Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 84: Xuất quỹ đảo môi thôi [ thượng ]




“Thuốc này rất nóng, để lát nữa rồi uống.” Doãn Thịnh Sâm đem bát thuốc trong tay Lô Vượng Đạt cùng mình để xuống bàn trà.
Doãn Duệ suy nghĩ rồi nói “Được rồi.”
Sau đó theo từ trong túi lấy ra một đống ảnh thiếu nữ, xòe thành hình quạt, nói với hai người kia:“Mấy cô bé này dù là tướng mạo, tính cách hay bối cảnh đều rất được.”
Ánh mắt Doãn Duệ nhìn Lô Vượng Đạt tràn đầy ý nghĩ ‘tên nhóc này cũng được thơm lây’. Chỉ vào tấm ảnh thứ nhất, Doãn Duệ bắt đầu giới thiệu từng cái “Cô bé này có tính cách tốt nhất trong này, rất biết làm người khác vui vẻ, lại hiểu hiếu đạo, tên cũng dễ nghe lắm, là Tống Tư Lan.”
Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt mệt mỏi, nhưng không thể dập tắt cái sự hưng phấn của Doãn phụ, cho nên liền đáp lại một câu “Cô ta gọi là gì cơ, Tống Tử Nan ( tìm chết cũng khó)?”
“……”
Doãn Duệ đem tấm ảnh thứ nhất ném đi, chỉ vào tấm thứ hai “Cô bé này tên Giả Mỹ Lệ, người cũng như tên, xinh đẹp hào phóng phong tình vạn chủng.”
Doãn Thịnh Sâm liếc mắt “À, quả nhiên người cũng như tên, xinh đẹp đều là giả, mắt hai mí là cắt, cái mũi là nâng, còn có……” Rất nghiêm túc nhìn rồi nói “Bộ ngực đúng là lớn thiệt, nhưng lại là hàng thất bại.” Doãn Duệ nhãn tình sáng lên “Con làm sao mà biết được? Sờ qua rồi à?”
Lô Vượng Đạt cũng nhìn hắn, thực ủy khuất “Huyết Đồng.”
Doãn Thịnh Sâm chớp mi “Trên ảnh chụp có viết mà.”
Doãn Duệ nhìn kỹ, quả nhiên ở góc ảnh chụp có ghi chú của thư kí Lý Niệm: Cô gái này xinh đẹp là do phẫu thuật chỉnh hình.
Không hề nghĩ ngợi mà ném cái ảnh này đi, Doãn Duệ không nổi giận, chỉ tiếp vào tấm ảnh thứ ba, miệng ông còn chưa mở thì mắt Lô Vượng Đạt liền vụt sáng nhưng hắn muốn nói lại thôi. Doãn Duệ cảm thấy có triển vọng, vội vàng nói với Lô Vượng Đạt:“Thích cô bé này?”
Lô Vượng Đạt lắc đầu “Không phải.”
“Không có việc gì, bác hiểu con mà. Tuy rằng loại chuyện nhất kiến chung tình là khó thể tin tưởng, nhưng tuyệt đối là một bắt đầu tốt đẹp.” Doãn Duệ cổ vũ Lô Vượng Đạt nói ra “Cho nên đừng thẹn thùng, can đảm nói ra.”
Lô Vượng Đạt giương mắt nhìn Doãn Duệ, sau đó như muốn lấy hết dũng khí mà hít mạnh một hơi, nói “Từ vị trí hái khối đậu đậu (mụn) của cô này mà xem xét, con cảm thấy cô này……”
“Ừm? Đậu đậu?” Không hiểu chi cả, nhưng Doãn Duệ vẫn là lòng tràn đầy chờ mong “Cảm thấy cô ấy thế nào?”
Lô Vượng Đạt lấy hết dũng khí nói ra “Có điểm nội tiết mất cân đối.”
“……”
Sắc mặt Doãn Duệ không tốt lắm chỉ vào tấm ảnh thứ tư, lại còn chưa mở miệng giới thiệu đâu, Doãn Thịnh Sâm cũng là vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Doãn Duệ nhất thời không kiên nhẫn, đứng lên từ trên cao nhìn xuống “Lần này đến phiên con thấy cô nàng này có điểm nội tiết mất cân đối, hay là kinh nguyệt mất cân đối?”
Lô Vượng Đạt thực thuần lương phát biểu ý kiến của mình “Nhưng con thấy đấy là thời kì mãn kinh tới sớm rồi?!”
Doãn Duệ trừng hắn.
Doãn Thịnh Sâm ẩn nhẫn ý cười “Con chỉ nhìn ra……” Lại đè ép ý cười “Bà ấy là mẹ kế của con.”
“Hả?” Doãn Duệ vội vàng lấy ra ảnh chụp, ảnh chụp lão bà sao lại lẫn vào trong đây thế này.
“Ha ha ha……” Doãn Thịnh Sâm cười đến lăn lộn nằm ở trên đùi Lô Vượng Đạt.
Doãn Duệ đem tất cả ảnh chụp ném xuống bàn, vừa muốn phát hỏa đã nghĩ tới lời bác sĩ dặn dò.
Trị liệu đồng tính luyến ái thì phải có kiên nhẫn, phải trang bị để trường kỳ tác chiến, tận lực kích thích khát khao với phụ nữ của bọn họ.
Doãn Duệ lau mặt, sau khi đem cơn tức ấn xuống, tạm thời không thèm quan tâm tới thằng con đang cười gập thắt lưng không dậy nổi của mình, thân thiết hòa ái hỏi Lô Vượng Đạt “Tiểu Lô, con còn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên của con ra sao không?”
Lô Vượng Đạt suy nghĩ rồi gật đầu.
“Con đáng yêu như thế này, đối phương cũng nhất định là một cô bé thực đáng yêu.” Doãn Duệ tuần tự thiện dụ “Lúc ấy cô bé có phải hay không thực thẹn thùng từ từ nhắm hai mắt, hơi hơi đô cao miệng, mặt đỏ hồng chờ con hôn cô bé?”
Lô Vượng Đạt lắc đầu “Cô ấy chỉ nói với con một câu.”
“Nói cái gì?”
“Cô ấy nói ‘Bạn đừng lại đây, bạn bước qua nữa thì mình sẽ nhảy xuống đấy.’”
“……”
Doãn Duệ co rút khóe miệng “…… Con bức lương vi xướng sao?”
Lô Vượng Đạt vội vàng lắc đầu “Lúc ấy bọn con đang tập hô hấp luyện tập, nhưng mô hình người không đủ, cho nên hai người một đội. Con cũng không muốn như vậy đâu, nhưng không hôn thì không có điểm, nên không có biện pháp, đành phải……”
Doãn Duệ nâng tay ý bảo Lô Vượng Đạt đình chỉ, ông không muốn nghe hết nữa, sau đó nhìn về phía Doãn Thịnh Sâm “Con trai nè, con còn nhớ rõ lần đầu tiên con nắm tay bé gái không?”
Doãn Thịnh Sâm nhếch miệng, tựa tiếu phi tiếu “Là con gái nhỏ của Lưu trưởng phòng.”
“Đúng vậy, chính là cô bé ấy.” Doãn Duệ thực hưng phấn “Năm đó các con còn nhỏ vô tư, con còn nói trưởng thành muốn kết hôn với cô bé ấy nữa mà.”
Doãn Thịnh Sâm lại bỗng nhiên thở dài một tiếng “Chỉ trách lúc ấy còn trẻ hết sức lông bông huyết khí phương cương, sẩy chân một cái…… Đem cô nàng đá xuống dưới sông.”
Doãn Duệ biến sắc “Không phải lúc ấy con nói cô bé bị lừa đá sao?”
“Nói thật để tìm đánh hay sao hả ba?”
“……”
Nghỉ tạm một hồi, Doãn Duệ không ngừng cố gắng “Con trai, con còn nhớ chị họ thứ ba của con không? Là cái đứa hát Bạch Mao Nữ, Bắc Phong cầm một cái chùy, Tuyết Hoa cầm một cái muôi, con liền khóc nức nở đó.”
Lô Vượng Đạt hỏi Doãn Thịnh Sâm “Sao anh lại khóc thế?”
“Bởi vì cô nàng đặc biệt thích đóng vai Hoàng Thế Nhân, sau đó buộc anh diễn cái ghế của Hoàng Thế Nhân.”
“……” Doãn Thịnh Sâm mày bên phải co giật “Ba, con cùng chị ấy là họ hàng gần ba đời đấy.”
“Ba mặc kệ.” Doãn Duệ nổi điên rồi “Đó là chuyện của dân chính cục, ba hiện tại chỉ để ý chuyện vợ con của con thôi.”
Doãn Thịnh Sâm chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ bể Cửu Long ở gần huyền quan, nhìn ngắm con cá rồng đỏ vua may mắn duy nhất còn sống sót, thực kích động “Long Vương, ba rốt cục thừa nhận em rồi.”
Doãn Duệ: “……”
Doãn Thịnh Sâm quay đầu lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười vui mừng “ Ba, ba cứ yên tâm, Long Vương sẽ chiếu cố con thật tốt mà.”
“……” Doãn Duệ cảm thấy đến râu cũng muốn dựng thẳng.
Doãn Duệ buông tha không khuyên bảo con trai nữa, chuyển hướng Lô Vượng Đạt “Tiểu Lô, con đã kết giao với bạn gái chưa?”
Lô Vượng Đạt là một cậu bé ngoan biết thành thực “Không ạ.”
“Không có?” Doãn Duệ có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại vui vẻ “Như vậy sao được. Không kết giao với bạn gái, sao con biết con không thích con gái chứ.”
Lúc này chuông cửa vang lên, Doãn Thịnh Sâm đi ra ngoài mở cửa, trong phòng Lô Vượng Đạt cùng Doãn Duệ chợt nghe đến Doãn Thịnh Sâm nói: “Mẹ, bác Lô, sao hai người lại cùng nhau tới đây?”
Lưu Lệ vừa đổi giày vừa nói:“Cái án này cũng đã tới giai đoạn thu võng rồi, cần Lô tiên sinh ra mặt.”
Lô ba ba cười ha hả “Bác thuận tiện tới coi xem Tiểu Đạt nhà bác có gây phiền toái gì cho con không ấy mà.”
Doãn Thịnh Sâm thực nhiệt tình “Không thể nào, Tiểu Đạt rất chịu khó, giúp đỡ con không ít.”
“Ba ba.” Lô Vượng Đạt vừa nghe đến thanh âm của cha mình, cao hứng chạy tới huyền quan.
Lô ba ba nhìn thấy đứa con cũng cao hứng, đi theo Doãn Thịnh Sâm cùng Lưu Lệ đi vào nhà.
Cũng không biết vì cái gì, khi Lô ba ba thấy Doãn Duệ, vẻ mặt ý cười bỗng nhiên ngưng lại, mà Doãn Duệ thần sắc cũng không quá tốt.
“Là…… cậu?!” Doãn Duệ tựa hồ rất khó thể tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.