Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 34: Tiết 34




Editor: Toujifuu
Sự truy đuổi của Lăng Thiên cùng nữ vương còn đang tiến hành, nữ vương là do oán khí hóa thành, mặc dù thân pháp của Lăng Thiên nhanh như sét đánh cũng rất khó đuổi kịp. Cũng may diện tích đàn tế này không lớn, không biết vì sao nữ vương lại không chịu rời khỏi phạm vi này, mới hình thành cục diện đôi bên giằng co hiện tại.
Trận chiến kéo dài đang tiếp tục, tình hình chậm rãi phát triển về phía bất lợi cho chúng ta. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, khí đen dưới đài chính là lợi khí của nữ vương, một khi Tâm Khúc áp chế không được khí đen dâng lên nữa, chỉ sợ vấn đề chúng ta cần suy nghĩ là phải trốn thế nào. Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chỉ là nhất thời mọi người đều không có ý kiến hay để thoát khỏi khốn cảnh.
Lăng Thiên lui về đình chỉ sự truy đuổi không ngừng, ta hiểu rõ anh ta là muốn tìm phương pháp khác. Nữ vương càn rỡ cười lớn, đắc ý bay tới lay đi ở trên không. Lăng Thiên quay đầu lại hỏi:
“Tâm Khúc, có biện pháp nào mở ra một con đường trong mấy khí đen đó không? Có thể để cho hai người đi ra ngoài là được.”
Tâm Khúc một bên đánh đàn một bên nói:
“Rất khó, trừ phi em buông ra áp chế toàn diện đối với chúng nó để chuyên tấn công một phương hướng.”
Chiến Ca vuốt đầu tràn đầy áy náy nói:
“Tôi chỉ biết từ khúc gia tăng phòng gia tăng công kích, mấy cái đó tôi không học, một chút cũng không giúp được gì.”
Lăng Thiên xua tay phân phó:
“Đại Hùng cậu chờ lát nữa gia tăng phòng cho toàn bộ chúng tôi, Tâm Khúc cô buông áp chế ra để cho những khí đen đó lên, chỉ cần đả thông đường đi ra ngoài là được rồi. Tiểu Du cùng Lão Đạo chuẩn bị lao ra.”
“Làm gì?”
“Nguồn gốc những khí đen này là hố xương kia, các cậu nghĩ hết thảy biện pháp hủy nó đi.”
Trước mắt ta sáng ngời, chiêu rút củi dưới đáy nồi này thật sự là diệu. Lập tức không nói gì nữa, triệu ra phi thuyền kéo Lão Đạo đứng lên.
Tiếng đàn Tâm Khúc thoáng chuyển, đồng thời khi khí đen thoát ra lồng giam cuồn cuộn mà lên, một thông lộ chật hẹp phá vỡ tảng lớn màu đen bày ra ở trước mặt ta.
“Nhanh, em chống đỡ không được bao lâu.”
Thanh âm Tâm Khúc phi thường dồn dập, ta túm Lão Đạo điều khiển phi thuyền ven thông đạo nho nhỏ kia lao ra khỏi tế đàn. Khí đen lan tràn ra từ hố xương, như vật còn sống bò sát ở trong thông đạo. Đường Tâm Khúc mở ra chỉ tới phân nửa thông đạo liền không còn. Mắt thấy chúng ta sắp rơi vào vòng vây của khí đen, trên phi thuyền phát sáng hai đạo quang mang một trước một sau. Một đạo đến từ trên người ta, luồng gió xanh mênh mông hình thành một bức tường che chắn ở bên cạnh ta bảo hộ ta. Đạo còn lại thì ở phía sau ta, hơi nước hơi mỏng màu băng lam nổi ở bên ngoài thân thể Lão Đạo, khiến khói đen nửa điểm cũng không tới gần được. Hắc, nhìn không ra Lão Đạo còn có chút của cải a.
Lão Đạo thấy ta quay đầu lại, cho ta một ánh mắt cậu biết tôi biết. Được a. Dù sao trên đời này người có vận khí tốt khẳng định không có khả năng chỉ có một mình ta. Phi thuyền thoáng gia tốc, chúng ta thẳng đến hố xương.
Trong nháy mắt lao ra khỏi đoàn khí đen, ta đều có cảm giác thấy lại ánh mặt trời. Xương khô trắng bóng một mảnh phía dưới bởi vì phần lớn khí đen bị rút đi nên thoạt nhìn càng thêm trắng bệch đến thấm người.
“Lão Đạo, pháp thuật hệ hỏa đại diện tích. Anh chỉ cần để ý phóng hỏa, tôi đến cảnh giới.”
Mục đích Lăng Thiên để cho ta cùng Lão Đạo cùng đi khoảng chừng chính là vì như thế đi. Ta có thể mang theo hắn bay, có thể cảnh giới ở trên cao, mà Lão Đạo thì chỉ cần chuyên tâm phóng hỏa là được rồi. Lão Đạo cũng không phải lần đầu tiên hợp tác cùng ta, đáp tiếng nâng tay thử thử hướng gió, chỉ vào một góc nói:
“Chúng ta bắt đầu từ nơi đó.”
Phi thuyền trong chớp mắt thay đổi phương hướng. Chúng ta xuất hiện trên không ở góc đó. Lão Đạo nâng tay vẩy ra một xấp hỏa phù, biến thành vài đoàn hỏa cầu thật to giữa không trung, phần phật nện xuống. Hoa lửa văng khắp nơi. Cũng không biết có phải xương khô thật sự là tài liệu dễ châm lửa hay đây vốn là bí kỹ qua cửa ải mà hệ thống đặt ra? (Theo lẽ thường suy luận, hệ thống đại thần chắc không có lòng tốt như vậy đâu.) Nói chung thế lửa phát triển rất nhanh, gió trợ lửa lên vừa thiêu đã là một tảng lớn.
“Ha ha ha, thực sự là... Quá sung sướng!”
Lão Đạo hét lớn một tiếng như thần kinh, “kích tình bừng bừng” tựa như uống thuốc kích thích, các loại pháp thuật hệ hỏa như hỏa cầu, tường lửa, hỏa lưu tinh, hỏa vũ vung ra từ trong tay hắn. Nhiệt độ trong không khí đang không ngừng tăng lên, linh khí thuộc tính hỏa vì những pháp thuật này mà tụ tập đến càng ngày càng nhiều, thậm chí địa phương gần sát còn chưa bị pháp thuật dính lên đã tự động bốc cháy.
Hố xương rất nhanh biến thành hố lửa. Chúng ta treo phía trên hố lửa này, dùng cảm thụ thực tế nghiệm chứng một hồi lý luận “chỗ nhiệt độ cao nhất của lửa không ở trung tâm mà ở ngoài tầng” mà thầy dạy vật lý giáo dục ở trung học. Tuy rằng chúng ta đều có pháp bảo hộ thân, bất quá vẫn nhất trí cho rằng không nên đứng ở địa phương nguy hiểm so ra tốt hơn, để tránh khỏi không cẩn thận một cái biến thành heo sữa nướng. Ta mang theo Lão Đạo tán loạn ở không trung, châm lửa khắp nơi. Rất giống hai tên phóng hỏa điên cuồng. Đến sau cùng ngay cả chính chúng ta cũng bị bức đến không còn chỗ đứng, mới quay đầu bay trở về.
Khí đen trong thông đạo ít đi rất nhiều. Chúng ta xuyên qua khí thể loãng thấy trong tế đàn vẫn đang đánh rất náo nhiệt. Vị nữ vương kia biến tử linh oan hồn thành khí đen ngưng tụ thành một dây đai đen thật dài, đang đấu khó phân thắng bại với đám người Lăng Thiên. Tiểu Hắc cùng Lăng Thiên chống đỡ ở phía trước nhất, ta đứng ở cửa thỉnh thoảng có thể thấy bọn họ nhảy lên chạm đánh cùng nữ vương. Tiễn của Chi Ảnh vạch ra tiếng xé gió thì lúc nào cũng có thể nghe thấy, còn có trống của Chiến Ca cùng cầm của Tâm Khúc, Mê Lộ đứng ở tầng thứ hai bên trên cầu thang, một con thú như là vật triệu hoán của Trầm Mặc canh giữ ở bên cạnh hắn. Thấy ta cùng Lão Đạo xuất hiện, Mê Lộ phất tay tỏ ý, kêu lên:
“Cẩn thận dây đai đen kia!”
Theo tiếng kêu của hắn, nữ vương kia cũng phát hiện hai chúng ta. Có thể cô ta biết là chúng ta đi đốt nguồn gốc lực lượng quan trọng của cô ta, bởi vậy thét chói tai bắt đầu vung cánh tay, hai dây đai đen linh hoạt như rắn đánh về phía chúng ta, chỉ thẳng nơi yếu hại. Phi thuyền của ta xuyên qua trái phải chui qua từ giữa khe, đáp xuống đàn tế, cũng xoay người lại bắn ra hai tiễn đánh lệch dây đai theo đuổi không bỏ.
Lăng Thiên thấy chúng ta trở về phân tâm cười cười với ta, ta thả Lão Đạo xuống rồi tự một mình bay đến giữa không trung bắt đầu giằng co với nữ vương. Đai dài của cô ta linh hoạt đa biến, tiễn của ta nhanh như tia chớp, trong một chốc ngược lại ai cũng không làm gì được ai. Chỉ là cứ như vậy Lăng Thiên bọn họ liền thoải mái hơn nhiều.
“Mọi người nắm chắc, lực lượng của nữ quái vật này yếu bớt rồi!”
Nghe thanh âm là Mê Lộ ở phía dưới rống lên một tiếng, người xuất công không xuất lực như hắn ngược lại thấy rõ hơn so với chúng ta. Theo như lời hắn, lực lượng của nữ vương đích xác đang chậm rãi yếu bớt, theo thời gian trôi qua xương trắng bên ngoài càng thiêu càng ít, lực lượng của nữ vương cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không cam lòng thét chói tai ở trong thiểm điện màu đỏ của Lạc Nhật Tiễn của Chi Ảnh tiêu tán không còn thấy bóng dáng.
Ta hạ xuống từ giữa không trung, phát hiện tất cả mọi người đều thoát lực ngồi xuống, ngay cả Tâm Khúc cũng chiếu cố không được phong phạm “thục nữ” của cô nữa, tựa ở trên người Lão Đạo há miệng thở dốc.
“Lần này, lần này phải để cho Diệu Dương thành chủ phát tiền thưởng cho chúng ta, quái vật như thế, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua khó đánh như vậy.”
Tâm Khúc vừa nói vừa cười, Lão Đạo liên tục gật đầu:
“Phải đó phải đó, phải lấy nhiều tiền hơn.”
Ta lắc đầu, hai cái sọt tiền này.
“Còn chưa tìm được.”
Trầm Mặc đột nhiên lạnh lùng nói. Ta thập phần bất ngờ việc hắn sẽ mở miệng, chợt nghe Lăng Thiên ha ha trầm thấp hai tiếng, giải thích:
“Cậu ta là nói mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta còn chưa tìm được, nhiệm vụ chưa hoàn thành, nơi nào lấy được thù lao.”
Mọi người thoáng cái nhớ lại hình như chúng ta đích xác không phải đến đánh quái mà là tìm đồ, lập tức phiền muộn phi thường. Mê Lộ nhảy ra an ủi nói:
“Không sao, chúng ta rất nhanh có thể tìm được.”
“Sao anh biết?”
Lão Đạo tức giận hỏi, Mê Lộ gật đầu nghiêm túc nói:
“Đó là đương nhiên, tôi là ai a? Tôi chính là chuyên gia tìm bảo đấy!”
“Vậy anh nói ở nơi nào?”
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Mê Lộ đưa tay thoáng chỉ, chúng ta lần lượt há to miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.