Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 82: Đánh Thanh Long trại (thượng)




Việt Đan cẩn thận đi đến trước thần vị, lại không phát hiện có chút dị thường nào. Đây là chuyện vô cùng ngoài ý muốn đối với bọn Dương Thiên. Đưa mắt nhìn nhìn tế tự trưởng lão, phát hiện hắn vừa vặn cũng đang rảnh rỗi nhìn Việt Đan, tựa hồ cái thần vị kia cùng hắn không chút quan hệ. Chuyện này gắn với thân phận tế tự trưởng lão rất không hợp.
Dương Thiên quay qua Việt Đan nhẹ gật đầu, để cho hắn động thủ.
Việt Đan hai tay bưng lấy thần vị, nhẹ nhàng cầm lên. Thế nhưng thần vị lại không hề di động mảy may. Việt Đan nhíu mày, vừa rồi tuy hắn chỉ cầm thoáng một phát, mặc dù không dùng sức. Nhưng dựa vào thực lực Đế cấp võ tướng, coi như là trăm cân trọng thạch chính mình cũng có thể nhẹ nhàng cầm lên. Không nghĩ tới thứ đồ chơi cao không đến một xích (0,33m) này, đến một điểm động tĩnh cũng không có.
Lần nữa tăng mạnh khí lực, nhưng kết quả cũng không có gì biến hóa, lực lượng khổng lồ kia tựu như trâu lao xuống biển, vô tung vô ảnh biến mất.
Việt Đan cảm thấy mất hết mặt mũi, đang muốn dùng toàn lực dứt cái thần vị này ra, lại nghe đi ra bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ hẳn lên.
“Có địch nhân lẻn vào nội thành, bắt hắn lại!”
“Đ… x…m…n, có người ở đánh chủ ý với tông miếu của chúng ta, mọi người chém hắn treo xác lên chuồng heo......”
“Nhất định là bọn quan phủ rồi......”
......
Việt Đan nhìn về phía Dương Thiên, chờ hắn ra quyết định.
Dương Thiên cau mày, cuối cùng cũng minh bạch tại sao lão gia hỏa này nãy giờ hào phóng như vậy rồi. Nguyên lai chỉ cần khẽ động vào thần vị, toàn bộ cư dân thành thị sẽ biết có người xâm nhập miếu.
Hơn nữa tông miếu trong lãnh địa của mình, muốn cầm thần vị lên rất dễ dàng. Nhưng vì cái gì đến nơi này lại không cầm được đây? Theo lời Nguyên Cát trưởng lão nói, thần hồn này tuyệt đối có thể lấy đi. Hiện tại chính mình đã không cầm được, vậy chỉ có thể là điều kiện chưa đủ mà thôi.
Tóm lại mà nói, chính mình đã bị lão gia hỏa trước mắt này cho ăn thịt lừa rồi. Hung hăng nhìn chằm chằm tên trưởng lão kia, nói: “Làm thịt lão gia hỏa này, chúng ta đi!”
Lão giả này tuy nghe vậy nhưng lại sắc mặt không biến, cười mỉm nhìn bốn người Dương Thiên, tựa hồ vừa được nghe sự tình nhất buồn cười nhất thiên hạ.
Việt Đan nghe lệnh, rút kiếm, thế như bôn lôi đâm về lão giả.
Lão giả kia vẫn không nhúc nhích, cứ đứng nhìn trường kiếm đang đâm tới, vẻ mặt khôi hài......
Việt Đan mặc dù cảm giác rất quỷ dị, nhưng cũng không dừng lại, lợi kiếm nhanh chóng xuyên qua thân thể lão giả. Nhưng Việt Đan lại có cảm giác, một kiếm vừa rồi giống như đâm vào không khí. Trong nội tâm cả kinh, lập tức thả người lui về phía sau.
Trường kiếm xuyên qua thân thể lão giả. Rất quỷ dị là trên người hắn liền một vết máu cũng không có. Không chỉ là không có vết máu, mà ngay cả trên quần áo cũng không có một lỗ thủng! Đây căn bản không phải chuyện bình thường.
Dương Thiên tâm niệm chuyển động. Đám người mình lưu lại chỗ này càng lâu thì càng nguy hiểm. Chỉ bằng bốn người, nếu lâm vào vòng vây của mấy vạn đại quân sẽ rất khó tìm được đường sống. Mà lão gia hỏa trước mắt này tựa hồ cũng không phải dễ giết như vậy, hay là trước đi thì tốt hơn.
“Rút lui!” Dương Thiên ra lệnh một tiếng, cùng bọn Tôn Miễu chạy ra khỏi miếu.
Những chuyện này chỉ là phát sinh ở trong nháy mắt, bởi vậy bên ngoài tông miếu cũng chỉ mới có rải rác mấy người đang vọt tới bên này.
Mấy tên cường đạo còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra, vừa lao tới đã bị Việt Đan cho đâm cho lỗ trên người. Chắc thằng này vẫn cay cú chuyện vừa rồi nên phát tiết trên mấy tên lính.
Bên tai Dương Thiên vang lên tiếng trống trận ầm ầm nội thành, biết lần này phiền toái to rồi. Nếu chỉ có mình thì ngược lại có thể cỡi Tiểu Bạch ung dung đào tẩu. Nhưng Tiểu Bạch mỗi lần tối đa chỉ có thể chở hai người. Vậy hai người còn lại dĩ nhiên sẽ bị hãm vào trong vòng vây.
“Việt Đan, ngươi đưa ta theo, nhảy lên nóc nhà tìm chỗ trốn. Tôn Miễu và Trần Khôi chú ý đừng để tụt lại.” Dương Thiên nhanh chóng nói.
Tôn Miễu lợi dụng cung tiễn trong tay, xử lý mấy tên cường đạo đang từ xa chạy tới. Sau đó bốn người nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng thả người chạy đi.
Mà lúc đám cường đạo kịp chạy đến cửa miếu, bốn người Dương Thiên sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Tên thủ lĩnh vừa hổn hển thở, vừa giận tím mặt, lệnh cho toàn trại cẩn thận điều tra, nhất định phải tìm được bọn trộm cắp đáng khinh này.
Tạm thời không nói đến đám cường đạo đang lật tung cả thành tìm bọn Dương Thiên đến gà bay chó chạy. Lúc này đám Dương Thiên đã lẳng lặng đứng ở một góc tối trong khu trung tâm hành chính. Chỗ này hiện tại đến một bóng ma cũng không có. Toàn bộ đã chạy đi điều tra tình hình địch nhân rồi.
Về phần Dương Thiên vì cái gì không trực tiếp thẳng phủ thành chủ? Đó là bởi vì phủ thành chủ là một loại kiến trúc được hệ thống bảo hộ, chỉ cần có người không phải cư dân bổn thành hoặc được chủ nhân đồng ý mà chớm tiến vào phủ thành chủ thôi, thành chủ lập tức sẽ nhận được tin tức. Dương Thiên cũng sẽ không ngu ngốc như vậy, đi chạy tới chịu chết.
Tôn Miễu nói khẽ: “Chúa công, thần vị chúng ta bây giờ không lấy được, giờ làm gì đây?”
Dương Thiên suy nghĩ một chút nói: “Cái thần vị kia nhất định là có thể lấy đi, chỉ là bây giờ còn chưa được. Ta muốn muốn chiếm lấy thần vị chắc phải đợi đến lúc sơn trại bị công phá hoặc phá hủy mới được. Vì thế, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ thôi. Đợi đến ngày mai khi sơn trại bị hạ, chúng ta đục nước béo cò, thừa cơ đem cái thần vị này đi.”
Trần Khôi thanh âm buồn bực hỏi: “Chúng ta cứ ở chỗ này chờ sao?”
Dương Thiên nói: “Đương nhiên không được. Đợi lát nữa đám cường đạo không tìm thấy chúng ta, một ít nhân vật cấp đầu lĩnh sẽ trở về đây thương thảo và xử lý sự tình. Do đó chúng ta cũng không trốn ở đây lâu được. Các ngươi cứ tìm vài nhà dân ở gần miếu mà ẩn thân. Đám cường đạo kia nhất định sẽ điều tra địa phương gần tông miếu trước, thế nên thêm một lúc nữa là chỗ đó an toàn.. Như vậy cũng thuận tiện cho chúng ta ngày mai hành động.”
Ba người Trần Khôi đều nhẹ gật đầu.
Trời gần sáng, bốn người Dương Thiên rốt cuộc lặng yên không một tiếng động tiềm nhập vào một nhà dân. Tên cường đạo bên trong vừa mới nằm ngủ đã bị Việt Đan nhẹ nhàng đánh cho phát ngất xỉu.
......
Trưa hôm sau, bên ngoài Thanh Long trại đã tụ tập mấy chục vạn quân đội, bao trọn cái Thanh Long trại một vòng, binh lính chen chúc chật như nêm cối.
Lúc này trong một cái doanh trướng, 13 người chơi đang ngồi vây quanh một cái bàn. Trong đó có ba người trước kia đã đến Vọng Thiên trấn tiến hành dụ dỗ Dương Thiên là Thí Thần Quân Vương, Nhất Kỵ Hồng Trần và Tiểu Thiến.
Lúc này, Tiểu Thiến đang là người lên tiếng: “Hiện tại toàn bộ lãnh chúa sở hữu lãnh địa cấp hương trấn ở Thủy Trữ huyện thành đều đã ngồi ở chỗ này. Tiểu muội muốn nghe xem các vị đối với việc Thái Huyện lệnh tổ chức đánh Thanh Long trại lần này có ý kiến gì không?”
Một người chơi nói: “Cái này có cái gì mà phải ý với chả kiến nữa? Trò chơi cuối cùng cũng chỉ là trò chơi thôi. Đây bất quá là một hoạt động mà hệ thống tổ chức cho người chơi. Chúng ta cứ dựa theo quy tắc tiến hành, cuối cùng phân phối lợi ích là được rồi.”
Một người chơi khác nói: “Ta lại không đồng ý với Lão Quỷ huynh. Nói thật, từ khi vừa tiến vào trò chơi, ta cũng cảm giác trò chơi này so với mấy game đã chơi lúc trước khác nhau rất lớn. Những NPC trong game quá thông minh. Hơn nữa ta cảm giác cái thế lực NPC này do...một hệ thống khác vận hành, mà chúng ta bây giờ căn bản mới chỉ đứng ở biên giới của Thiên Hạ, còn chưa dung nhập hẳn vào trò chơi. Bởi vậy, chúng ta không thể khinh thị bất kỳ một NPC nào, đặc biệt là tên huyện lệnh, nắm quyền chưởng quản một phương trong chiến dịch lần này. Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.”
Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Ta cũng đồng ý với ý kiến của Tiêu Dao lão đệ. NPC trong này khôn khéo ranh ma như quỷ vậy. Hơn nữa thế lực NPC cường đại, không phải hiện tại đám người chơi chúng ta có thể so sánh. Làm việc xác thực phải thật cẩn thận, bằng không thì khó mà dương danh, dù chỉ là trong trò chơi. Lần này Thái Huyện lệnh ném ra một cái bánh thơm ngon lớn như vậy để cho chúng ta tranh đoạt. Bộ các ngươi nghĩ có thể ăn không của người ta dễ thế à, ta chắc chắn rằng hắn có thể từ đây đạt được lợi ích càng lớn hơn so với chúng ta.”
Tiểu Thiến nói: “Nếu chỉ là như vậy thì còn tốt. Kể cả trong chiến dịch lớn như vậy thì chúng ta vẫn tương đối an toàn. Ta lo lắng chính là tên Thái Huyện lệnh này có ý đồ xấu. Từ khi ta tiến vào trò chơi cũng cảm giác được, ngoại trừ thôn dân trong lãnh địa chúng ta. Còn lại đại đa số NPC đều không quá để mắt những “dị nhân” tham gia game này. Mà tốc độ phát triển thế lực của người chơi chúng ta lại nhanh hơn thế lực của hệ thống rất nhiều. Ví dụ đơn giản như chuyện luyện binh mà nói. Binh sĩ của thế lực hệ thống cũng đồng dạng đều phân chia đẳng cùng giai vị. Nhưng trong lãnh địa của hệ thống, bình thường binh lính rõ ràng có chỉ số thông minh không bằng người chơi. Nếu như đơn đả độc đấu rất dễ dàng bị đánh chết. Để giảm tỉ lệ tử vong, bọn hắn không thể không để võ tướng dẫn đầu đại đội binh lính tiến hành chiến đấu. Do đó, binh lính của thế lực hệ thống muốn tăng lên tới tứ giai, cần bỏ ra rất nhiều thời gian. Hơn nữa người chơi có Thải Tập thuật, có công năng viễn trình trò chuyện và một loạt ưu thế khác. Người chơi chúng ta có thể nhanh chóng độ phát triển thực lực như thế, tự nhiên sẽ để cho một số NPC đang nắm phần lớn lợi ích trong tay đỏ mắt và lo lắng. Nếu ta là bọn hắn thì nhất định sẽ tìm cách chèn ép thực lực của chúng ta. Hành động lần này của Thái Huyện lệnh, ta đoán chừng là một thủ đoạn để chèn ép thực lực người chơi.”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.