốn chạy không thèm trả tiền, xong lại còn treo ta lơ lửng trên trời nữa.”


Mọi người theo phương hướng ngón tay cô gái, chỉ thấy một cái cây rất to.


“Muội muội…”


Trầm Mặc giật nhẹ tay áo Vũ Bạch, Vũ Bạch cúi đầu nghe Trầm Mặc tới gần nhỏ giọng thì thầm vào tai y, “Chúng ta cứu hắn đi.” Dù sao, cũng là do bọn họ nhẫn tâm bán hắn đi mà.


Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai Vũ Bạch, Vũ Bạch tâm tình khoái trá gật đầu, đẩy đẩy Lam Văn đang vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt.


Lam Văn loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lập tức liền đứng ở giữa đám người.


“Tiểu tử, ngươi tới đây làm chi?” Nam tử đang giúp đỡ cô gái hỏi.


“Ngươi muốn cứu ta sao? Ngươi cũng không phải mỹ nhân, không cần ngươi cứu.” Thước Sa hếch mỏ.


Lam Văn ngây người, không hiểu rõ nhìn về phía Trầm Mặc.


Trầm Mặc vẫy tay với hắn, Lam Văn liền vui vui vẻ vẻ vẫy đuôi.


Vũ Bạch bỗng ngay lập tức hiện ra giữa Lam Văn cùng Trầm Mặc, nói “Ngươi đi hỏi xem bao nhiêu tiền.”


Lam Văn không kịp phản ứng: “Cái gì?”


Trầm Mặc nói, “Ngươi đi hỏi cái cô bé kia phải bao nhiêu tiền mới bán?”


Lúc này Lam Văn hiểu ra, liền quay sang nói với cô gái còn đang chóng mặt quay cuồng, “Mỹ nữ…”


Nam tử đang đỡ lấy cô gái không vui nói , “Ngươi nghĩ muốn lừa em gái ta sao, ngon lành quá ha!”


Cô gái đỏ mặt, mỹ, mỹ nam tử đó nha, rồi ngay lập tức đẩy người đang đỡ mình ra, đứng dậy, thẹn thùng nói, “Ngươi tìm ta?”


Lam Văn nhe răng cười rất tiêu chuẩn.


Sao, làm sao bây giờ, tim đập nhanh hơn rồi đó. Cô gái thoáng chốc hai má đỏ bừng rất chi là thẹn thùng.


“Kia… thật là đại tỷ của ta sao? !” Cằm người bên cạnh chỉ thiếu nước rơi bịch xuống đất .


Miệng của nam tử kia cũng há hốc, thật vất vả mới ngậm lại được, ” Ta đây, ta đây cũng không tin.”


“Binh” một tiếng, nam tử đã bị cô gái đánh bay, cô gái lại còn ngượng ngùng nói, “Ngươi không nên tin lời bọn họ nói nha, người ta vẫn đều như vậy mà.”


“Em gái…” Nam tử bị đánh bay ai oán cắn khăn tay, quả nhiên con gái lớn không thể giữ được trong nhà, không cần anh trai nữa , ô ô ô…


Lam Văn có chút há hốc mồm nhìn nam tử bị đánh bay.


Cô gái lại cười cười tiếp tục “đánh yêu” Lam Văn: “Không cần phải để ý người khác, chỉ để ý ta thôi nè.”


Lam Văn cảm giác ngực đau xót, khụ khụ hai tiếng, rồi vội vàng mở miệng, “Ngươi phải bao nhiêu tiền mới bán hắn?”


“Ai?” Cô gái nhìn phương hướng Lam Văn chỉ.”À, hắn hả, ta mua hắn tốn 1 kim tệ, nể mặt mũi anh đẹp trai, bán 2 kim tệ là được rồi.”


“Hả?” Lam Văn há hốc mồm.”Vì, vì sao?”


“Ngươi biết hắn sao?”


Lam Văn lắc đầu.


“Thế thì không được, không biết hắn mà lại đi mua hắn, nói lên ham muốn của ngươi có vấn đề. Chậc, còn tưởng rằng gặp được một mỹ nam tử, kết quả lại là một tên thíchn am nhân.” Nét đỏ ửng trên mặt cô gái liền biến mất không thấy đâu nữa: “Muốn mua thì tiền trao cháo múc.”


“Hả?!” Lam Văn hoàn toàn trợn tròn mắt, “Ta không có tiền.”


Cô gái trợn trắng mắt liếc lại Lam Văn, “Không có tiền ngươi mua cái lông chân hắn à.”


Nam tử bị đánh bay suy yếu nói, “Em gái… không được nói lời thô tục.”


Cô gái chỉ cười nói ra hai chữ, “Câm miệng.”


Nam tử liền ngoan ngoãn câm miệng ngay.


Cô gái xoay người, hỏi tiếp: “Mua không?”


Lam Văn đáng thương nhìn về phía Trầm Mặc, Trầm Mặc thu được tín hiệu bèn kéo kéo tay áo Vũ Bạch, Vũ Bạch đi tới trước mặt Thước Sa, “2 kim tệ.”


Thước Sa ngơ ngẩn giao ra 2 kim tệ, xong Vũ Bạch đưa cho cô gái, tiếp đến cô gái đem chìa khóa cho Vũ Bạch, sau đó xách áo nam tử vẫn còn nằm trên mặt đất tung tẩy bước đi.


Vũ Bạch cầm chìa khóa quơ quơ trước mặt Thước Sa, Thước Sa lúc này mới hoàn hồn , hả, tiền của hắn a, Thước Sa đau lòng nhìn cô gái kia biến mất.


Vũ Bạch hỏi, “Ngươi biết làm gì?”


Trái tim Thước Sa liền không đau nữa, tiền không có, trở về lại có thể kiếm được mà. Nghĩ vậy, hắn trực tiếp cấp cho Vũ Bạch một cái thần thánh chi quang.


Vũ Bạch nhìn cột HP và SP hắn, ừm, là buff hả, có thể lưu lại.


*HP: cột máu
*SP: cột ma lực, khi dùng skill (kỹ năng), sẽ tiêu hao 1 lượng ma lực nhất định
*Buff: Hệ có các skill hỗ trợ như tăng máu, hồi sinh… các skill này thường hao tốn nhiều SP, nên cột SP của buff rất nhiều.


Vũ Bạch hỏi, “Đi theo chúng ta không?”


Thước Sa trực tiếp xem nhẹ từ “Chúng”, rất nhanh đã gật đầu lia lịa.


Tốt lắm, con dơi phóng độc, điểu nhân bổ huyết, y giết quái, Trầm Mặc kiếm nguyên liệu nấu cơm, không tồi.


Tác giả: ngày xửa ngày xưa có một gia đình hạnh phúc, trượng phu buổi sáng mang theo con dơi sủng vật cùng điểu nhân xuất môn đánh quái thú, thê tử ở nhà làm việc vặt nấu cơm, buổi chiều thê tử đã làm xong đồ ăn, trượng phu cùng các sủng vật cùng nhau trở lại, cùng nhau ăn đồ ăn ngon lành nóng sốt. Buổi tối con dơi bị ném ra cửa chính, điểu nhân bị đẩy qua cửa sổ, phòng ở tản ra bong bóng tình yêu chíu chíu. XD ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.