Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 89: Sầu não đảo môi thôi




Ngưu Đầu Lỗ Già liếc mắt nhìn Nhân Khẩu Phiến Tử, thuận tay cho hắn thêm một ít máu, đường máu lập tức đầy.
“Còn muốn đánh nữa không?” Lỗ Già tuy nói với Ngắt Hạnh Đầu Tường, nhưng lại nhìn về phía Huyết Đồng – Tình Hỏa ở thính phòng.
Ngắt Hạnh Đầu Tường cười cười “Không cần.” Sau đó lấy ra bảng điều khiển kích vào ô hủy bỏ quyết đấu.
Nhân Khẩu Phiến Tử sửng sốt, nhìn Lỗ Già, sau đó cũng hủy bỏ quyết đấu.
Huyết Đồng – Tình Hỏa xoay thắt lưng một cái “cắc”, nói “Tốt lắm, không xem diễn nữa, giải tán thôi.”
Hướng Thiên Nhất Tiếu chờ Ngắt Hạnh Đầu Tường đến bên người rồi mới nói với Nhân Khẩu Phiến Tử:“Nếu còn có hứng thú cùng chúng ta khai hoang Sachson, buổi sáng ngày mốt gặp nhau tại Liên Minh Quân chủ thành.”
Nhân Khẩu Phiến Tử không nghĩ tới bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu còn có thể chơi cùng với hắn, bởi vì hắn tiếp cận bọn họ vì có mục đích.
Mục đích chính là giám thị hồng y nam nhân tên Huyết Đồng kia, còn có Lô Vượng Đạt cùng Vô Gian.
Trải qua lần này, bọn họ hẳn là đã biết, nhưng vì cái gì còn chơi cùng hắn?
Đi đến trước đại môn hoàng cung, Huyết Đồng – Tình Hỏa mới nói với bọn Liệp Vương đang đầy bụng nghi vấn:“Nhân Khẩu Phiến Tử là khế ước sử của Lỗ Già. Mà mục đích Nhân Khẩu Phiến Tử tiếp cận chúng ta, hẳn là để giám thị ta.”
“Lỗ Già cũng là GM……” Liệp Vương sợ hãi kêu lên, nhưng rất nhanh tiếng nói biến mất ở trong tay Đừng Đối Ta Đạn Cầm.
Hướng Thiên Nhất Tiếu chớp chớp mi với Huyết Đồng – Tình Hỏa “Nghe nói ngươi xuất quỹ, dù sao ngày mai cũng không có việc gì, chúng ta tính toán đi tìm ngươi ra ngoài chơi một ngày.” Nói xong ôm Ngắt Hạnh Đầu Tường đi rồi.
“Có náo nhiệt như thế sao có thể thiếu được ta, ta cũng phải đi.” Đinh Linh Linh giơ tay đòi tham dự.
Huyết Đồng – Tình Hỏa nhìn những người khác.
Muốn Chết Không Dám Nói suy nghĩ rồi nói “Ta muốn xử lý … một vài chuyện, sẽ không đi.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền quay đầu sang chỗ khác không muốn nói chuyện, nhưng Muốn Chết Không Dám Nói đi tới gần nhỏ giọng nói với hắn vài câu, nhất thời hắn lại cười không mở nổi mắt rồi nói “Huyết Đồng, chuẩn bị cơm nước đầy đủ nhá, ta cũng đi.”
Liệp Vương tiểu tức phụ dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn Đừng Đối Ta Đạn Cầm “Chúng ta có đi không?”
Đừng Đối Ta Đạn Cầm thản nhiên “Đi làm gì?”
Liệp Vương rất đương nhiên “Thì chúng ta đi học tập kinh nghiệm xuất quỹ của bọn họ chứ sao.”
Cha mẹ nuôi của Đừng Đối Ta Đạn Cầm đều ở nước ngoài nhiều năm, trình độ nhận thức với đồng tính luyến ái hẳn là khá cao, khó giải quyết chính là cha mẹ Liệp Vương, cho nên hắn nói với Huyết Đồng – Tình Hỏa:“Trong nhà chúng ta cũng khó giải quyết việc này, truyền thụ chút kinh nghiệm cho chúng ta đi.”
Lô Vượng Đạt biến trở về hình người cầm tay Đừng Đối Ta Đạn Cầm “Cố gắng khai quật gian tình của bậc cha chú. Có gian tình phải khai quật, không gian tình sáng tạo thêm gian tình rồi khai quật. Một khi bọn họ có gian tình, sẽ cùng chúng ta chung trận tuyến.”
Đừng Đối Ta Đạn Cầm nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa “…… Các ngươi cứ như vậy xuất quỹ à?”
Huyết Đồng – Tình Hỏa nhìn bầu trời chứ không nhìn bọn họ, tuy rằng Lô Vượng Đạt nói chưa hoàn toàn đúng lắm, nhưng thật sự là hai người cha của bọn họ đã từng như thế nên chấp nhận, mẹ hắn cũng vì cha hắn mà chấp nhận, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tốt lắm, Tiểu Đạt, chúng ta hồi cung rồi logout.” Lôi kéo Lô Vượng Đạt bước đi.
Trên đường Huyết Đồng – Tình Hỏa nói với Lô Vượng Đạt:“Hỏi Ly Sa chút, khởi động lại trò chơi chắc nàng ta không xảy ra vấn đề gì đi.”
Lô Vượng Đạt nói:“Ly Sa nói, nàng sớm đã chuẩn bị tốt, nhưng nàng kêu ngươi phải chú ý tới tin tức nàng gửi đến.”
“Ừ, hiểu rồi. Logout nghỉ ngơi đi.”
Đêm đó Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt lại là một phen kịch liệt.
Bởi vì trò chơi đang bảo trì, Doãn Thịnh Sâm sáng sớm đã tới trung tâm theo dõi làm báo cáo rồi mới trở lại, mà bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu lại hẹn vào giữa trưa, cho nên sau khi trở về hắn còn đủ thời gian ôm Lô Vượng Đạt ngủ thêm một giấc nữa.
Nhưng đang ngủ, trong mông lung nghe được có người đang hát “Em hỏi anh có bao giờ yêu em sâu đậm không, anh trả lời em rằng yêu em cũng chỉ vài phần……”
Cái giọng lạc điệu kia thực là khó nghe, nếu không phải ca từ quen thuộc, Doãn Thịnh Sâm còn không biết người nọ rốt cuộc đang hát hò cái gì nữa.
Lạc điệu còn chưa tính, còn thường xuyên xuất hiện những thanh âm làm cho người ta không thể tưởng tượng, làm cho người ta tim đập gia tốc, huyết khí bốc lên, ẩn ẩn có xu thế phá tan trái tim, bỗng nhiên có xúc động muốn bóp chết người.
Chịu không nổi Lô Vượng Đạt vì những thanh âm quấy nhiễu này mà càng ngày càng có xu thế chui vào ngực mình, Doãn Thịnh Sâm không thể không rời giường nhìn xem rốt cuộc là ai đang chế tạo âm thanh gây mất ổn định cho xã hội.
Mở ra cửa phòng, phát hiện thanh âm thế nhưng lại xuất hiện ở ngay dưới lầu nhà bọn họ.
Doãn Thịnh Sâm vội vàng đi xuống lầu, chỉ thấy Doãn Duệ vẻ mặt bi thương đang hát Kraoke.
Doãn Duệ hát xong [ Ánh trăng đại biểu cho lòng tôi ] rồi lại ấn một bài [ Đêm nay khó quên ], chợt nghe thấy tiếng hát xen lẫn nghẹn ngào “Gặp lại, gặp lại, gặp lại nhau, gặp lại nhau ở nhà xác……”
Doãn Thịnh Sâm sởn gai ốc, chịu kích thích kiểu gì mà lại gặp lại ở nhà xác nha.
“Ba, sao lại tới đây?” Doãn Thịnh Sâm thật cẩn thận.
“Con tỉnh rồi à.” Doãn Duệ buông mic, thực thê lương “Ba đói bụng, làm đồ ăn cho ba đi.”
Ở sau khi Doãn Thịnh Sâm rời đi, Lô Vượng Đạt cũng không ngủ được, xuống lầu nghe thấy Doãn Duệ nói đói bụng, vội nói “Bác Doãn chờ nha, con làm đồ ăn cho bác.”
Ba mươi phút sau, hai mặn hai chay một canh được bưng ra.
Doãn Thịnh Sâm sợ kích thích đến Doãn Duệ, cung kính thỉnh ông đi đến nhà ăn ăn cơm.
Doãn Duệ tiếp nhận bát cơm do Lô Vượng Đạt xới, giơ chiếc đũa lại nửa ngày bất động, chằm chằm nhìn đĩa cá chưng kia.
“Bác trai, bác không thích ăn loại cá này sao?” Lô Vượng Đạt nhẹ nhàng hỏi.
Doãn Duệ giống như đột nhiên già nua thiệt nhiều tuổi, động tác chậm chạp ngẩng đầu nhìn hắn “Con cá này…… Nó…… Nó…… Chết không nhắm mắt, bác sao còn có thể ăn nó đây.”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
Lô Vượng Đạt nhỏ giọng hỏi Doãn Thịnh Sâm “Cho nên em phải mua cá sấu về chưng sao?”
“……”
“Tiểu Đạt.” Doãn Duệ kêu đầy thấm thía.
Lô Vượng Đạt vội đáp “Con ở đây nè.”
“Con có biết vì sao con cá này chết mà không nhắm mắt được không?”
“Bởi vì cá chưa có mi mắt.” Doãn Thịnh Sâm trả lời.
“Không đúng” Doãn Duệ căm giận “Đó là bởi vì các con để nó gối đơn khó ngủ, mới khiến nó an giấc ngàn thu rồi mà không nhắm được mắt.”
Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Thịnh Sâm “Em phải lấy đâu ra một cái gối nữa cho con cá này có gối đôi, khiến nó không còn gối đơn nữa?”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
“Chúng ta đây không ăn cá nữa.” Doãn Thịnh Sâm tựa như dỗ trẻ con mà nói “Chúng ta ăn tôm hấp nhé.”
Doãn Duệ rốt cục động đũa, nhưng gắp lên một con tôm rồi mà nửa ngày không động đậy, nói “Đầu con tôm này sao lại như thế?”
Lô Vượng Đạt nói:“Mắt tôm có chút đắng, con sợ ảnh hưởng tới hương vị thức ăn nên lấy kéo cắt đi rồi. Bác yên tâm, con tôm này chết rất nhắm mắt.”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
“Hơn nữa chúng nó đều là chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, sẽ không gối đơn khó ngủ.”
“Ừ.” Doãn Duệ thấp giọng đáp lại, vừa muốn há mồm ăn vào lại hô lên, bắt đầu đếm tôm “Sao lại là số lẻ, con để một con lẻ loi thế này sao được? Tiểu Đạt, con phải biết rằng, mặc kệ là người hay là động vật, đều phải có đôi có cặp mới chết nhắm mắt xuôi tay được.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Doãn Thịnh Sâm vội nói “Ba ba, chúng ta ăn canh.”
“Canh gì?” Doãn Duệ liếc nhìn bát canh.
“Canh rong biển trứng gà.”
Doãn Duệ dùng chiếc đũa gẩy lên mấy cọng rong biển “Vì cái gì không có mũi heo?”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
Lô Vượng Đạt khó hiểu “Bỏ mũi heo vào canh rong biển trứng gà thì uống ngon hơn à bác?”
Doãn Duệ nhìn hắn “Con nấu lại một lần nữa đi, ngon thì bác uống không thì thôi.”
“……”
“Nhưng ba ba con không dạy phải cho mũi heo vào canh rong biển trứng gà, chỉ dạy con bỏ rong biển với trứng gà thôi.”
Doãn Duệ bỗng nhiên lại hưng phấn “Vậy canh này là do ba ba con dạy con làm sao?”
Lô Vượng Đạt gật đầu.
Gặp Doãn Duệ càng lên tinh thần, Doãn Thịnh Sâm múc đầy cho ông một bát canh, không nghĩ tới là Doãn Duệ lại bê cả bát canh to lên húp “Quan Đình, quả nhiên có hương vị của cậu.”
“……”
Bọn họ rốt cục biết được nguyên nhân vì sao Doãn Duệ trở nên thất hồn lạc phách như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.