Võng Du Chi Anh Hùng Vô Địch Online

Chương 19:




Sau khi hội nghị bí mật kết thúc, mọi người cảm thấy gần đây ngâm mình trên mạng buồn chán, liền đi quán bar thật Happy, kết quả đều uống nhiều đến ngã ra, mơ mơ màng màng tự mình về nhà, ngủ thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai mới online, tập hợp ở phòng hội nghị, phát hiện tên của Khí Nhi và Sát đều sáng, nhưng hai người không biết đi nơi nào, lại không có cách nào sử dụng mật ngữ.
“Bọn họ lại chạy đi đâu a? Đẳng cấp thấp như vậy, lại dám chạy loạn khắp nơi.” Minh Phong ngồi ở trên ghế oán giận. Tiểu tử Khí Nhi kia vậy mà không để ý đến lời gọi của mình, đợi bị hắn bắt được nhất định phải hảo hảo sửa chữa một phen.
“Đẳng cấp thấp cũng chỉ có Khí Nhi có được hay không. Sát chính là thủ lĩnh dong đoàn muốn tấn công Địa Minh đó ôi chao, đẳng cấp như vậy mà còn thấp so với chúng ta.” Hình Thiên nói, trên thực tế đẳng cấp của Sát so với người có đẳng cấp cao nhất trong bọn họ Hình Thiên còn cao hơn một bậc, với dị giáo đồ mà nói là vô cùng không dễ dàng, chắc chắn hắn luyện cấp rất cần mẫn.
“Được rồi, các ngươi không cần phải cãi nhau. Nhìn gợi ý xem bọn họ chạy đến chỗ nào không thể sử dụng mật ngữ, trong trò chơi nơi nào không thể sử dụng mật ngữ?” Ma Tây đưa ra vấn đề then chốt.
“Cái này?” Mọi người vùi đầu suy nghĩ, chỉ sau chốc lát liền đồng thanh nói “Thần tích”.
Cái gọi là Thần tích, là ngoại trừ Anh hùng đại lục ra mỗi đại lục đều có một tòa kiến trúc, mỗi tòa không giống nhau, nơi xây dựng cũng không giống nhau, như Tử vong đại lục Thần tích xây dựng ở trong nghĩa địa, Tự Nhiên đại lục Thần tích ở trong nước,Thần tích của Lực lượng đại lục ở trên núi cao, Trật tự đại lục ở đồng bằng, Hỗn loạn đại lục ở trong rừng cây, Sinh mệnh đại lục lại trôi nổi ở trên không trung, phong cách của Thần tích cũng tùy từng đại lục mà khác nhau hoàn toàn, nhưng bất kể thần tích nào cũng có mấy điểm chung: 1, Tận cùng bên trong Thần tích đều dựng một pho tượng và một khối văn bia (tấm bia khắc chữ), nghe nói sinh vật trên pho tượng chính là thần bảo vệ đại lục đó, mà chữ khắc trên tấm bia chính là lịch sử của thần bảo vệ cùng với thần chú cuối cùng có thể triệu hoán ra thần bảo vệ, nhưng mà trước mắt còn chưa có ai đọc được. 2, Bên trong Thần tích ngoại trừ trò chuyện trong đội ngũ ra, các kênh nói chuyện khác toàn bộ đều bị đóng. 3, Bên trong Thần tích không thể sử dụng ma pháp cùng loại, nói cách khác bên trong Tử vong Thần tích không thể sử dụng Tử vong ma pháp,bên trong Tự nhiên thần tích không thể sử dụng Tự nhiên ma pháp, từ đó mà suy rộng ra, mà Lực lượng đại lục vốn không có ma pháp, cho nên bên trong Thần tích của nó không hạn chế ma pháp. Nghe nói sở dĩ lại hạn chế như vậy là vì biểu thị tôn kính đối với thần bảo vệ.
“Bọn họ sẽ không đi vào Thần tích đấy chứ?” Phải biết rằng, trong trò chơi chính là có sáu thần tích, hơn nữa mỗi chỗ đều cách xa nhau cả nghìn dặm, với lại đừng nói là bên trong ngay cả bên ngoài Thần tích quái đều vô cùng cường đại “Sát có thể không thành vấn đề, nhưng đẳng cấp của Khí Nhi, muốn đi vào rất miễn cưỡng đi?” Ái Nhĩ Ngu Ngốc lo lắng nói.
“Có lẽ bọn họ sẽ không chạy quá xa, trước hết đi Tử vong Thần tích tìm bọn họ đi.” Nhã Lạc Khắc đề nghị, có điều lập tức bị Ma Tây bác bỏ.
“Bên trong Thần tích quá lớn, lại còn là mô phỏng theo mê cung mà xây dựng nên, nếu nói tìm thì hy vọng quá xa vời.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ngu Ngốc nhìn trái nhìn phải, tất cả mọi người đang miệt mài tận lực suy nghĩ, xem có biện pháp gì có thể liên lạc được với bọn họ.
“Hai tên tiểu tử kia không có việc gì chạy đến kia làm gì nữa không biết.” Minh Phong có chút bực bội Khí Nhi liều lĩnh, mặc dù Anh hùng vô địch không giống một số trò chơi võng du khác, một khi tử vong đẳng cấp liền về 0, nhưng sau khi tử vong sẽ rơi 10% tổng giá trị kinh nghiệm, hơn nữa tùy cơ còn rơi 1 kiện thần khí, nếu như rớt bộ Thủy tiên sao trang thật vất vả mới tập hợp được trên người hắn kia, khổ cực vất vả của mình không phải uổng phí sao.
“Hiện tại cũng không có biện pháp gì khác.” Hình Thiên nói: “Ta đã gửi cho Sát còn có Khí Nhi lời nhắn rồi, để bọn họ vừa nhìn thấy sẽ liên lạc ngay với chúng ta. Hơn nữa, bọn họ cũng không nhất định là đi Thần tích, nói không chứng là tới một tràng cảnh đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết.”
Nếu là người khác nói, có lẽ thuẩn túy chỉ là nói vô căn cứ, có điều nếu là Hình Thiên nói thì không nhất định, suy cho cùng hắn cũng từng là thành viên quan trọng của tổ chế tác trò chơi, cũng nhiều ít hiểu rõ tin tức nội tình, nói không chừng trong Anh hùng vô địch thực sự có nơi đặc biệt còn chưa bị người phát hiện như thế.
“Ôi chao, Hình Thiên. Ngươi không thể tìm bạn của ngươi tra một chút xem vi trí bây giờ của Sát bọn họ ở chỗ nào sao?” Ngu Ngốc hỏi.
“Ngốc” Hình Thiên một điểm cũng không dao động đá Ngu Ngốc một cái: “Công bằng trò chơi công bằng trò chơi, có biết cái đó có ý nghĩa gì hay không a! Ngươi nghĩ ta vì cái gì từ bỏ chức vị kiêm nhiệm kia, chính là bởi vì quản lý tổ hiện tại của trò chơi mạng đã ra một cái quy định võng du mới, bên trong quy định nhân viên công tác của công ty chế tác trò chơi, không được tham gia trò chơi mạng mà công ty mình chế tác. Nếu không như thế, ta đã hảo hảo làm,việc gì cũng mặc kệ.”
“A yêu. Không thể thì không thể, làm cái gì lại đánh người a!” Ái Nhĩ Ngu Ngốc ôm đầu trốn ở bên cạnh Ma Tây, giả bộ kêu lên: “Ma Tây ~~~~”
“Ha ha.” Ma Tây hiếm khi bỏ đá xuống giếng, sờ sờ đầu Ngu Ngốc mà bảy tỏ an ủi. Người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước càng ôm chặt lấy thắt lưng Ma Tây không tha, vừa mạnh mẽ ăn đậu hũ, vừa làm bộ nũng nịu. Cách đó không xa một đôi mắt đem động tác của hai người bọn họ đều để vào trong mắt, trong ngực một trận buồn bã.
“Bọn họ hồi âm rồi.” Hình Thiên bỗng nhiên nói. Gần như đồng thời, Minh Phong cũng thu được mật ngữ “Đã trở về.” của Khí Nhi. Giây tiếp theo, hai đạo ánh sáng hiện lên, Sát và Khí Nhi ngã xuống nền cẩm thạch phòng nghị sự, hai người đều một bộ dạng chật vật.
“Sống rồi, cuối cùng đã sống trở về.” Khí Nhi vỗ vỗ ngực, cảm thán bản thân cuối cùng cũng sống sót sau tại nạn.
“Đúng vậy, không nghĩ tới những con quái đó lợi hại như vậy. Đẳng cấp ta cao như vậy cũng trốn không nổi.” Sát cũng có vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, hắn so với Khí Nhi càng mệt hơn, bởi vì ngoài chú ý bản thân ra, còn phải cẩn thận Khí Nhi đẳng cấp thấp không bị treo. Chuyên tâm dốc sức, mệt chết hắn.
“Khí Nhi, đều là ngươi chân tay vụng về, bằng không chúng ta cũng không dùng chạy trốn để trở về a.” Giọng nói hổn hền, hai người có chút sức sống lại bắt đầu mở miệng chiến đấu.
“Cái gì cơ. Rõ ràng là chính ngươi cưỡng lại không được, còn giật dây ta đi tới chỗ nguy hiểm như vậy.” Khí Nhi mới không ngoan ngoãn chịu mắng đâu. Trên thực tế, mặc dù hắn là một người ba phải, nhưng tuyệt đối sẽ không vô điều kiện nói xin lỗi, không phải lỗi của bản thân, mới không chịu nhận sai. Đương nhiên, không kể đến Minh Phong, hắn nhìn thấy Minh Phong thì có chút sợ, hơn nữa dù thế nào cũng đều không cải thiện cái dạng này. Giống như Hình Thiên, hắn mới nhìn cũng hiểu được người nọ rất đáng sợ, thế nhưng gặp nhiều lần, sẽ không như vậy nữa, quả nhiên là hoàng hậu so với hoàng đế còn muốn dọa người hơn a. Không nghĩ tới được, Khí Nhí lại muốn đến nơi rất xa đấy đi. Hai người chưa từng phát hiện, có không ít đôi mắt đang hung hăng nhìn chăm chú bọn họ, trong đó có hai đôi là mãnh liệt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.