Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 46: Ông chủ, có biến thái!




Miễn là trả tiền, cậu quan tâm người ta biến thái hay không biến thái làm gì. Đi lấy tiền đi.


Dùng hết nửa ngày, Tiểu Ngư đem tất tần tật các thứ trong hành trang làm thành thức ăn. Hai tổ cá lù đù kho cay, một tổ rưỡi cua bể hấp, hai tổ gà xé phay, sáu phần măng xào dầu hào, mười tám phần bánh thịt cừu ngâm nước, một tổ rưỡi nước sốt chân thỏ, ba tổ gạch cua chưng trứng. Ngoài các loại món ăn tự chế, cậu còn chiên tạc hết toàn bộ đậu phộng thu hoạch được, khoảng chừng hơn năm tổ. Món nước mật ong và đậu phộng đã là màu trắng, rồi biểu thị không còn có thể gia tăng kinh nghiệm kỹ năng, cho nên Tiểu Ngư chỉ dùng trà hoa cúc để luyện tập nâng cấp kỹ năng nấu nướng. Do món ăn mới là tôm xào bắp cải, cậu lại không ăn bắp cải cũng không biết bóc vỏ tôm nên đành từ bỏ.

Kiều Lân vẫn một mực ngồi bên nhìn Tiểu Ngư bận rộn không ngừng, trong mắt đong đầy vui vẻ lại xen lẫn đau lòng. Vừa nghĩ tới ngày mai và ngày mốt không thể thấy bé cá ngốc này, tâm tình bệ hạ cũng rất ác liệt. Không có Tiểu Ngư, nhiệm vụ có làm hay không cũng không còn quan trọng. Những nhiệm vụ ngày lễ này vốn dĩ chuẩn bị cho những người không mãn cấp và muốn vật phẩm đặc sắc, tiền bạc, chứ loại như anh chỉ thiếu hai kiện trang bị cao cấp, lại là người tài phú đứng hàng thứ ba, hoàn toàn không cần vài ba thứ kia. Cho nên, anh cũng không định tự thân đi giải quyết các nhiệm vụ khác.
Nhưng hai ngày này làm sao bây giờ? Bằng không đi gặp Tiểu Ngư? Trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, Kiều Lân bệ hạ lập tức bật ngón tay cái cho chủ ý của mình. “Tiểu Ngư Nhi, mai chỉ một mình lên bếp sao? Không mệt à?” Việc này anh có biết. Nông trường nhà anh cũng có tiệm ăn, anh đương nhiên rõ đẳng cấp giữa đầu bếp nấu ăn phía sau tiệm cơm cùng người nấu ăn tại nhà là chênh lệch cỡ nào. Xem thể trạng của Tiểu Ngư, cho dù tăng lên 30% cũng không cường tráng được bao nhiêu.
Tiểu Ngư lúc ấy đang làm bổng bổng kê, nghe câu hỏi Kiều Lân liền tức thì ngừng tay đập: “Tàm tạm. Tiệm nhà tôi hơi nhỏ, cùng lúc có thể chứa được hai mươi người ăn. Còn có một người học việc hỗ trợ, không mệt mỏi lắm.”
Hai mươi người tới tiệm ăn nhỏ ha, ở đâu chứ? “Nghe có vẻ ổn. Bất quá tiệm cơm chẳng lẽ mở tới khuya? Buổi tối cậu ở trong tiệm luôn?”
Tiểu Ngư trả lời: “Không cần. Nhà tôi rất gần tiệm, tôi mua một cửa hàng nhỏ đối diện đường cái, đi bộ chỉ cần năm phút đồng hồ, cần gì phải ở trong tiệm!”
!
Đó chính là quảng trường giả cổ! Xác nhận địa điểm và quy mô tiệm ăn, Kiều Lân bệ hạ tin tưởng mười phần: “Vậy được rồi. Ai, có thể ăn đồ ăn cậu làm, những người đó thật hạnh phúc.”
Tiểu Ngư chép miệng: “Anh được rồi! Đừng có hở chút lại buồn nôn vậy chứ, anh cũng ăn mỗi ngày đấy thôi.” Lời tuy nói như thế, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Kiều Lân bệ hạ thở dài: “Sao giống nhau được chứ, tôi là nói trong cuộc sống hiện thực.”
Tiểu Ngư liếc nhìn Kiều Lân một cái, nhưng không nói gì cũng không tỏ thái độ. Đương nhiên là cậu không biết bản thân nên biểu đạt thế nào mới đúng. Cái này giống như đáp ứng và cự tuyệt đối phương tỏ tình vậy, nếu hứa hẹn làm thức ăn ngoài trò chơi cho anh ấy, hẳn là tính đồng ý? Nhưng mà, Lân theo đuổi là trong trò chơi mà? Bên ngoài trò chơi, bản thân cậu còn có thể thả lỏng tâm tình với anh như với bạn bè sao? Tiểu Ngư không thích cảm tình quá phức tạp. Cho nên, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ tới việc tìm tình duyên bên trong trò chơi. Hiện tại, cậu biết chính cậu không mong rằng thái độ của Lân là đang chơi đùa trong trò chơi, nhưng chỉ mới quen biết nhau vài ngày qua mạng, người ta thật sự sẽ muốn nói chuyện yêu đương với cậu trong hiện thực sao? Dường như không thực tế gì mấy…
Mang theo tâm trạng hơi rối rắm, Tiểu Ngư nói ngủ ngon với Kiều Lân xong rồi out ngay trên giường lớn phòng ngủ. Nhìn người bên cạnh từ từ biến mất, anh mỉm một nụ cười nhạt. Anh không nhìn thấy những rối rắm của Tiểu Ngư, dù sao ai cũng không phải đều là con giun trong bụng ai. Nhưng anh rất tự tin về bản thân mình, dẫu Tiểu Ngư không hy vọng dây dưa cùng anh tới hiện thực, hay là không quá thích anh cũng không quan trọng. Bản thân anh có tự tin sẽ khiến em ấy tin tưởng, rằng chính anh nghiêm túc thích cậu, muốn làm người yêu với cậu, thậm chí còn là bạn đồng hành đi tới hôn nhân, đi đến cuối đời.
Tháo mũ giáp xuống, Hiểu Ngư ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu mới ngồi dậy. Quay đầu nhìn vị trí bên cạnh mới phát giác rằng có vài thứ dường như đã trở thành thói quen. Lân sao có khả năng xuất hiện bên trong nhà mình chứ. Bản thân quả thật là…
Thời gian out hôm nay không muộn, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ tối. Hiểu Ngư tới phòng bếp bắt đầu làm cơm chiều, nhưng tư tưởng bay đâu đâu không tập trung. Này nếu so với tính tình chăm chú cực kỳ khi đứng trước bếp lò quả thật chênh lệch quá xa. Nếu không phải thái rau đã trở thành động tác quen thuộc, cậu có thể cắt trúng tay cũng không chừng.
Rang qua loa một chén cơm cho mình, lại từng ngụm từng ngụm xơi hết, toàn bộ trạng thái Hiểu Ngu đều là hồn du thiên ngoại. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa mới khiến cậu hồi thần quay về.
Mở cửa, người đứng bên ngoài dĩ nhiên là Phùng Tiếu. “Chị hai, chị đến giờ này là muốn cọ cơm à?”
Bước vào phòng khách, Phùng Tiếu thoáng liếc nhìn chén cơm rang còn phân nửa trên bàn ăn Hiểu Ngu. “Nhóc tối nay ăn thứ này? Sao thế? Tâm tình không tốt?”
Hiểu Ngu thật nghi hoặc: “Em? Em nhìn giống tâm tình không tốt hả?”
Phùng Tiếu thiêu đuôi lông mày: “Nhóc thoạt nhìn không giống sao? Nói cho chị nghe, chuyện gì?”
Hiếu Ngu bỗng chốc rất muốn tâm sự chuyện Kiều Lân cho Phùng Tiếu biết, nhưng cậu cảm thấy Phùng Tiếu nghe xong nhất định sẽ mắng to mình thật không tiền đồ. Chuyện trong trò chơi mà còn đem ra ngoài hiện thực rối rắm. Cho nên cậu lựa chọn ngậm miệng: “Không có gì. Chỉ là vừa out game có hơi mệt, sau đó rang chút cơm ăn. Trong nồi còn chút đó, chị ăn không?”
Phùng Tiếu lắc đầu: “Thôi khỏi, lát nữa chị qua tiệm ăn. Vốn định gọi nhóc theo, té ra thằng nhóc em đã ăn cơm rang trước rồi.”
“Em cũng muốn tới tiệm ăn! Em còn chưa no! Đồ ăn của bác Phùng là ngon nhất ~!” Tưng bừng sôi nổi cùng một chỗ với người yêu thương cậu nhất, hẳn có thể xua tan cảm xúc bất an trong lòng đi? Hiểu Ngư nghĩ.
Phùng Tiếu mỉm cười: “Ờ, chị nói trước cho nhóc biết, hôm nay là ngày khảo hạch kiểm tra đầu tiên của Từ Lượng. Không phải là cha chị nấu cho nhóc ăn.”
Hiểu Ngu nhất thời nhụt chí: “Vậy thôi em ăn cơm rang tại nhà cho xong. Chị nhắn Từ Lượng giúp em, ông chủ đây chúc cậu khảo hạch thành công.”
Phùng Tiếu gõ đỉnh đầu Hiểu Ngu một cái: “Tốt xấu gì cậu ta cũng là sư đệ nhóc, chẳng cho người ta mặt mũi gì hết! Thôi, không đi thì thôi. Còn nữa, đừng có mãi chơi game, nghe đồn chơi toàn tức võng du quá lâu sẽ hao tổn tinh thần. Tế bào não của nhóc vốn không bao nhiêu, nên bớt chơi.”
Hiểu Ngu lập tức phản kích: “Nói bậy bạ, em còn rất nhiều tế bào não để dùng đó!”
Phùng Tiếu trừng mắt: “Thằng nhóc thúi mi cánh cứng rồi dám phản bác chị đây phỏng?”
Hiểu Ngu đột nhiên học Kiều Lân lên mặt: “Thì sao? Không phục thì chị cũng chơi game chúng ta đọ thử một lần!”
Phùng Tiếu nhíu mi: “Chị đây xác thực phải vào trò chơi xem xem mi quen biết tên người chim nào, thế nào mà học dạng lưu manh thế kia!”
Hiểu Ngu nhất thời trợn tròn mắt. Nà ní? Phùng Tiếu muốn chơi [Sơn Hà]? Hay là do mình khuyến khích chỉ đi vào? Vậy chuyện mình với Lân không phải sẽ bị phát hiện? Vậy sao được… có thể bị chia rẽ hay không a!!!!
Đấy, đầu óc đứa nhỏ này đã càng ngày càng không đáng tin. Cậu nói hai người còn chưa xác lập quan hệ mà, chia rẽ cái lông gì?
Bởi vì hôm sau phải lên bếp, cho nên Hiểu Ngu đã dậy sớm lết ra khỏi giường. Đương nhiên, chỉ khi có công việc trong cuộc sống, cậu mới có thể đúng phút đúng giờ đi ngủ rời giường. Đó là lí do tại sao cậu luôn cho rằng bản thân vô cùng yêu nghề kính nghiệp.
Từ Lượng là học đồ của Phùng thúc kiêm tiểu nhị quán cơm Tâm Du Tư Gia, lớn hơn Vu Hiểu Ngu ba tuổi, năm nay 23. Nhưng nếu luận theo trù nghệ, hắn còn phải gọi Hiểu Ngu một tiếng sư huynh. Bất quá, hắn thích kêu đối phương là ông chủ hơn, Hiểu Ngu chỉnh sửa hắn cỡ nào cũng không chịu sửa miệng, còn bảo cảm giác kêu thế tốt lắm, phấn khích như kêu lão đại trong phim truyền hình vậy, khiến Hiểu Ngu một đầu hắc tuyến, cuối cùng cũng cam chịu.
Kỳ thật, Từ Lượng không phải là một người có tố chất thần kinh, nhưng hôm nay hắn có chút điểm khác với bình thường. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu không ở trên người hắn, mà là trên người một người khách đang đeo một cặp kính siêu bự.
Lại nói tiếp, thời tiết hôm nay khá tốt, cùng trời trong quang đãng không khác biệt bao nhiêu. Dẫu ánh mặt trời chốc chốc lại chiếu rực cũng không đến độ phải đeo kính râm. Đương nhiên, mang hay không mang là chuyện của người ta. Nhưng cái người này không gọi gì bước vào tiệm, tìm một cái bàn gần phòng bếp ngồi xuống nhưng vẫn không muốn cởi kính râm ra? Chẳng lẽ là người mù?
Cho nên ngay từ đầu Từ Lượng đã vô cùng “săn sóc” giới thiệu các món ăn đặc sắc trong tiệm ăn nhà mình cho đối phương nghe, kết quả lại cảm giác được ánh mắt thập phần sắc bén của người đàn ông đeo kính. Được rồi, lần này hắn biết thì ra đối phương không phải người mù, mà có thể là cơ mắt bị chấn thương, tục xưng vành mắt bị đánh bầm dập. Đừng nói hắn rất thích não bổ, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao đối phương nhìn menu thức ăn mà vẫn không tháo mắt kính xuống. Thói quen cá nhân con người quả thật thiên kì bách quái nha!
Người đàn ông mắt kính đen nhìn lướt menu, ngón tay chỉ chỉ hai món, sau đó nói hai chữ: “Đóng gói.”
Được rồi, hắn thoáng có thể lý giải được hành vi không thèm liếc nhìn của đối phương. Vì thế hắn vội vàng thu menu lại rồi chạy ra sau bếp.
Hai giờ chiều đúng là vừa qua khỏi giờ cơm, bên ngoài chỉ còn hai bàn khách, đồ ăn đều đã xong hết. Hiểu Ngu đằng sau đang ăn cơm, nghe thấy Từ Lượng bảo cho khách chọn hai món, cậu vội vàng buông chén đũa xuống. “Rót một chén trà cho khách, bảo người ta đợi khoảng mười phút.”
Từ Lượng làm theo, Tiểu Ngư bắt đầu thái rau. Không có biện pháp, vì phải tiết kiệm chi phí trong tiệm, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Cũng may, khách hàng tới ăn cơm tiệm bọn họ đa số đều là khách hàng quen, có kiên nhẫn ngồi chờ.
Cà ri bánh cá là món chuyên môn của Hiểu Ngu, hơn nữa, bột cà ri là phối phương bí mật của bác Phùng, ở chỗ khác tuyệt đối không có, cho nên món cà ri này cũng xem như là một trong những món đặc sắc riêng của Tâm Du.
Nếu tiệm ăn lấy cà ri làm món đặc sắc, nước cà ri tất nhiên không thể làm tại chỗ, cho nên chuyện cần làm bây giờ là rán bánh cá. Thịt cá được chọn là cá sạo, do các đoạn cá đã được xử lý tốt trước đó, vì thế có thể trực tiếp ướp bột rồi rán.
Lại nói, bột rán của bọn họ cũng không phải là bột mì đơn thuần mua bên ngoài về làm, mà là sử dụng bột nở màn thầu chưng tại nhà, hong khô bằng lò nướng, sau đó nghiền nát mà thành. Hơn nữa, để chế biến món cà ri này, cậu dùng bột màn thầu pha trộn cùng bột cà ri, rồi từ từ cho vào nước cà ri đã hầm các loại rau củ cần thiết. Hương vị vừa cay nồng lại vừa mang đậm mùi thơm ngọt thanh sảng. Trên mặt nước phối thêm bông cải xanh và cà rốt được cắt miếng hình bông hoa, đảm bảo không có cảm giác thức ăn đầy dầu mỡ như các cà ri thông thường.
Món khác chính là thịt lợn ớt xanh thông thường, cũng là đồ ăn sở trường của Hiểu Ngu. Món này tuy đơn giản nhưng mỗi người chế biến sẽ mang hương vị khác nhau. Đây phỏng chừng là do cảm giác của mỗi người với thức ăn khác nhau đi. Dù sao, dựa theo lời của Phùng Tiếu chính là, đồng dạng một thứ nào đó, tự mình làm ra tuyệt đối không ngon bằng Tiểu Ngư, quả thật rất tức người.
Bánh cá trên chảo bên trái rán khá ổn, thịt lợn ớt xanh bên bếp phải cũng đã sắp xong. Tiểu Ngư vội vàng hô gọi Từ Lượng phía trước đang bận rộn thu thập chén dĩa. Dù sao việc đi bưng thức ăn đưa cơm lên trên, ông chủ Vu cậu không bao giờ nguyện ý làm.
Từ Lượng vào bếp, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, hai con mắt chốc chốc liếc ngang liếc dọc ra bên ngoài, khiến Hiểu Ngu khó hiểu. “Cậu làm gì thế?”
Từ Lượng vừa đóng gói hai món ăn vừa ghé sát tai Tiểu Ngư nhỏ giọng nói: “Ông chủ! Có biến thái đó! Chính là cái ông kêu hai món này nè, vừa rồi bảo muốn vào WC, kết quả vào WC rồi cười quái dị không ngừng, dọa chết người!”
Hiểu Ngu nào có tâm tình quản khách hàng cười hay khóc, cậu mới ăn được một nửa đang đói chết đây. Huống hồ chỉ cần những thứ mình làm không bị ghét bỏ là được rồi. “Miễn là trả tiền, cậu quan tâm người ta biến thái hay không biến thái làm gì. Đi lấy tiền đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nhất định có thể đoán được………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.