Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 99: Tiết 99




Editor: Toujifuu
Hẻm Tiểu Viên ngay bên cạnh đường phố thương nghiệp, quẹo cái là đến. So sánh với người đến người đi náo nhiệt trên đường phố, bề ngoài hẻm nhỏ này u tĩnh, dường như sau một ngã rẽ đã tới một thế giới khác.
Người trong ngõ nhỏ rất ít, thỉnh thoảng có một người đi ngang qua cũng lặng yên không một tiếng động. Tiểu Hắc thả chậm lại cước bộ, nó vốn là bốn chân không chạm đất, lần này lại càng như u linh “bay” tới.
Đi vài bước, lỗ tai Tiểu Bạch khẽ động, nhảy lên đầu vai ta, nằm úp sấp nhìn chăm chú phía sau ta. Ta cười cười, vươn ngón tay sờ sờ đầu nó, tỏ ý nó không nên lộ ra. Dù sao ở địa phương này mấy tên tiểu tử thối thí tràn đầy lòng hiếu kỳ kia cũng không bày ra được trò gì, không để ý tới là được rồi. Hiện tại ta chính là “danh nhân” đấy, không thể chấp nhặt với bọn chúng. ^^ (Kỳ thực chủ yếu là ta lười, đoán chắc những tên đó không làm được chuyện gì, nên cũng không muốn phiền phức.)
Đi một hồi trong hẻm nhỏ đá xanh vắng vẻ, loại cảnh sắc phong tình Giang Nam này đặt ở Vọng Tiên Thành cũng được người ta sửa sang ra vài phần sắc thái “tiên” phong, tu trúc nhã cúc điểm xuyến ở những nơi lơ đãng, phong vị đặc sắc. Đại môn của tiệm phụ trợ chế áo Hồng thị mở ở giữa hai bụi lục trúc xanh tươi, cửa gỗ mộc mạc nửa điểm cũng không chói mắt, gần như hòa hợp một thể với tường đá xám xanh xung quanh, nếu không phải Tiểu Bạch mắt sắc, ta thực sẽ bỏ qua.
Cửa gỗ không có mở rộng đón khách giống như trên đường phố bên ngoài, mà là nửa khép, ngoại trừ trên cửa treo tấm biển viết tên tiệm, không có một chút bộ dáng của tiệm phụ trợ. Ta từ trên người Tiểu Hắc xuống, bước lên hai bước bậc thang, đưa tay đẩy nhẹ, cửa chầm chậm mở ra. Trong cửa là một tiểu viện, được chỉnh lý rất thanh u sạch sẽ, đi tiếp qua là một hàng phòng xá gạch xanh, yên tĩnh không có tiếng người.
“Có người ở đây không?”
Ta giương giọng hỏi một câu, không ai trả lời, ta liền tự mình đi vào. Đứng ở trong tiểu viện nhìn quanh bốn phía, một góc sân viện có dựng một cái giá. Bên trên phơi vài tấm vải hoa trang nhã, một góc khác còn có vài cái chảo nhuộm lớn. Không có thấy thành phẩm, chắc hẳn cũng không ai sẽ tùy ý phơi đồ đã làm xong ở bên ngoài. Trong phòng có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một đường vang tới cửa. Ta quay đầu lại, một thiếu nữ thân hình tinh tế từ bên trong đi ra. Mặt mày thanh tú, chưa nói trước cười. Cô hơi hơi cúi mình với ta, nói:
“Đại nương mời khách nhân vào.”
Ta theo cô đi vào trong, sau đó mới biết được hàng phòng xá kia chỉ là phần trước, phía sau còn có một viện khác. Thiếu nữ kia vừa đi vừa nhẹ giọng nói:
“Khách nhân thực sự là vận khí tốt. Đại nương rất ít mời người vào nội viện.”
“Vậy sao? Vậy thực sự là vinh hạnh.”
Ta cúi đầu cười cười, cùng cô đi tới một gian nhã thính.
Vào cửa liền thấy một vị mỹ phụ trung niên ngồi ở bên bàn tròn đang soi ánh sáng nghiệm tra xem xét một khối vải sa trong suốt mỏng như cánh ve, chất vải kia ở dưới ánh sáng chớp động ngân mang, hiển nhiên không phải vải vóc tầm thường. Thấy ta đến, mỹ phụ đứng lên mỉm cười với ta. Ta bước lên phía trước hai bước, hơi hơi khom lưng, nói:
“Bái kiến Hồng phu nhân.”
“Cậu chính là Du Nhiên đúng không? Ta đã nghe Vu Mạch đề cập về cậu, nói là có được khối Vân Miên Tiêu, có thể sẽ tìm đến ta làm chút đồ. Ta đang chờ đây.”
Nguyên lai là Vu Mạch đã sớm đến chào hỏi giúp ta, hắn thật đúng là có lòng. Ta vội vàng lấy ra Vân Miên Tiêu, Hồng phu nhân sau khi tiếp nhận lại đưa tay dẫn mời đến ghế tròn bên cạnh bà. Ta ngồi xuống bên cạnh bà. Hồng phu nhân thận trọng xem qua mảnh vải sa màu xanh kia, gật đầu nói:
“Không sai. Đích thật là Vân Miên Tiêu. Tuy rằng không phải thượng phẩm nhất. Thế nhưng hiện tại vật như vậy đã hiếm thấy, so với tài liệu bình thường vẫn tốt hơn rất nhiều. Cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi muốn làm nguyên bộ y giáp.”
“Một bộ?”
Hồng phu nhân cười lắc đầu:
“Chỉ chút này làm một kiện y phục đều còn miễn cưỡng. Một bộ là không được.”
“Không chỉ nhiêu đó.”
Ta lấy ra hết thảy Vân Miên Tiêu trong bao chất đống ở trên bàn. Mỗi một tấm sa mạn đó đều không nhỏ, hoàn toàn chất đống lại thành một đống rất lớn màu sắc rực rỡ. Hồng phu nhân kinh ngạc một chút, sờ sờ chúng, than thở:
“Cậu cư nhiên tìm được nhiều như vậy? Vân Miên Tiêu ở giới tu chân đã rất ít thấy, vận khí của cậu thực sự rất không tồi.”
“Nhiêu đây đủ làm một bộ không?”
Ta chỉ quan tâm sáo trang của ta có thể thành hay không. Hồng phu nhân gật đầu:
“Đương nhiên đủ rồi, còn không cần dùng nhiều như vậy, có thể còn lại không ít.”
“Vậy thì tốt. Như thế, phải phiền đến phu nhân rồi.”
Hồng phu nhân phất phất tay, nhìn chặt ta:
“Ta ngược lại có thể giúp cậu làm, bất quá Vu Mạch không nói với cậu sao, thu phí của ta cũng không rẻ, cậu chuẩn bị trả cho ta phí thủ công thế nào đây?”
“Cái này...”
Ta vừa định hỏi bà cần bao nhiêu tiền, lại nghĩ tới giao dịch nơi đây không cần tiền, vậy làm sao bây giờ đây? Thứ vị phu nhân này cần sợ là không dễ tìm, hoặc là ta dùng thứ có sẵn để trả? Ta đảo qua đống sa trên bàn, nhớ tới lời ban nãy bà nói, thoáng nhanh trí:
“Không phải phu nhân đã nói Vân Miên Tiêu này hiện tại đã hiếm thấy sao, dù sao tôi làm một bộ y giáp cũng không cần dùng nhiều như vậy, còn lại thì đưa cho phu nhân trả nợ thế nào?”
“Ha ha, tên nhóc nhà cậu lại thực hào phóng, để cho ta muốn từ chối cũng ngượng ngùng. Được rồi, ta sẽ làm cho cậu một bộ. Ta cũng không để cậu chịu thiệt, làm y giáp còn phải dùng đến phụ liệu linh kiện khác, ta bao hết, hoàn toàn dùng thứ tốt nhất cho cậu, bảo đảm làm cho cậu một bộ sáo trang y giáp không thua Linh Khí, thế nào?”
“Đa tạ phu nhân.”
Ta mừng húm, thế này sẽ bớt được cho ta bao nhiêu chuyện a.
“Vậy hiện tại chúng ta đến xem những thứ cậu mang đến có thể sử dụng được bao nhiêu.”
Hồng phu nhân đếm đếm đống vải sa ta mang đến, trầm tư chốc lát nói:
“Cậu là một cung tiễn thủ, ta làm cho cậu áo, quần, đai lưng, bao tay, giày năm kiện một bộ sáo trang, lại thêm một dây cột tóc, tổng cộng sáu kiện. Hiện tại cậu có hai lựa chọn: làm một thân giáp toàn năng đủ hết ngũ hành, hay là một bộ giáp đơn nhất chuyên thuộc tính Phong? Nói rõ trước, thuộc tính của bộ giáp toàn thuộc tính tương đối bình quân, không có chỗ nổi bật đặc biệt, chỗ tốt là các hệ hỗ trợ lẫn nhau có thể che chở cho nhau, áp dụng cho phần lớn người. Mà thuộc tính đơn nhất thì chỉ cần cường hóa một phương diện đó, thuộc tính khác khó có chỗ phát huy. Chỗ tốt là có thể cường hóa rõ ràng một phương diện nào đó, khuyết điểm cũng đồng dạng rõ ràng, người nó có thể áp dụng rất ít, gần như chính là đặt làm theo thân, hơn nữa công năng sẽ tương đối đơn nhất. Cậu muốn loại nào?”
Ta sờ sờ đầu, hai loại nghe ra đều không tồi, ta đây dùng loại nào tốt hơn đây? Câu “đặt làm theo thân” sau cùng của Hồng phu nhân hấp dẫn sự chú ý của ta, hiếm thấy có được cơ hội này, để cho vị đại sư này đặt làm một bộ cho ta có gì không tốt, ta sẽ một lòng một dạ cường hóa thuộc tính Phong của ta, ở phương diện này đè qua mọi người, cũng mạnh hơn so với bình thường cái gì cũng không nổi bật.
“Tôi muốn làm một bộ thuộc tính Phong.”
“Nghĩ xong rồi? Được rồi, Vân Miên Tiêu thuộc tính Phong cậu tìm về đích xác không ít, cũng đủ rồi. Ta thêm chút thuộc tính Thủy vào nữa cho cậu, gió theo nước, tôn nhau lên một chút.”
Chuyên gia định đoạt, ta không có ý kiến. Chúng ta hẹn xong ba ngày sau ta tới lấy quần áo mới, lòng ta tràn đầy vui mừng đi ra từ tiệm phụ trợ. Tay nghề của chế giáp sư Vu Mạch đề cử, sẽ không kém. Tưởng tượng một chút bộ dáng quần áo mới, đặc biệt là do tài liệu mà ngay cả Vu Mạch cũng nói là cao cấp chế ra, tất nhiên sẽ là bộ cực phẩm. Ta cười chi chi, mắt đều sắp nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.