Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Chương 4:




Lúc Tuyết Sinh ngủ được mơ màng, đột nhiên nghe được một tiếng gầm giận dữ, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên võng ngã xuống.
Hắn xoa xoa cái mông bị té đau, kinh hãi nhìn thấy, Tiểu Lục đang cùng một con quái ma thú gian nan dây dưa.
Con ma thú này cùng những con trước đó Tuyết Sinh thấy được hoàn toàn bất đồng.
Thân hình nó có điểm giống con hổ, nhưng so với một con hổ bình thường thì lớn hơn gấp đôi, hơn nữa trên người nó là hắc bạch vằn giao nhau, hai cái răng nanh thật dài nhô ra bên ngoài, loáng ra hàn quang lạnh như băng, kỳ lạ nhất là, trên lưng nó còn mọc ra hai cái màng sí (cánh màng da) giống như cánh dơi, xem ra con quái này không những có thể chạy mà còn có thể bay. Rất rõ ràng, Tiểu Lục không phải là đối thủ của nó, nếu không phải nó thoạt nhìn đối với Tiểu Lục kiêng kị, thì nó đã sớm chạy mất.
“Quấn quanh!”
Tuyết Sinh lập tức vội vàng tiến lên giúp Tiểu Lục, đồng thời mở ra Thiên Nhãn nhìn tư liệu của con hổ kia.
Trời ơi, thế nhưng lại là một con Thiên Ma lục giai – Dực hổ.
Tuyết Sinh bây giờ còn là một ma tộc mới còn chưa đạt đến Thiên Ma nhất giai, cho dù Tiểu Lục có trưởng thành hơn, thì căn bản cũng không phải đối thủ của nó a.
Tuyết Sinh âm thầm kêu khổ, lúc này Thiên Hồng đã đi đến một chỗ khác đánh quái, đang lúc lo lắng có nên kêu Thiên Hồng đến cứu mạng hay không, nhưng mà con hổ có cánh này cấp bậc cao như thế, cho dù là Thiên Hồng, bất quá cũng chỉ cùng nhau chết mà thôi.
Lúc này Dực hổ hiển nhiên bị Tuyết Sinh công kích chọc giận, nó rít gào đánh về phía Tuyết Sinh....
Tuyết Sinh vội vàng lui về sau, nhưng lấy tốc độ của hắn làm sao bì kịp với Dực hổ, trong lúc nguy cấp, hắn bối rối đem toàn bộ kỹ năng xuất ra đánh về phía Dực hổ, nhất thời, vô số đằng điều, rễ cây xông ra, cư nhiên đem Dực hổ đang bay trên không trung kéo xuống, nhưng còn xui xẻo hơn nữa là, trên người Dực hổ đồng thời xuất hiện bạch quang của Trị liệu thuật, đó đương nhiên là do Tuyết Sinh trong lúc rối loạn phóng ra.
Vô luận như thế nào, mặc dù chân trước của Dực hổ bị quấn lại làm bị thương, nhưng Tuyết Sinh cuối cùng cũng bảo vệ được mạng nhỏ của mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thiên Hồng ở chỗ khác đột nhiên phát hiện huyết lượng của Tuyết Sinh giảm kịch liệt, biết Tuyết Sinh đang gặp nguy hiểm, lập tức chạy trở về.
Nuốt vào mấy viên Hồng dược do Thiên Hồng nhét vào miệng, Tuyết Sinh mới tỉnh táo lại, vừa rồi quá dọa người khiến hắn choáng váng.
Nhìn lại, thấy dây mây rễ cây đang dây dưa cùng Dực hổ, Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng đều không có biện pháp để bắt nó, cấp bậc của nó so với bọn hắn cao hơn rất nhiều. Nhưng nhìn một hồi, lại phát hiện một sự tình kỳ quái, con hổ có cánh này thực lực cùng cấp bậc của nó không thích hợp, tại sao lại nói như vậy, một con ma thú Thiên ma lục giai thì sẽ không có yếu như thế, nhưng mà sự thật lại bày ra trước mắt, con hổ có cánh này ngay cả khi chống đỡ với Tiểu Lục đều có vẻ cố hết sức.
Một lát sau, ma túy độc của Tiểu Lục bắt đầu phát huy tác dụng, Dực hổ gào thét một tiếng, té lăn trên mặt đất, nhưng lại ương ngạnh đứng lên, cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, thể lực của nó càng ngày càng suy yếu, cũng càng lúc càng vô lực giãy dụa.
Tình trạng kiệt sức khiến Dực hổ thở dốc, dùng ánh mắt nâu sáng ngời nhìn Tuyết Sinh, toát ra thần sắc cầu xin, ô ô kêu to theo.
Tuyết Sinh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, không biết làm như thế nào cho phải, hắn tựa hồ có thể từ trong ánh mắt của Dực hổ cảm giác được cảm xúc bi thương cùng tuyệt vọng, sao lại như vậy chứ?
Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, Tuyết Sinh mềm lòng, nó vốn là ma thú mạnh mẽ, chắc là xảy ra chuyện gì mới khiến cho nó suy yếu như vậy.
Tuy rằng giết chết nó nhất định sẽ có rất nhiều điểm kinh nghiệm, nói không chừng còn có thể lấy được trang bị tốt, nhưng mà.... Tuyết Sinh chần chờ một chút, nói: “Ta thả mi đi, mi sẽ không lấy oán trả ơn chứ? Mi không được cắn chúng ta nha.”
Dực hổ như nghe hiểu được Tuyết Sinh, lộ ra thần sắc kinh hỉ, liên tiếp gật đầu, nhẹ nhàng gầm rú vài tiếng.
Thiên Hồng biết Tuyết Sinh mềm lòng, cũng không ngăn cản hắn, chỉ rút ra Tà Trảm bảo bộ ở trước mặt hắn.
Tuyết Sinh phất tay thu hồi rễ cây đang trói chặt Dực hổ, Tiểu Lục cũng đồng thời thu hồi căn tu đâm vào cơ thể Dực hổ.
Dực hổ tuy rằng bộ dạng vẫn rất suy yếu, nhưng đã có thể miễn cưỡng đứng lên được.
Tuyết Sinh có chút sợ hãi, bởi vì vừa rồi hắn còn bị móng vuốt của Dực hổ vồ tới thiếu chút nữa là mất mạng.
Nhưng mà Dực hổ không có nhào tới, chỉ thật sâu nhìn Tuyết Sinh liếc mắt một cái, xoay người lung la lung lay ly khai.
Thiên Hồng cùng Tuyết Sinh đều nhẹ nhàng thở ra một hơi. Haiz…..
“Em thả nó, anh không trách em chứ?” Tuyết Sinh hỏi.
“Đương nhiên không trách” Thiên Hồng mỉm cười, y thích nhất chính là sự thiện lương đơn thuần của Tuyết Sinh.
————-
Nhìn đến Tiểu Lục đã đem quái ở đây giải quyết xong xuôi, bọn họ đang muốn đổi địa phương khác tiếp tục luyện cấp, lại ngoài ý muốn nhìn thấy con Dực hổ vừa rồi rời đi lại quay trở lại, hơn nữa miệng của nó còn ngậm thêm một cái đồ vật màu trắng gì đó.
Dực hổ chậm rãi đi tới, đem đồ vật đang ngậm trong miệng đặt ở dưới chân Tuyết Sinh.
“Này.... Là trứng?” Tuyết Sinh tò mò ngồi xổm xuống dùng Thiên Nhãn quan sát cái trứng, cái trứng này là trứng Dực hổ!
“Đây là của mi? Nguyên lai mi vừa mới làm mẹ a” Tuyết Sinh cao hứng nhìn Dực hổ, trách không được nó suy yếu như thế, nguyên lai mới vừa làm mẹ, may mắn vừa rồi hắn không có giết nó, bằng không tiểu bảo bảo này phải làm sao đây.
Dực hổ gật gật đầu, sau đó cúi người đẩy đẩy cái trứng về phía Tuyết Sinh.
“Này.... Mi không phải là muốn cho ta đấy chứ?” Tuyết Sinh thần tình khó có thể tin, hắn biết mị lực của mình rất cao khiến cho cơ duyên của hắn cũng tăng cao, nhưng cũng không đến nổi may mắn như thế chứ.
Dực hổ gật gật đầu.
Tuyết Sinh kinh hỉ cẩn thận nâng lên cái trứng lớn màu trắng, nói: “Cám ơn mi, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nó.”
Tuyết Sinh nhận quả trứng, nhưng Dực hổ cũng không có rời đi, mà là dùng cái đầu to của mình ở trên đùi Tuyết Sinh cọ qua cọ lại, phát ra âm thanh ô ô.
“Mi có chuyện gì thế?” Tuyết Sinh yêu thương ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nhìn đến huyết lượng của nó hao tổn không ít, liền từ trong thủ trạc lấy ra Hồng dược không còn nhiều lắm nhét vào trong miệng nó.
Dực hổ im lặng nuốt dược xuống, nhưng vẫn không có ý tứ ly khai.
Nó khả là một NPC chân chính, không giống Quỷ Điệp là người thật sắm vai, cho nên ngôn ngữ không thông, ý tứ vẫn rất khó đoán.
“Mi đói bụng sao?”
Dực hổ lắc đầu.
“Mi muốn lấy lại con của mình sao?”
Dực hổ vẫn lắc đầu.
“Ngươi sẽ không phải muốn theo chúng ta đấy chứ?”
Dực hổ cao hứng, mãnh liệt gật đầu.
Tuyết Sinh vừa rồi chỉ là muốn hỏi thử nó một chút, không nghĩ tới cư nhiên còn có thể “mua tiểu đưa lớn”, quả thật là lời quá đi. Vẫn là cái nguyên tắc kia, không lấy thì uổng, Tuyết Sinh thuận theo yêu cầu của Dực hổ, đem giọt máu ấn lên trán của nó, đem nó thu làm sủng vật của mình.
May mắn Thông Linh Nhẫn mà hệ thống đưa cho Tuyết Sinh có thể gia tăng thêm một ô sủng vật, cũng không có bị kiếp hỏa làm hư hao. Sau khi thu Dực hổ làm con sủng vật thứ hai, thì công năng của Thông Linh Nhẫn liền tiêu thất, mà danh ngạch sủng vật cũng cố định ở trên người nhân vật “Thiên Thu Tuyết”.
Hiện tại Tuyết Sinh là ngoạn gia duy nhất trong trò chơi có hai con sủng vật.
“Thật tốt quá, thật tốt quá” Tuyết Sinh cao hứng ôm lấy cái đầu to của Dực hổ cọ cọ, hiện tại hắn lại có dư thêm ra một cái công cụ có thể bay thay cho công năng đi bộ. Ngàn Chướng Liên Y của hắn là phòng cụ toàn thân, nhưng cái loại này chỉ bao tới chân, để lộ ra ngón chân cùng gót chân được dùng một miếng vải mảnh bọc lại, Tuyết Sinh thật sự không thể xem nó thành giầy, có thể không tự mình đi, đương nhên là tốt nhất. (người ta là sủng vật mà em xem thành thú cưỡi.... potay).
Con hổ có cánh này được Tuyết Sinh đặt tên kêu là “Phi Phi”. Vốn muốn gọi là Peter Pan, nhưng mà cảm thấy đọc lên có vẻ khó kêu, cho nên liền bỏ qua, nhưng kêu là Phi Phi cũng rất không cao minh cho lắm, đối với Tuyết Sinh cái gọi là năng lực thì không nên ôm quá nhiều hi vọng là được.
Phi Phi nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất để cho Tuyết Sinh leo lên lưng nó, bộ lộng dày mềm mại của nó có thể so sánh với thảm Ba Tư, hơn nữa đi đứng chạy nhảy cũng rất ổn định, điều này làm cho Tuyết Sinh cao hứng đến hô to gọi nhỏ, chẳng qua bị Phi Phi thay thế vị trí “Tọa kỵ” làm cho Thiên Hồng không khỏi có điểm mất mác. (các bạn còn nhớ em Tuyết Sinh hay thích ngồi trên vai của anh Hồng hem, ở Q1 có hay nói đến ^^)
Có Tiểu Lục cùng Phi Phi, Tuyết Sinh thăng cấp cũng càng thêm đơn giản, Phi Phi hình thức hành động là tự do, đảm đương tác dụng chủ lực trong quá trình giết quái, hơn nữa Tuyết Sinh còn phát hiện một dạng ưu thế khác của Tiểu Lục, chính là lượng máu Tiểu Lục hút được sẽ trực tiếp bổ sung đến huyết lượng bị tiêu hao trên người chủ nhân cùng bản thân, thậm chí là Phi Phi cùng đều là sủng vật cũng có thể chia sẻ, như vậy hai con sủng vật này căn bản cũng không cần phải ăn Hồng dược, dù sao ở thời điểm Tuyết Sinh bị đuổi giết, thuốc trên người cũng rất là quan trọng, sau khi tới Ma giới cũng không có cơ hội bổ sung thêm, bởi vì chẳng tìm được điểm tiếp tế. Dựa vào công kích cao của Phi Phi cùng hấp huyết của Tiểu Lục, hoàn toàn có thể thoải mái đánh quái, thoải mái bổ huyết, nhất cử lưỡng tiện a. (ta cảm thấy tội nghiệp cho em sủng vật, tự nhiên bị em xem làm cu li TT^TT).
Nếu cứ tiếp tục theo đà này, thời gian bọn họ trở về đã không còn xa nữa.
Bởi vì chuyển hoán chủng tộc tương đương với một lần trọng sinh, ngay cả lệnh truy nã Thiên Hồng của hệ thống cũng đều bị hủy bỏ, bọn họ có thể quang minh chính đại trở lại nhân gian. Nhưng điều làm cho Tuyết Sinh không thể không hoài nghi cái kẻ thiết kế ra đạo cụ biến thái Ma nữ nguyền rủa này, căn bản là một loại thủ đoạn để cho người ta trước tiên tiến hóa thành Ma tộc, nhưng nếu trong quá trình bị truy đuổi mà bị giết, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Xem ra, vượt cấp tiến hóa kỳ thật cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của người khác, đây chính là trải qua khảo nghiệm sinh tử mới đổi lấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.