Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 70:





Bà ta thở dài, hiểu tâm trạng lúc này của con gái. Con gái nhà bà ta vốn bướng bỉnh, chắc chắn sẽ không nguôi giận nhanh vậy. Bà ta không mong chờ nữa, chỉ nói: “Mấy ngày nay con ở lại đây nhé, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
 
Khoảng mười phút sau, Đỗ Kiến An và Trương Kỳ mới quay lại.
 
Sắc mặt hai người rất tệ. Đỗ Kiến An không còn ngông cuồng như khi nãy, lúc đụng phải ánh mắt của Phương Xuyên thì chỉ biết né tránh.
 
Hiển nhiên là cuộc gọi vừa nãy không gọi được vị phó cục trưởng kia đến.
 
Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt rất phức tạp, từ trước tới nay chỉ có một mình cục trưởng mới có quyền hạn hỏi thăm vụ án của họ, sau đó trình báo thẳng lên trên trụ sở chính. Nếu giờ ai mà nhúng tay vào thì chẳng khác gì tự rước phiền phức vào thân.
 
Phương Xuyên cất bản thông báo đã được mẹ Đỗ Dao ký tên vào, đứng dậy nói: “Nếu không có gì nữa thì mọi người có thể ra về rồi. Khi nào tình trạng của Đỗ Dao chuyển biến tốt thì tôi sẽ thông báo cho mọi người tới đón em ấy.”
 
“Vậy thì tốt, tôi đi trước.” Nói rồi bà ta lại nói với Đỗ Dao, “Dao Dao, mẹ về nhà nhé, con ở đây sống cho tốt.”
 
Cuối cùng Đỗ Dao cũng chịu quay lại nhìn bà ta một cái, thấp giọng “Ừm” một tiếng.
 
“Không được, bà không được đi. Bà làm mẹ kiểu gì đấy? Cậu ta mới chỉ nói mấy câu mà bà đã ném Đỗ Dao ở lại cục cảnh sát à? Cái gì mà không mang thai chứ, chẳng lẽ kết quả khám sức khỏe còn làm giả được chắc?”
 
Mẹ Đỗ Dao đang định rời đi thì bị Đỗ Kiến An giữ lại.
 
Mẹ Đỗ Dao hơi lảo đảo, quay đầu nhìn người chồng trước, đột nhiên nói: “Cho dù cậu cảnh sát này lừa tôi thì cũng chỉ mất vài ngày. Nếu Đỗ Dao mang thai thật thì sau khi rời khỏi đây, con bé vẫn có thể đến bệnh viện. Ông vội vàng như thế làm gì?”
 

Bà ta im lặng nhìn vào mắt Đỗ Kiến An, thấy rõ sự bất an, bối rối nơi đáy mắt ông ta. Ông ta bất an gì chứ?
 
Bà ta dùng sức rút tay lại, nói với Phương Xuyên: “Nhờ các cậu chăm sóc Dao Dao giúp tôi.” Nói rồi bà ta chẳng thèm nhìn chồng trước.
 
Tuy bà ta dễ bị thuyết phục, nhưng không phải kẻ ngốc. Rõ ràng cảnh sát đã bảo con gái bà ta không mang thai, thế nhưng Đỗ Kiến An lại bác bỏ, cộng thêm hành vi của ông ta đã khiến bà ta cảm thấy bất thường.
 
Bà ta cảm thấy, cho dù ly hôn rồi thì Đỗ Kiến An thân là bố ruột của Dao Dao, chí ít cũng sẽ lo lắng cho con bé. Vì vậy bà ta chưa từng nghĩ xấu về ông ta.
 
Dao Dao có chống đối cỡ nào thì bà ta cũng chỉ coi đó là tuổi dậy thì thường hay phản nghịch. Bây giờ bỗng nhiên tỉnh ngộ, quá ra người mù quáng chính là bà ta, còn con gái bà ta vẫn luôn nhìn rất rõ. Hóa ra người đàn ông đó chính là loại lương tâm bị chó tha.
 
Cho dù vợ trước đã rời đi nhưng Đỗ Kiến An vẫn chưa chịu thua. Ông ta nói với Phương Xuyên: “Tôi là bố của Đỗ Dao, nếu tôi muốn dẫn con bé đi thì không ai có quyền ngăn cản.”
 
Phương Xuyên đứng dậy: “Người giám hộ của Đỗ Dao đã đồng ý. Nếu ông Đỗ cứ nhất quyết muốn dẫn Đỗ Dao thì tôi đành quy ông vào cùng phe với những người muốn hại Đỗ Dao. Mong ông sẽ phối hợp điều tra.”
 
Đỗ Kiến An vẫn ngông cuồng như cũ: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Hại Đỗ Dao? Con bé là con gái tôi, đừng nghĩ mình là cảnh sát thì thích vu oan cho ai cũng được.”
 
Nhưng Trương Kỳ đứng cạnh ông ta biết rằng Phương Xuyên không nói đùa, vội kéo tay Đỗ Kiến An: “Thưa đồng chí cảnh sát, chúng tôi đi liền đây.”
 
Đỗ Kiến An còn muốn nói gì đó nhưng bị Trương Kỳ tát một cái, âm thanh vang vọng đến nổi Liễu Mộc Mộc đang rốn trong góc tường nghe lén cũng phải che mặt.
 
Đau giùm ông ta.
 
“Im lặng, đi thôi.”
 
Đỗ Kiến An bị tát một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Ông ta căm giận trừng mắt nhìn Đỗ Dao đang nhếch miệng cười, không cam lòng rời đi.
 
“Cảm ơn.” Đỗ Dao nhìn Phương Xuyên bằng ánh mắt sáng rực.
 
Anh ấy có thể thuyết phục mẹ cô nàng dễ như vậy, là vì anh ấy là cảnh sát nên lời anh ấy nói đáng tin hơn ư?
 
Hóa ra có thể nói đạo lý, hóa ra không cần điên cuồng chống đối. Cho dù cô căm giận nghiến răng cỡ nào thì vẫn chẳng thể thoát được Đỗ Kiến An, vậy mà anh ấy lại có thể dễ dàng đuổi ông ta đi.
 
“Không cần khách sáo.” Phương Xuyên không để ý lắm, “Chỗ ở của em đã được sắp xếp xong xuôi rồi, mấy ngày nay cứ ở tạm chỗ đó đã, cố gắng ít ra ngoài nhất có thể, có cần gì thì tìm chúng tôi. Bây giờ em đang học lớp mười phải không? Học hành thế nào, định thi trường gì?”
 
“Muốn được như anh thì phải thi trường gì?”
 
“Tôi? Trường đại học cảnh sát tốt nhất.” Phương Xuyên cười, nghĩ rằng cô nàng chỉ nói thế thôi.
 
Ai ngờ Đỗ Dao lại suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Chắc là em có thể thi đậu, tầm điểm đó vẫn được.”
 
“Thật không vậy?” Phương Xuyên hơi ngạc nhiên.
 
“Đương nhiên là thật rồi.” Đỗ Dao sửng cồ lên, “Mặc dù trên lớp em không chịu học, đi thi thì nộp giấy trắng. Nhưng mà về nhà em có học, mỗi lần thi đều làm thêm một lần ở nhà đấy. Anh yên tâm, top năm khối có là gì.”
 
“Hờ, còn có người làm vậy à.” Phương Xuyên bật cười, thấy cô nàng nghiêm túc thì sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, “Nhưng thi đậu đại học chỉ là yêu cầu cơ bản nhất thôi. Sau khi tốt nghiệp, em có thể trở thành cảnh sát. Nhưng muốn làm cảnh sát giống anh thì còn có một vài yêu cầu nhất định nữa, không phải cố gắng là được đâu. Em nghĩ cho kỹ đi.”
 
“Có thể cho em biết mấy yêu cầu nhất định đó là gì được không?”
 
“Yêu cầu đầu tiên, phải sống thật dai.”
 
“Hả?” Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng.
 
Muốn trở thành cảnh sát Điều tra Vụ án Đặc biệt đúng là có những cách tuyển người khác lạ.
 
Đỗ Dao gãi đầu: “Em cảm thấy mình sống dai lắm, mà hình như cũng khá may mắn nữa?”
 
Nếu cô nàng không sống dai thì có khi bây giờ còn đang bị nhốt trong bệnh viện, khả năng là mấy ngày sau đã chết mà chẳng rõ lý do rồi.
 
Nhưng bây giờ, cô nàng đang ở trong cục cảnh sát, và người trước mặt cô nàng bây giờ đang nghĩ cách giúp cô nàng sống sót.
 
Phương Xuyên suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
 
Dù sao thì người bình thường sẽ chẳng được Liễu Mộc Mộc bói cho một quẻ đâu.
 
“Vậy cố gắng lên, tôi chờ em trở thành đồng nghiệp của tôi.”
 
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Đỗ Dao xong, Phương Xuyên quay lại văn phòng. Bên trong, Liễu Mộc Mộc đang gác chân ngồi trên ghế làm việc của Yến Tu chơi game.
 
Thấy Phương Xuyên đi vào, cô chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại nhìn màn hình tiếp.
 
“Anh rảnh không?” Động tác tay của cô vẫn chưa dừng lại.
 
“Bận lắm, còn hai người chưa thẩm vấn xong. Mà tôi muốn hỏi cái này, cô bé tên Đỗ Dao kia có thể trở thành đồng nghiệp của anh thật à?” Anh ấy chỉ thấy hiếu kỳ thôi. Mà thầy Liễu, người có thể giải đáp thắc mắc của anh ấy, lại đang ở ngay cạnh đây.
 
“Chắc là thế. Em có bói một quẻ thi đại học năm nay cho cô ấy rồi. Kết quả tốt lắm đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có thể thi đậu trường cô ấy muốn.” Cô suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung, “Thể lực của Đỗ Dao khá tốt, tốc độ chạy nhanh cực.”
 
Giọng nói Liễu Mộc Mộc xen lẫn chút hâm mộ, đây là cô gái có thể chạy thắng vận xui của cô đấy.
 
“Số mệnh thì sao?”
 
“Số mệnh đâu phải thứ đã định là không thay đổi được đâu. Số mệnh lúc trước của cô ấy rất bình thường, nhưng nếu đợt này sống được thì chắc là số mệnh sẽ thay đổi một chút đấy.”
 
Phương Xuyên nở nụ cười: “Xem ra tôi nên chờ mong một chút.”
 
Anh ấy nhìn sang Liễu Mộc Mộc: “Em chơi tiếp đi, tôi phải đi đây, nếu nếu Yến Tu về thì nhớ bảo tôi.”
 

Liễu Mộc Mộc ghét bỏ xua tay: “Đi đi, lằng nhằng quá.”
 
Phương Xuyên đang định ra ngoài thì điện thoại bỗng reo chuông, anh ấy thấy lạ, nối máy: “Xin chào, ai vậy ạ?”
 
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Phương Xuyên im lặng một lúc rồi đáp: “Dạo này tôi khá bận, có lẽ không tiện lắm.”
 
Anh ấy lại im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Được, cô rảnh là được.”
 
Sau khi cúp máy, biểu cảm của anh ấy hơi kỳ lạ, sau đó quay người nói với Liễu Mộc Mộc: “Người vừa gọi là người tôi xem mắt cùng đấy.”
 
“Cô ấy định phát triển quan hệ tiếp với anh hả?”
 
“Hình như là thế. Tôi nói tôi bận nhiều việc lắm, nhưng cô ấy nói có thể hẹn hò vào buổi sáng, cùng ăn sáng với tôi gì gì đó…” Nói rồi anh ấy hơi ngơ ngác, “Con gái thời nay đều chủ động vậy hả?”
 
Đa số những cô gái lúc trước xem mắt với anh ấy đều thích anh ấy chủ động  hơn. Nhưng anh ấy lại không có thời gian nên thất bại hết.
 
Tuy vậy lần này lại khác, dù là ăn sáng cùng hay hẹn hò thì cô ta đều chủ động. Chỉ mới gặp mặt thôi mà, không tới mức đó chứ?
 
Cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh ấy, quan sát trên dưới một lúc rồi lại ghét bỏ ra mặt: “Có khi cô ấy thích người mặt chữ điền thì sao?”
 
Phương Xuyên nhịn không được, phản bác: “Mặt tôi thuộc dạng mặt chữ quốc tiêu chuẩn, là cái loại nhìn vào là biết đàn ông chính trực, đáng tin đấy. Có biết là nhờ vào gương mặt này nên đường sự nghiệp của tôi mới ăn lời thêm chút không hả!”
 
“À, nhưng cũng đâu ảnh hưởng tới việc gương mặt chính trực của anh cản trở đường hôn nhân của anh đâu.”
 
Phương Xuyên nói một câu thấm thía: “Không phải ai cũng có thể tìm được Yến Tu đời mình. Đường hôn nhân của tôi rất ổn, lần nào xem mắt thất bại cũng là vì tăng ca thường xuyên nên không rảnh đi hẹn hò.”
 
Không phải ai cũng giống Liễu Mộc Mộc, xác định bạn trai toàn dựa vào mặt.
 
Hơn nữa, đẹp trai, tuấn tú như Yến Tu thì sao? Thì cũng độc thân nhiều năm, chờ mãi chờ hoài, cuối cùng lại rước về nhà một bà cố nội đấy thôi.
 
“Thôi đi đi thưa đội trưởng Phương tự cảm thấy đường hôn nhân của mình rất ổn.” Liễu Mộc Mộc sẽ không bao giờ thừa nhận suy đoán của mình sai, gì mà đường tình duyên của Phương Xuyên rất ổn cơ chứ?
 
Lừa đảo à.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.