Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 57:




Buổi chiều Bán Thanh Minh trở về thiệt sớm, gọi Ninh Hòa đi xuống lầu. Xuống dưới thấy Bán Thanh Minh ở trong xe nhô đầu ra gọi: “Tống Thời, bên này.”
Ninh Hòa đi qua, thấy phía trước chỗ điều khiển có một người lạ, chắc là bằng hữu của Thanh Minh. Nhưng xe cũng đang đỗ ở lòng đường, không tiện nói chuyện, Ninh Hòa vẫn là vội vàng mở cửa sau, người nọ liền trực tiếp lái xe đi.
Ngẩng đầu nhìn qua kính, người này đẩy đẩy Bán Thanh Minh nói: “Ngươi sao không giới thiệu chút.”
“Ngươi chỉ là lái xe, có cần thiết phải giới thiệu sao.” Bán Thanh Minh đẩy tay người kia ra, cũng hướng tới kính liếc mắt một cái, đối Ninh Hòa giải thích: “Đồng nghiệp trong công ty, có xe đưa nhờ một đoạn.”
Ninh Hòa gật đầu, đối với lái xe nói: “Kia phiền toái ngươi rồi.”
“Khách khí. Ta vừa rồi nghe Trương Kính hô to ngươi là Tống Thời, tên ngươi rất thú vị a.”
Trương Kính? Ninh Hòa nhất thời cũng chưa phản ứng lại được Trương Kính là ai, một lát sau mới ngộ ra đây là tên thật của Bán Thanh Minh, xua tay, nói: “Tống Thời là võng danh, ta gọi là Ninh Hòa.”
“Ha ha…tên thật của ngươi so với võng danh còn hay hơn.” Lái xe nở nụ cười, hướng tay ra phía sau: “Hân hạnh làm quen, ta gọi là Đường Gia Nhạc. Mà ngươi hình như không phải người địa phương.”
Ninh Hòa còn chưa có kịp phản ứng, lại nghe Đường Gia Nhạc lại hỏi: “Là người W thị đi?”
“…” Có thể nhận ra dễ thế sao? Ninh Hòa không biết đối phương muốn hỏi cái gì, thành thật gật đầu, lại thấy Thanh Minh đối với Gia Nhạc nháy mắt, đáng tiếc Gia Nhạc lại không thấy được, lại bị Ninh Hòa nhìn thấy. Hai người này, cứ làm như kiểu thần thần bí bí.
Thấy thế, Đường Gia Nhạc như hiểu được vài phần, một bộ bừng tỉnh đại ngộ nhìn qua kính, nói: “Hóa ra là ngươi.” Sau đó, lại là một bộ giữ kín như bưng, nhìn tiền phương đại lộ.
Nói chuyện chỉ nói một nửa, những người này rốt cuộc là muốn làm sao! Nói thế ai có thể hiểu được.

Mất khoảng 20p mới đến nơi, xe đến cửa khách sạn liền dừng lại, Ninh Hòa nhìn thấy chú rể cùng tân nương mặc lễ phục đứng ở cửa tiếp khách. Nhìn thấy Ninh Hòa đi đến, Giản Thiếu đã hướng bên này chạy tới, tiến lên cho một chưởng lên đầu, “Ngươi thực sự đến, thật sự rất khá a.”
Ninh Hòa không nói gì rơi lệ, đây là kiểu hoan nghênh gì thế này, có mà là ám sát người thì có.
Bên ngoài khách sạn không khí có chút lạnh, chú rể cũng sợ lão bà bị lạnh liền tiến đến phía trước cản gió, nói: “Lão bà, ngươi nên chú ý hình tượng.”
“Thứ áo! Đấy là việc của ngươi!”
Chú rể không nói gì rơi lệ.
Cũng đã đưa Ninh Hòa đến nơi, Bán Thanh Minh cũng đi ra nói: “Tống Thời, ngươi đưa ta số điện thoại, xong việc ta tới đón ngươi.”
Ninh Hòa gật đầu, cùng Bán Thanh Minh phất phất tay. Đường Gia Nhạc cũng bắt đầu nổ máy, còn Giản Thiếu cũng rất hứng trí, hướng người phía trước nói: “Bằng hữu của ngươi sao? Thanh âm nghe có điểm quen.”
Giản Thiếu vốn dĩ cũng có nhận thức Thiên Nhai, cảm thấy thanh âm quen tai cũng là chuyện bình thường. Ninh Hòa cũng không có nói với Bán Thanh Minh đây là hôn lễ của Giản Thiếu, vì thế Bán Thanh Minh đối với người trước mặt cũng không nghĩ tới người trước mặt có quen biết, kỳ quái nhìn Giản Thiếu nửa ngày, băn khoăn liệu người này mình có quen hay không?
“Học tỷ, là Thiên Nhai.” Ninh Hòa giải thích nói.
Giản Thiếu kinh ngạc, chỉ chỉ Bán Thanh Minh…Ninh Hòa gật đầu: “Chính là Thiên Nhai trong trò chơi.”
“Má ơi như thế nào lại tình cờ như vậy, nhanh nhanh, Thiên Nhai nếu buổi tối không bận thì đến, lão nương kết hôn cũng chỉ gặp được ngươi có một lần này thôi.”
Chú rể ở sau lưng nói thầm: “Ngươi còn muốn kết vài lần a.” Bị Giản Thiếu hung hăng trừng một hồi.
Bán Thanh Minh vốn là không có chuẩn bị, khách khí nói một tiếng: “Không tốt lắm, ta cũng không mang tiền lì xì mà.”
Giản Thiếu một chút không ngại, vỗ bả vai Ninh Hòa nói:“Coi như là người nhà của hắn, tiền lì xì cứ để hắn lo.”
Ninh Hòa nhất thời run run, sờ túi tiền lì xì, lại nghĩ đây vốn chỉ là phần của một người a.
Nếu Bán Thanh Minh vẫn còn chần chừ, Giản Thiếu có lẽ sẽ trực tiếp kéo người vào khách sạn, chú rể cũng đối Thanh Minh nói: “Đều là chỗ quen biết, đừng ngại.”
Bán Thanh Minh nhìn về phía Đường Gia Nhạc, Đường Gia Nhạc khoát tay áo: “Ngươi đi đi, ta còn có việc, phải về nhà.”
“Vậy mai gặp ở cty.”
Bán Thanh Minh đi theo Ninh Hòa cùng vào khách sạn, lúc tiến thang máy Bán Thanh Minh còn tiến đến bên tai Ninh Hòa nhỏ giọng nói: “Người nhà nga.”
Ninh Hòa hung hăng cho Bán Thanh Minh một quyền: “Lên mặt.”

Lúc ngồi xuống, Ninh Hòa cẩn thận quan sát xung quanh, cũng chỉ có hắn cùng Thanh Minh là bạn hữu trên mạng, còn lại đều là bạn bè trong hiện thực của chú rể cô dâu, ai cũng hướng đến người quen để trò chuyện. Mà người quen của Ninh Hòa cũng chỉ có Bán Thanh Minh. Bán Thanh Minh trên mặt vẫn còn ý cười, cũng chỉ vì hai chữ “người nhà” của Giản Thiếu mà hưng phấn, lại chú ý đến ánh nhìn của Ninh Hòa, liền thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Làm sao vậy.”
Hừ một tiếng, Ninh Hòa xoay đầu lấy ra di động, Tinh Hận cũng là hướng Ninh Hòa oán giận, suốt 2 ngày không thấy hắn onl, tối qua mới lên được chút, kết quả lại logout, phát ra khuôn mặt mếu máo, Tinh Hận hỏi: “Đại tỷ, ngươi không phải là bị ốm đấy chứ.”
“Im cái miệng quạ đen của ngươi lại.” Những người khác trong bang hội cũng đều sợ nhất lời từ miệng Tinh Hận, bởi đối phương cứ nói chuyện tốt là mất linh, chuyện xấu thì lại linh, giống như… Hôm nay chúng ta chắc sẽ không được BOSS đâu…giống như… Ta thấy lãnh thổ chiến sẽ có chuyện…giống như…Tiểu An Tử người trăm ngàn lần đừng để bị BOSS giết chết a.
Rất nhiều trường hợp có thể chứng tỏ việc mồm quạ đen của hắn, đến độ mỗi khi có hoạt động, bang hội nghiêm cấm Tinh Hận mở miệng.
Ninh Hòa sau đó liền nói: “Không có gì, gần đây có chút việc, hơn 2 ngày nữa sẽ lên tuyến.”
“Sao hôm nay không đi luôn, ngươi mau tới đi, chúng ta cũng sắp đi hạ phụ bản, chúng ta chờ ngươi.” Tinh Hận dụ dỗ nói.
Nhưng người khác đều đưa ra một chuỗi biểu tình khinh thường nói: “Ngươi không nhìn thấy Tịch Thập đang ở tuyến di động sao, chứng tỏ hắn không có ở nhà.”
“Sao? Đại tỷ, ngươi hiện tại ở đâu? Trễ thế này rồi, nên mau mau về nhà a.”
“Ở H thị, tham gia tiệc cưới.”
“Cái gì! Đại tỷ ngươi kết hôn! Ngươi vẫn là bị gả đi a.”
Toàn bang hội cao thấp lúc này trong lòng chỉ có một câu: Chỉ số thông minh của ngươi thật là bằng không sao.
Ninh Hòa nhìn di động cũng không thể tùy tiện cười rộ lên, làm cho Bán Thanh Minh quay lại dò xét, nhỏ giọng nói: “Ngươi ở bên kia, quan hệ với bọn họ cũng không tệ lắm a.”
Ninh Hòa bị giật mình, thu hồi điện thoại di động, bất quá vẫn là gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Bán Thanh Minh chống cằm nghĩ, còn chưa kịp nói cái gì, trong sảnh đèn liền phụt tắt, vang lên tiếng nhạc hôn lễ lấn át tiếng nói chuyện của mọi người. Tiếp theo cũng chỉ đơn giản là các thủ tục của hôn lễ. MC trên đài kiêm cả chủ trì lẫn ca sĩ lẫn biểu diễn ma thuật.
Đợi cho đến lúc mọi người cơm no rượu say, lỗ tai Ninh Hòa vẫn còn chút đau.
Bán Thanh Minh đứng lên, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ninh Hòa gật đầu, liền đứng lên đi tìm Giản Thiếu nói lời từ biệt.
Chú rể cùng tân nương bên kia vẫn còn đang chiêu đãi tân khách, ở cùng các trưởng bối nói chuyện, thời điểmNinh Hòa tới được, Giản Thiếu cũng cố ý đứng lên đưa hai người ra đến cửa, bất quá Giản Thiếu cũng là trước ý bảo Bán Thanh Minh dừng bước, sau đó lại đem Ninh Hòa kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ta nói ngươi cùng Thiên Nhai, có phải hay không có chuyện gì?”
Không thể không nói, Giản Thiếu nhiều khi rất sắc bén, dù đang là tân nương bận bịu cũng bỏ công quan sát bọn họ, báo hại Ninh Hòa luôn có cảm giác lành lạnh ở sau lưng. Nhưng hắn cùng Bán Thanh Minh, có thể có chuyện gì. Hắn nhún vai: “Không có việc gì đâu, học tỷ ngươi vào đi.”
“Ngươi để ta nói.” Này bốn chữ nói được nghiến răng nghiến lợi, Ninh Hòa có chút sửng sốt: “Học tỷ ngươi kiềm chế chút, chuyện này cũng không thể nói rõ trong một chốc được, sau ta sẽ nói cho ngươi rõ.”
“Thành giao, dám không nói, ngươi nhất định phải chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.