Lợi nhuận của Hồng Tụ may áo còn tốt hơn Lăng Viễn dự đoán, năm mươi bộ quần áo kia sau khi phân phát, giống như là quảng cáo sống, hấp dẫn cư dân các đảo nhỏ tới hải vực Kim Cương, ngay cả người bên hải vực Tinh thần cũng bị Elune lừa tới không ít.
Lăng Viễn thế mới biết hóa ra Elune cũng là thuyền trưởng một đội thuyền hải tặc nào đó tại hải vực Tinh thần, quy mô lớn hơn đội Siren của Lăng Lộ. Sau khi hai đội thuyền này làm thông gia với nhau, người của hai hải vực thường xuyên lượn tới lượn lui, quan hệ căng thẳng lúc trước dần dần dịu đi, thậm chí còn có liên hệ mậu dịch, Con Đường Tơ Lụa về phương diện này càng có cống hiến không thể phai nhạt.
Lăng Viễn hiện tại trên tay có xưởng rượu, tiệm vải và tiệm trang phục, mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, tiền thì cứ ào ào tăng lên, những mục tiêu xa không thể với trong quá khứ, nay cứ tùy tiện là có được.
Nhớ ngày đó mấy người gom tiền mới mua nổi một cái tiệm vải, mua xong rồi vốn lưu động sạch bách, nếu không phải Tát Cổ Tư để Lăng Viễn trông coi sổ sách, chấp thuận cho cậu tùy tiện thuyên chuyển tiền của anh, Lăng Viễn cơ hồ cả tiền thuế của tiệm cũng đóng không nổi.
Hệ thống kinh tế của Thời đại Hàng hải, chính là hình thái ban đầu khi chủ nghĩa tư bản hình thành, tuyệt đại bộ phận tài chính nằm trong tay một số ít người, kẻ có tiền sẽ ngày càng có tiền, người nghèo thủy chung nỗ lực cũng chỉ đến mức cuộc sống no ấm mà thôi.
Hiện tại chính là giai đoạn cuối kỳ, là thời gian mà mỗi một sinh viên bận rộn nhất, chỉ duy đối với ngành của Lăng Viễn là ngoại lệ, môn lý luận của họ rất ít lại phần lớn là đề mở, bài chuyên ngành cơ bản đều là một đối một, người hướng dẫn hoạt động bên ngoài trường rất nhiều, khoảng thời gian này Lăng Viễn đúng là nhàn càng thêm nhàn, làm đám người Tơ lụa phải lo thi cử kia chết vì ghen tị.
Thời gian ở không nhàn rỗi quá nhiều, Lăng Viễn nhàm chán liền bắt đầu làm ăn đầu cơ trục lợi, đầu tiên là mua đi bán lại tàu thuyền, sau đó tới giao hàng theo thời hạn, thậm chí là vật phẩm hi hữu trong game, phạm vi nghiệp vụ càng ngày càng rộng, cuối cùng mọi người chỉ cần có thứ mua không được, thì sẽ tìm đến Lăng Viễn, tám phần có thể hài lòng ra về.
Mối theo đuổi trong trò chơi của Lăng Viễn giống như chỉ còn lại có kiếm tiền, cậu không ra khơi nữa, nguyên nhân rất nhiều.
Lời nói của Tiêu Trấn lần trước trước khi rời đi, cậu vẫn nhớ rõ, tuy cậu cũng không ngại hắn, nhưng Lăng Viễn không muốn đem đến phiền phức cho người khác.
Nguyên nhân chủ yếu hơn là, Tát Cổ Tư cũng không ra biển nữa. Sau khi Ác mộng chìm, Tát Cổ Tư không có ý định tạo thuyền mới, bản thân đội thuyền Nightmare có hơn mười chiếc thuyền, tùy tiện lên chiếc nào cũng có thể rời bến, nhưng Tát Cổ Tư thủy chung không thấy có ý tứ này.
Lúc Lăng Viễn hỏi anh, Tát Cổ Tư chỉ nói thân thể không tiện, Lăng Viễn biết đây là lấy cớ.
Ác mộng là tài sản quý báu nhất của Tát Cổ Tư, việc nó chìm không thể nào không có ảnh hưởng với Tát Cổ Tư. Bởi vì Ác mộng hào vì cậu mới chìm, Lăng Viễn vẫn luôn tìm kiếm phương thức bồi thường.
Tát Cổ Tư dường như trở nên thanh nhàn hơn trước, thời gian online nhiều hơn, trong đó đa số là đánh bài, anh bây giờ đã hoàn toàn không có thu nhập, Lăng Viễn cam tâm tình nguyện nuôi anh, trên hải vực đồn đãi vua hải tặc chìm thuyền thất ý từ đó về sau không gượng dậy nổi, được phú thương bao dưỡng còn trầm mê bài bạc, Tát Cổ Tư không phản bác, Lăng Viễn càng lười giải thích.
Kỳ thật bất luận là tiền hay chiến lợi phẩm lúc trước đánh cướp được vẫn đều do Lăng Viễn xử lý, phần hoa hồng từ lợi nhuận của tiệm vải mỗi tháng Lăng Viễn đều lãnh hai phần, tiền lại đẻ ra tiền, ai là ai đã sớm mơ hồ không rõ, Lăng Viễn rất hưởng thụ điểm này, thật giống như vợ chồng cùng chung tài sản.
Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của riêng cậu, Tát Cổ Tư bên kia nghĩ thế nào, cậu không biết, nhất là thời gian gần đây, thái độ của Tát Cổ Tư đối với cậu không minh bạch, không lạnh không nhạt, khiến cậu nghĩ mãi không ra.
Tát Cổ Tư ngày trước những khi ở cùng Lăng Viễn luôn trò chuyện liên hồi, trên thiên văn dưới địa lý, chưa từng có lúc nào tẻ nhạt, bây giờ Lăng Viễn nói mấy câu, mới đợi được một câu đáp lại ngắn gọn của Tát Cổ Tư.
“Tay trái tôi không tiện, đánh chữ rất chậm.”
Nghe cái loại lấy lệ rõ ràng là đang đùa đó, Lăng Viễn chỉ có thể nhìn móc câu trên cánh tay trái của phương mà cười khổ chấp nhận ‘lý do’ này.
Quả nhiên tỏ tình rồi thì hai người không thể khôi phục quan hệ thoải mái trò chuyện trước đó sao?
Lòng Lăng Viễn rất khổ não, thỉnh thoảng sẽ nói nhiều thêm vài câu với Lý Vân Đình khi anh gọi điện thoại tới, lúc ngã lòng, có một người nghe để phát tiết một hồi dù sao cũng không tệ.
Bất quá Lăng Viễn đa phần nói rất khó hiểu, cậu cũng không tính để Lý Vân Đình biết chuyện cậu yêu qua mạng thậm chí còn là yêu đơn phương, Lý Vân Đình chỉ có thể kết hợp với mấy đoạn thông tin ngắn gọn trước đó mà phân tích: Lăng Viễn thích một người, thằng khốn này là một thằng tàn phế, thằng này ngay cả nhu cầu sinh lý của Lăng Viễn đều không thể giải quyết, nếu không thì Lăng Viễn đêm đó tại bệnh viện cũng sẽ không đáp ứng lưu lại.
Chẳng lẽ đúng như mình đoán, thằng này là một thái giám?
Mặc kệ nói thế nào, người này vô hình trung trở thành quý nhân của Lý Vân Đình và Lăng Viễn, khiến Lăng Viễn không còn cách người ngoài ngàn dặm nữa, Lý Vân Đình nhiều lần mời Lăng Viễn ăn cơm, Lăng Viễn thoái thác mãi rồi cũng đáp ứng được hai lần, tuy rằng quá trình làm nóng có hơi chậm, nhưng so với lúc trước, quan hệ giữa hai người đã có bước tiến triển vượt bậc.
Đương nhiên đây cũng chỉ là Lý Vân Đình đơn phương nhận định mà thôi, về phần Lăng Viễn nghĩ thế nào, anh đồng dạng không biết.
Tay Lý Vân Đình không tiện, lúc ăn cơm Lăng Viễn luôn theo bản năng chiếu cố đối phương, gắp rau đút canh, chăm sóc từng li từng tí.
Nhìn Lăng Viễn khắp nơi đều lấy mình làm trước, nội tâm Lý Vân Đình bùng lên cảm giác thỏa mãn, đúng như anh đoán, đối với Lăng Viễn, từ người qua đường tiến hóa thành bạn bè rất khó, nhưng một khi đột phá, Lăng Viễn đối bằng hữu tuyệt đối là toàn tâm toàn ý. Anh vô cùng hưởng thụ bộ dáng người trước mặt cam tâm tình nguyện vì anh phục vụ, vô luận tại bàn ăn hay là trên giường.
Loại trạng thái này nếu chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian ngắn không khỏi rất đáng tiếc, tốt nhất là có thể liên tục một đời!
Lý Vân Đình liếm liếm môi trên, nâng tay ra hiệu nhân viên phục vụ thêm một phần tôm.
Lăng Viễn thấy tôm lên cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Lý Vân Đình muốn ăn tôm, thuận tay gắp một con giúp đối phương lột, hoàn toàn không ý thức được cử chỉ hành động của mình có bao nhiêu nhân thê, ngay cả mấy cô gái nhỏ phục vụ sinh nhìn thấy cũng trốn một bên châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên này vài lần.
Lăng Viễn chuyên tâm cúi đầu lột vỏ tôm nên không thấy, ngược lại Lý Vân Đình thì nháy mắt vài cái với các cô, hai tiểu cô nương nhất thời đỏ cả mặt.
Lăng Viễn gắp con tôm đã lột vỏ xong đang tính đặt vào dĩa của Lý Vân Đình thì di động trong túi vang lên, bất chấp vẻ mặt chờ mong của Lý Vân Đình, đôi đũa đã nâng lên lại thả xuống, con tôm bóc vỏ đáng thương lại trở về cái dĩa trước mặt Lăng Viễn.
“Alo, Lỗ ca?”
Điện thoại đến chính là Robinson.
Lý Vân Đình mặt mang mỉm cười nhìn Lăng Viễn gọi điện thoại, trong lòng đem thằng gọi là Lỗ ca này mắng một vạn lần.
Hại mình không ăn được tôm thì cũng thôi đi, cư nhiên còn gọi đến thân thiết như vậy?
Robinson đột nhiên cảm thấy thân thể có điểm phát lạnh, nổi hết cả da gà da vịt, giờ chẳng lẽ không phải tháng sáu sao?
“Khụ, gì ấy nhở, Tiểu Viễn, làm gì đó?”
Lăng Viễn nhìn nhìn Lý Vân Đình đối diện, “Ăn cơm, có việc gì sao?”
“Lúc trước không phải cậu nhờ bọn anh giúp cậu lưu ý Hải thanh thạch sao? Vừa rồi hệ thống phát thanh, hải vực chúng ta có người đào ra một khối.”
“Thật sao?” Lăng Viễn ngồi thẳng thân mình, “Là ai?”
“Một người làm thuê, không quen, bất quá hòn đá là của Caribbean.”
“Lại là bọn họ?”
“Lại?”
“A, không,” Lăng Viễn đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước không truyền lưu ra ngoài, vội vàng nói sang chuyện khác, “Giờ hàng ở đâu?”
“Theo anh được biết bọn họ đã bắt đầu chở hàng về, còn mướn rất nhiều thuyền hộ tống.”
Lăng Viễn trong lòng trầm xuống, chuyện lúc trước khiến họ đề cao cảnh giác, muốn làm theo cách cũ lần nữa phỏng chừng còn khó hơn lên trời, Ác mộng đã chìm, phóng mắt khắp hải vực Kim Cương đại khái chỉ có Trấn Viễn hào có thể chống lại được họ, nhưng Lăng Viễn không có khả năng đi tìm Tiêu Trấn, huống chi hiện tại Cướp biển vùng Caribbean đang chiếm cứ đảo Thiên Đường, là thượng cấp mà Tiêu Trấn trực tiếp lệ thuộc.
Thật sự hết cách, cũng chỉ có thể thông qua con đường mua lại, trước khi đối phương còn chưa dùng nó tạo thuyền.
“Tôi biết rồi, tôi về liền.”
Cúp máy, Lăng Viễn mới nhớ tới đối diện còn có Lý Vân Đình bị cậu quên béng. Lý Vân Đình nãy giờ vẫn cười tủm tỉm nghe Lăng Viễn nói điện thoại, cho đến khi nghe được câu cuối cùng thì tươi cười mất hết, đầy mặt biểu tình bất mãn.
“Ách, tôi…” Lăng Viễn lập tức không biết nên mở miệng thế nào, Lý Vân Đình đề xuất rất nhiều lần cậu mới đáp ứng cùng anh ta ăn bữa cơm này, cậu biết đối phương rất vui, cũng rất chờ mong, tới đây chờ cậu sớm hơn giờ hẹn cả tiếng đồng hồ, giờ nói sao cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra chuyện phải rời đi.
Lý Vân Đình trong đầu nháy mắt lóe lên vô số phương án, cuối cùng anh gác đũa cái cạch, dựa người về sau, cằm khẽ nhếch, diện vô biểu tình nhìn Lăng Viễn, đối cậu sử dụng bạo lực lạnh lùng.
Quả nhiên Lăng Viễn nháy mắt liền khuất phục, gọi lại cho Robinson, “Alo, Lỗ ca, là tôi, ừm.”
Lăng Viễn che miệng, hạ giọng, “Anh giúp tôi liên hệ người bên kia trước, vô luận thế nào tôi cũng muốn món hàng đó, bất kể giá bao nhiêu.”
“Không thỏa thuận được giá cũng không sao, giúp tôi kéo dài thời gian là được, tối tôi sẽ về.”
“Anh đừng quan tâm tôi muốn để làm gì… Tiền không thành vấn đề… Để anh Ba Đạt đi làm, anh ấy có kinh nghiệm hơn anh… Được được anh cũng có kinh nghiệm… Ai nha được rồi.”
“Cứ vậy đi nha, gặp sau.”
Lăng Viễn thật vất vả nói xong điện thoại, thở dài một hơi, lại nhìn sắc mặt Lý Vân Đình cũng rõ ràng dịu đi rất nhiều.
“Thực xin lỗi, ăn cơm đi.” Lăng Viễn nói lâu như vậy cũng đói bụng, tùy tay gắp con tôm bóc vỏ trên dĩa muốn bỏ vào miệng.
Lý Vân Đình con mắt sắp trừng rớt ra ngoài, đó rõ ràng là của mình mà!
Lăng Viễn dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương giật mình cái thót, nhìn nhìn ánh mắt đối phương rõ ràng tràn ngập dục vọng chiếm hữu, lại cúi đầu ngó ngó đồ ăn sắp vào miệng, lúc này mới nhớ tới vấn đề quyền sở hữu của con tôm lột, vội vàng hai tay dâng lên.
Rốt cục ăn được con tôm Lăng Viễn tự tay lột vỏ Lý Vân Đình lúc này mới lộ ra biểu tình mỹ mãn, lại mang tính ám chỉ mà liếc liếc đám tôm còn nguyên trên bàn, cuối cùng còn không quên cấp Lăng Viễn một ánh mắt lấy lòng.
Mắt Lăng Viễn mù luôn, cái loại cảm giác chênh lệch một trời một vực đế vương biến đại khuyển trong một giây này là sao đây.
“Em thật lớn mật.” Lý Vân Đình trong quá trình chờ đợi mở miệng nói.
“Hả?” Lăng Viễn đang lao động bận rộn dừng tay ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi chẳng phải đã không đi đó sao?”
“Anh không nói cái đó,” Lý Vân Đình nâng ly trà, lắc lắc, “Trước mặt cảnh sát nói cái gì hàng với không hàng, thật nhìn không ra, nghiệp vụ của em rất thuần thục a.”
Lăng Viễn nghe vậy bật cười, “Hàng tôi nói không phải hàng mà anh hiểu, tôi nói là, ách, đạo cụ trò chơi.”
Lý Vân Đình đương nhiên biết đối phương không có khả năng làm hoạt động gì trái pháp luật loạn kỉ cương, chỉ là anh không hiểu, “Trò tỉ phú cũng có đạo cụ cần thiết phải giao dịch?”
“…Đúng,” Lăng Viễn do dự một chút rồi gật nhẹ đầu, đối phương một bộ biểu tình như tin mà không phải tin.
Lăng Viễn vội vàng đem tôm lột tốt dâng lên, kỳ vọng đối phương có thể mau chóng quên đi đề tài này.
Một bữa cơm bị Lý Vân Đình cố ý kéo dài thời gian ăn mất hơn hai giờ, vào lúc đối phương rõ ràng đã ăn no, dục vọng chiếm hữu trong mắt lại không giảm bớt phân nào, ngược lại có xu thế càng cháy càng mạnh, Lăng Viễn rốt cục hậu tri hậu giác cảm nhận được, có lẽ dục vọng chiếm hữu của Lý Vân Đình không phải nhằm vào tôm?
Sau khi Lăng Viễn không thể không uy hiếp đối phương nếu có ý nghĩ gì không an phận thì không bao giờ đáp ứng đối phương bất cứ chuyện gì nữa, Lý Vân Đình rốt cuộc chịu thả cho Lăng Viễn một con ngựa.
Vội vã về nhà login, tin tức nhận được là Hải thanh thạch còn chưa bị lấy đi tạo thuyền, vẫn thành thành thật thật nằm trong két an toàn trong phủ Tổng đốc.
Kết quả này đương nhiên không có nửa xu quan hệ với Robinson, sau khi nghe nói khối đá bình an trở lại Thiên Đường, Tư Lạc tiếp điện thoại liền vội vàng ra ngoài, Jack đành phải trước tiên khóa Hải thanh thạch lại, đợi Tư Lạc về xử trí sau.
Tư Lạc và Saga đều không có đó, Lăng Viễn không quen biết Jack, nhờ Lăng Lộ đi dò xét thử, quả nhiên đối phương không có ý tứ bán ra.
Caribbean thiếu cái gì chứ không thiếu tiền, Lăng Viễn bi ai ý thức được, chẳng lẽ hòn đá này đã định sẵn vô duyên cùng mình?
Cậu muốn đền bù cho Tát Cổ Tư, muốn giúp anh tạo ra chiếc thuyền hải tặc không thua kém Trấn Viễn hào, để anh phấn chấn lên, trở lại biển cả, hoàn thành chinh đồ của anh.
So với lúc cậu còn ôm ý tưởng có cũng được mà không có cũng không sao ủy thác Tát Cổ Tư đánh cướp Hải thanh thạch lần trước, thì nguyện vọng lần này cường liệt hơn nhiều.
Khi Lăng Viễn vô kế khả thi, Tát Cổ Tư login, mở miệng câu đầu tiên nói, lại là bảo Lăng Viễn đi bồi anh đánh cờ tỉ phú.
“Anh muốn chơi cờ tỉ phú? Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện chơi cái này?”
“Nhìn bạn chơi, cảm thấy hứng thú.” Tát Cổ Tư nói chuyện cũng trở nên ngắn gọn hẳn, may là không trở ngại người khác hiểu.
“Thế vì sao không chơi cùng bạn?”
“Không, trước luyện luyện, dạy tôi.”
“…Được rồi, kỳ thật rất đơn giản, anh có thể sẽ thấy nhàm chán.”
“Sẽ không.”
Lăng Viễn song song mở Cờ tỉ phú OL, lập sẵn phòng, đợi Tát Cổ Tư lập acc.
Tên mà Tát Cổ Tư đăng kí không thay đổi, vẫn gọi như thế, ID này của Lăng Viễn đã đăng kí trước đây rồi, gọi là QQ0206, nhìn giống phiên bản nào đó của QQ, kỳ thật là viết tắt của Thanh Kỳ*.
* Thanh Kỳ viết là 青琦 đọc là [qīng qí] nên viết tắt là QQ.
Tát Cổ Tư vừa thấy ID này liền hỏi cậu, “0206?”
“Làm sao?”
“Có ý gì?”
“Sinh nhật.”
Tát Cổ Tư không hỏi lại, một lát sau mới nói: “Bắt đầu đi.”
Cờ tỉ phú quả thật không có kỹ thuật nội dung gì đáng nói, chủ yếu phải xem vận khí, Lăng Viễn vốn đã thích chơi trò này, lại là chơi cùng người mình thích, tự nhiên sẽ không cảm thấy nhàm chán. Chỉ là lúc trước cậu cho rằng Tát Cổ Tư loại người truy cầu kích thích này chơi hai ván liền chán, không nghĩ tới đối phương kiên nhẫn một cách ngoài ý muốn.
Hai người cùng chơi cờ tỉ phú cả một đêm, thắng thua mỗi người một nửa.
Lăng Viễn đang muốn rời khỏi trò chơi, Tát Cổ Tư đột nhiên gọi lại cậu.
“Đợi đã.”
Lăng Viễn dừng lại coi anh chuẩn bị nói gì, nửa ngày bên kia mới phát đến một câu.
“Nơi này có thể mua đạo cụ?”
“Có thể, trong thương thành có bán, đều là mấy thẻ phụ trợ, phải tốn điểm khoán.”
“Giữa người chơi với nhau thì sao?”
Lăng Viễn tốn chút thời gian mới hiểu được ý đối phương, “Đạo cụ có thể tặng, nhưng giữa người chơi với nhau không thể giao dịch.” Bất quá cũng không có gì cần phải giao dịch, đây không giống Thời đại Hàng hải.
Cùng Tát Cổ Tư nói tạm biệt, Lăng Viễn nằm trên giường không ngủ được, liền miên man suy nghĩ, kết quả thật bị cậu nhớ tới một sự kiện.
Bốn số cuối cùng trong ID cờ tỉ phú của cậu là sinh nhật không sai, nhưng mà là sinh nhật Tiêu Trấn.
Đó chẳng phải cũng chính là sinh nhật Tát Cổ Tư sao?