Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 66:





Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua kẽ lá xanh biếc, chiếu lên mặt đất thành những chấm sáng nhỏ.
 
Nhìn từ cửa sổ tầng mười bảy xuống có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi mà mê hoặc, ngay cả ánh nắng nóng rực cũng không thể xua đi cơn sợ hãi đó.
 
Đỗ Dao vịn vào bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới, nhịp tim bất chợt tăng nhanh. Cô nàng đặt tay trước ngực, khoảnh khắc đó hình như trái tim cô nàng đã tăng nhanh hai nhịp thì phải? Nhưng không sao cả, cô nàng không quan tâm nhiều, chỉ nghĩ đó là vì mình sợ độ cao.
 
Đối với cô nàng, sợ hãi không chỉ bao gồm độ cao này, mà còn có phòng bệnh này, bệnh viện này, và cả chính bản thân cô nàng.
 
Cho tới tận bây giờ, cô nàng vẫn không rõ rốt cuộc bản thân đã bị làm sao.
 
Cơn ác mộng này bắt đầu từ lúc nào vậy? Có lẽ là từ cái ngày có kết quả kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi đại học. Nhưng thật ra với cô nàng, thật ra ác mộng đã bắt đầu từ lâu rồi.
 
Từ ngày cô nàng lên cấp ba, bố ly dị với mẹ, sau đó tái hôn khi mới ly hôn hai tháng. Từ khi cô nàng biết con gái kế của bố mình học chung trường với mình. Từ lúc cô nàng phát hiện dù đã ly hôn nhưng chuyện gì mẹ cũng nghe lời bố.
 
Từng sự việc xảy ra khiến cô nàng chán ghét. Cô nàng bắt đầu làm trái mọi lời mẹ bảo, nếu mẹ muốn điểm số của cô nàng cao thì nhất định cô nàng sẽ thi thật kém.
 
Trong mắt bố mẹ, cô nàng vốn không phải đứa bé ngoan.
 
Cho nên sau khi chuyện này xảy ra, ngay cả mẹ cũng không chịu tin Đỗ Dao. Bố cô nàng thì đương nhiên sẽ chỉ vào mặt cô nàng, mắng cô nàng vô liêm sỉ, lẳng lơ, không đáng làm con gái của ông ta.
 
Chỉ cần nhớ lại gương mặt của người đàn ông đó thôi, cô nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Ông ta tưởng cô nàng muốn làm con gái ông ta lắm chắc?

 
Sau khi mắng chửi cô nàng xong, người đàn ông đó bắt ép mẹ đưa cô nàng vào bệnh viện. Hôm nay là ngày thứ hai cô nàng nhập viện, có rất nhiều buổi khám sức khỏe đã diễn ra, thậm chí còn có cả chụp CT não.
 
Có lẽ bố mẹ nghĩ đầu óc cô nàng hỏng rồi cho nên muốn chứng minh.
 
Nhưng Đỗ Dao cảm thấy đầu óc bọn họ mới hỏng.
 
Cô nàng chưa từng làm gì, ngay cả nắm tay con trai còn chưa nắm bao giờ, vậy mà kết quả kiểm tra sức khỏe lại bảo rằng cô nàng mang thai, nghe coi có buồn cười không cơ chứ?
 
Nhưng chẳng một ai nghe lời cô nàng nói cả, bọn họ còn tự viện cớ cô nàng bị người ta bỏ rơi.
 
Đỗ Dao cảm thấy nếu cô nàng còn không chịu nghe theo bọn họ thì có khi vài ngày nữa mình sẽ được nâng cấp lên thành bệnh nhân tâm thần, bị đuổi vào bệnh viện tâm thần luôn.
 
Cô nàng chậm rãi lùi ra xa cửa sổ, nhảy lầu không phải một lựa chọn trong cuộc sống của cô.
 
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
 
Đỗ Dao ngồi trên giường bệnh không hề quay đầu lại. Một lát sau, cô nàng nghe thấy giọng mẹ mình: “Dao Dao, lát nữa phải kiểm tra nên không được ăn gì hết, con có đói thì cố nhịn một chút nhé.”
 
Đỗ Dao nhắm mắt lại, sự kiên nhẫn hóa thành cơn tức giận: “Còn kiểm tra cái gì chứ? Không phải hôm qua đã xong rồi à?”
 
Có vẻ mẹ Đỗ Dao không biết con gái mình phải trải qua những gì nên chỉ biết ngập ngừng: “Con còn nhỏ nên bố con sợ giải phẫu sẽ ảnh hưởng tới cơ thể con, bảo phải kiểm tra thêm lần nữa thì ông ấy mới yên tâm được.”
 
“Từ khi nào mà Đỗ Kiến An tốt bụng vậy, còn biết lo lắng cho con à? Hôm qua ông ta mới mắng con vô liêm sỉ, ước gì được cắt đứt quan hệ với con cho rồi.” Đỗ Dao chế giễu.
 
Mẹ Đỗ Dao nhíu mày lại, có vẻ không hài lòng với lời cô nàng nói cho lắm: “Là do bố con tức giận quá thôi. Lúc nào con cũng khiến người khác phải lo lắng, con học theo Trương Hân kìa…”
 
“Trương Hân thì sao?” Đỗ Dao đột nhiên quay đầu, đôi mắt tràn ngập tơ máu, “Cô ta và người mẹ tình nhân của mình đều là loại mặt dày, đê tiện! Vậy mà mẹ còn so sánh con với cô ta à? Mẹ có thể nhường nhịn cái loại bồ nhí đó, nhưng mắc gì con phải nhường nhịn theo mẹ?”
 
Hốc mắt mẹ Đỗ Dao đỏ lên: “Nếu không phải là do con làm mẹ quá thật vọng thì mẹ đâu cần nhờ vả bố con! Bác sĩ tâm lý khám cho con lần trước cũng là do mẹ Trương Hân giới thiệu. Bây giờ cũng thế, kiểm tra nhiều lần như vậy nhưng bà ấy có lấy một đồng nào của mẹ con mình đâu!”
 
Đỗ Dao nghe tai này lọt tai khác, thứ duy nhất đọng lại đó là cảm giác ong ong trong đầu. Cô nàng cảm thấy mẹ mình đúng là vô lý. Bỗng nhiên bụng cô nàng nhói lên từng đợt, cô nàng ôm bụng chậm rãi ngồi xuống, sau đó trước mắt tối sầm, trước lúc ngất xỉu còn nghe thấy tiếng la hét của mẹ.
 
Không lâu sau, bác sĩ và y tá được gọi đến. Bọn họ nhanh chóng đẩy Đỗ Dao đi, mẹ cô nàng muốn đi theo nhưng bị một y tá cản lại.
 
Nữ y tá đó cất giọng ấm áp, thì thầm nói với mẹ Đỗ Dao: “Cô đừng lo ạ, chỉ là cô bé xúc động quá thôi. Bác sĩ sẽ đưa cô bé đi kiểm tra, cả quá trình đều có người đi cùng, không sao đâu ạ.”
 
Mẹ Đỗ Dao bất lực dựa vào tường, lẩm bẩm: “Lúc trước Dao Dao rất nghe lời, vì sao con bé lại thành ra vậy chứ?”
 
Nữ y tá kia không nói chuyện, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh bà ta.
 
Trong phòng siêu âm Doppler màu*, Đỗ Dao không hề hay biết mình đang bị kiểm tra. Khoảng mười phút sau, một bác sĩ mặc áo khoác trắng cầm một bản kết quả kiểm tra bước ra.
 
*Siêu âm Doppler là loại siêu âm có độ chính xác cao nhất và hình ảnh siêu âm có màu nên dễ quan sát.
 
Phòng siêu âm Doppler màu không mở cho người ngoài nên không có bệnh nhân khác ở bên ngoài, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó. Nếu Phương Xuyên ở đây thì anh ấy sẽ nhận ra người đàn ông trẻ tuổi nọ là ai.
 
Đó là Lâm Cách tới từ thủ đô, trợ lý của Tề Minh Hiên.
 
Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho Lâm Cách, sắc mặt hơi lo lắng: “Trợ lý Lâm, đây là kết quả sau khi kiểm tra. Đúng là thai nhi đang trong cơ thể cô ta, hiện tại cô ta đang ở trong trạng thái mang thai giả.”
 
Lâm Cách nâng mắt nhìn bác sĩ trước mặt: “Khi nào mới lấy thai nhi ra được?”
 
Bác sĩ ấp úng cả buổi mới nói: “Sợ là không thể lấy ra nhanh chóng được. Nếu ép buộc lấy ra thì sẽ dễ tổn thương tới thai nhi.”
 
Lâm Cách nhìn bác sĩ, chậm rãi xé kết quả kiểm tra thành hai nửa: “Ông chủ giao lại thai nhi cho các ông phụ trách, vậy mà các ông lại để nó chui vào cơ thể người bình thường. Bây giờ ông nói với tôi chưa có cách lấy nó ra, ông đang đùa tôi đấy à?”
 
Sắc mặt bác sĩ trắng bệch, ông ta cũng có nỗi khổ khó nói mà. Thai nhi vẫn luôn được đặt trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, ai ngờ nó lại tự chạy ra ngoài, còn tự chọn một cơ thể mẹ để ký sinh.
 
Cái thai đó vốn để lại cho Lữ Dao nghiên cứu. Người đàn bà điên cuồng kia có điều tra ra vài thứ thật, tư liệu nghiên cứu được bọn họ lấy về cho nên mới giữ lại cái thai, không trả về cương thi mẹ vội. Bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng chẳng biết giải thích cho bản thân thế nào.
 
“Nghe cho kỹ, tôi chỉ cho các ông thời gian ba ngày. Sau ba ngày, tôi muốn mang cả cương thi mẹ và thai nhi đi. Tốt nhất là ông phải làm được, nếu chậm trễ chuyện chính của ông chủ…”
 
Lâm Cách không nói hết câu, nhưng chẳng cần nói cũng đủ hiểu vế sau là gì.
 
Từ trước tới nay, ông chủ không dư thừa kiên nhẫn với những kẻ gây bất lợi cho mình.
 
Sau khi Lâm Cách rời đi, bác sĩ kia đứng ngây người tại chỗ cả buổi. Cuối cùng ông ta cắn nhẹ môi, nhặt tờ kết quả kiểm tra bị xé thành hai nửa trên mặt đất lên rồi đi tới văn phòng viện trưởng ở tầng cao nhất.
 
Nửa tiếng sau, ông ta rời khỏi văn phòng viện trường, sắc mặt đã trở lại bình thường.
 
Sau khi kiểm tra xong, Đỗ Dao được đưa về phòng bệnh. Khi cô nàng tỉnh lại thì vừa lúc mẹ cô nàng được thông báo thể chất của Đỗ Dao không phù hợp làm phẫu thuật phá thai, bởi vì rất có thể sẽ dẫn tới việc sau này cô nàng không thể mang thai nữa.
 
“Vậy phải làm sao?” Mẹ Đỗ Dao tuyệt vọng gào lên với bác sĩ, “Con gái tôi còn phải thi cử lên cao, con bé vừa mới lớn thôi mà!”
 
Bác sĩ lạnh nhạt đáp: “Mong bà đừng kích động, chúng tôi sẽ họp bàn thảo luận cùng các chuyên gia của bệnh viện về trường hợp của con gái bà.”
 
Không lâu sau khi bác sĩ rời đi, bố ruột của Đỗ Dao, Đỗ Kiến An, dẫn theo vợ hiện tại của mình, Trương Kỳ, tới phòng bệnh.
 
Trương Kỳ là bác sĩ của bệnh viện này, nhưng bình thường bà ta rất rảnh rỗi. Từ khi bắt đầu đi làm tới giờ, chưa từng phải tăng ca bao giờ, bởi vì bố bà ta chính là viện trưởng của bệnh viện này.
 

Ban đầu Đỗ Kiến An chỉ là một người bán thiết bị y tế. Sau khi hai người qua lại, ông ta lập tức bỏ rơi vợ con, trở thành con rể của viện trưởng, còn tự mở một công ty của riêng mình.
 
Mẹ thường bảo bố cô nàng luôn rất nhớ cô nàng, nhưng Đỗ Dao cảm thấy những việc Đỗ Kiến An làm cho tới nay chỉ là để chứng minh lựa chọn năm ấy của ông ta đúng đắn.
 
Ông ta dễ dàng đạt được những thứ mà vốn dĩ ông ta phải cố gắng phấn đấu ít nhất hai mươi năm mới đạt được.
 
Đỗ Kiến An bước vào phòng bệnh, liếc qua người vợ trước đang khóc lóc. Ông ta ghét bỏ ra mặt, nhưng khi nhìn sang cô con gái Đỗ Dao của mình, ánh mắt ông ta chợt lóe lên.
 
“Bác sĩ đã nói kết quả kiểm tra của Dao Dao cho tôi biết rồi. Sợ là tạm thời con bé không thể phẫu thuật phá thai được.”
 
“Vậy phải làm sao đây? Kiến An, anh nghĩ cách giúp em với. Dao Dao là con gái ruột của anh, nếu con bé mà sinh đứa trẻ đó ra thì cuộc đời con bé sẽ tan nát hết.” Mẹ Đỗ Dao vừa khóc vừa cầu xin người chồng trước giúp đỡ.
 
Trương Kỳ đứng bên cạnh Đỗ Kiến An nhìn cô vợ trước của chồng mình với ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhoẻn lên tạo thành vòng cung sắc lạnh, chỉ im lặng không nói gì.
 
Đỗ Kiến An nhíu mày, lạnh giọng: “Đều do bà nuông chiều con bé nên mới xảy ra chuyện đồi bại này. Chỉ có chăm con cũng chăm không nổi thì cả đời này bà còn làm được tích sự gì nữa!”
 
“Cho dù mẹ chẳng được tích sự gì thật thì còn đỡ hơn loại người như ông.” Đỗ Dao không hề khách sáo xen vào.
 
“Mày nói cái gì?” Đỗ Kiến An trừng mắt, giơ tay lên.
 
Đỗ Dao đứng dậy khỏi giường bệnh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Ông cứ đánh mạnh vào. Nếu hôm nay ông dám đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt ông lại. Sau đó một ngày hai mươi tư tiếng, tôi sẽ đặt loa trước cổng bệnh viện lan truyền chuyện tồi tệ mà ông đã làm. Để xem ai sẽ là người mất mặt hơn, bởi dù sao tôi cũng chẳng còn gì để sợ nữa rồi!”
 
“Đỗ Dao, ai dạy mày mà mới bây lớn đã độc mồm độc miệng thế hả!” Đỗ Kiến An giận sôi người. Nếu ông ta không sợ cô nàng sẽ làm lớn chuyện này lên thật thì nhất định sẽ dạy con bé mất dạy này một bài học.
 
Trương Kỳ thấy hai bố con bắt đầu cãi vã, thế là dùng sức kéo tay Đỗ Kiến An lại, kéo luôn chút lý trí của ông ta trở về.
 
“Được rồi, già cả rồi mà con tranh chấp với trẻ con.” Trương kỳ mất kiên nhẫn lên tiếng, cuối cùng mới khiến Đỗ Kiến An bình tĩnh lại.
 
Sau đó, bà ta quay qua nói với mẹ Đỗ Dao: “Ý của Kiến An là mấy ngày nay nên chuyển bệnh viện cho Đỗ Dao, đưa con bé tới bệnh viện ở thủ đô. Tôi đã hỏi bố tôi rồi, ông ấy bảo ở đó có hai chuyên gia rất giỏi, có lẽ có thể chủ trì cuộc phẫu thuật này được. Chị thấy sao?”
 
Mẹ Đỗ Dao hơi sững sờ, sau đó vội gật đầu: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể phẫu thuật được thì cứ nghe theo lời cô đi.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.