Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 60:





Liễu Mộc Mộc vẫn đứng trước mộ ông Lưu mù, trong đầu trống rỗng, bởi vì chỉ cần suy nghĩ thì sẽ càng đau khổ.
 
Đứng mệt rồi, cô lại ngồi xuống. Tán dù màu đen nhìn từ như một cây nấm độc.
 
Mưa càng lúc càng lớn, gió nổi ầm lên, khiến cây dù chẳng thể che chắn hết những giọt mưa văng tứ tung. Không lâu sau, quần áo cô ướt đẫm.
 
Cô ôm đầu gối, co người trốn dưới cây dù. Mặc cho cái giá lạnh ăn mòn bản thân, cô vẫn không muốn rời đi. Mãi tới khi có một đôi chân dài mặc quần tây đắt tiền xuất hiện trong tầm mắt cô.
 
Người che dù hơi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Yến Tu.
 
Anh mặc âu phục màu đen, giơ dù đen, nhưng cứ như thiên thần trên trời giáng xuống.
 
“Sao anh lại đến đây?” Liễu Mộc Mộc thì thào hỏi.
 
Anh không trả lời, chỉ giơ tay về phía cô.
 
Liễu Mộc Mộc ngơ ngẩn đặt tay vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ của anh truyền tới làm cô hơi rụt người lại. Anh siết chặt tay, dùng lực kéo cô lên.
 
Chiếc dù không cầm chắc trong tay cô bị gió thổi bay mất. Cô đứng dưới dù của Yến Tu, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng.
 
“Mưa lớn vậy mà sao không về nhà?” Giọng anh rất nhẹ, lúc nói chuyện vẫn chưa buông bàn tay cô ra.
 
“Không muốn về.”
 
Nơi đó không phải nhà cô. Nhà cô đã mất từ lâu rồi.
 
Người thân của cô đều ở trong nghĩa trang này. Cô nói gì, bọn họ chẳng thể nghe, cô đau khổ, bọn cũng cũng không biết.
 
Không còn ai an ủi khi cô buồn tủi, cũng chẳng còn ai lải nhải hỏi cô có sống tốt không.
 

Chỉ còn một mình cô, chỉ riêng cô thôi.
 
Nước mắt vô thức tuôn xuống, cô giơ tay lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết.
 
Hình như Yến Tu vừa khẽ thở dài, anh buông lỏng tay cô, sau đó ôm cô vùi vào lòng mình.
 
Mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng qua hòa cùng nhiệt độ trên người anh vây quanh Liễu Mộc Mộc. Cô ôm lấy eo anh, ngón tay vô thức siết chặt quần áo anh. Người cô khẽ run, không biết là vì lạnh hay vì khóc.
 
Mặt cô vùi vào ngực anh, khiến cho áo sơ mi nhanh chóng ướt nhẹp. Yến Tu chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, không hề nhúc nhích.
 
Cây dù che chắn màn mưa khẽ lay động, cứ như tạo thành một không gian khác, một không gian tràn ngập nhiệt độ và hơi thở của anh, một không gian nhốt cô bên trong đó, không để mưa gió bão bùng ảnh hưởng được.
 
Liễu Mộc Mộc không biết mình ôm Yến Tu khóc bao lâu, chỉ biết mình khóc đến hoa mắt, đau đầu, đôi mắt sưng lên còn chẳng nhìn thấy đường.
 
Thậm chí là Yến Tu đưa cô rời khỏi nghĩa trang từ lúc nào mà cô cũng không hay biết.
 
Chiếc xe rời khỏi nghĩa trang, mây đen vẫn giăng đầy trời, mưa dần nhỏ đi, chỉ còn tí tách vài hạt. Nghĩa trang trống trải chỉ có dãy bia mộ chỉnh tề đứng đó, cứ như đang nhìn bọn họ rời đi.
 
Cô rời đi được một lúc lâu thì đằng sau một bia mộ cách bia mộ của ông Lưu mù rất xa có một cái đầu đen nhô ra. Động tác của nó rất nhanh, chỉ thoắt ẩn, thoát hiện vài lần đã xuất hiện ở chỗ hai người vừa đứng trước bia mộ.
 
Thứ màu đen ngồi xổm trước bia mộ, nghiêng đầu nhìn gì đó rồi nhoẻn cái miệng đỏ tươi. Nó lại phát ra những tiếng nỉ non như trẻ con khóc, tiếng khóc vang vọng trong nghĩa trang hiu quạnh bỗng trở nên rất đáng sợ.
 
Trong tiếng khóc nỉ non của nó, có một hình bóng mảnh khảnh xuất hiện từ xa.
 
“Lưu, Tây, Kinh?” Người tới gằn từng chữ đọc tên trên bia mộ.
 
Lữ Dao nhìn cái tên trên bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt còn sưng đỏ. Bỗng nhiên ả ta nhoẻn miệng nở một nụ cười điên rồ, thật đúng là… Thu hoạch ngoài ý muốn.
 
Ban đầu chỉ theo lệnh đi theo dõi Liễu Mộc Mộc, không ngờ lại phát hiện một bí mật lớn bị chôn giấu. Nhịp tim ả ta bỗng chốc tăng nhanh thêm mấy nhịp.
 
Hóa ra không chỉ có một người tên Lưu Tây Kinh, đúng là trùng hợp.
 
Người tên Lưu Tây Kinh đã chết trước đó dám dùng bức tranh giả để lừa ả ta, hại ả ta mất hết mặt mũi trước mặt nhà họ Tề, còn bị trừng phạt.
 
Ả ta vốn định giết sạch nhà họ Lưu đã dạy dỗ bọn họ một trận khó quên, nhưng còn chưa kịp ra tay thì cả nhà bọn họ đã chết hết.
 
Bức tranh bị giấu đi mới là bức tranh thật, cuối cùng biến thành ngọn nguồn cái chết của bọn họ.
 
Khi biết tin này, trong lòng Lữ Dao thoáng qua chút cảm giác may mắn. May là người nhà họ Lưu đã lén lút giấu bức tranh đi, nếu không người chết chính là ả ta.
 
Hiển nhiên, người sở hữu cổ Trường Mệnh không hề giấu cổ Trường Mệnh ở nhà họ Lưu. Người này chỉ lợi dụng Lưu Tây Kinh để đặt bẫy, khiến một đám ngu ngốc tự cao tự đại chạy tới dâng mạng.
 
Để tìm kiếm người cuối cùng nhận được đồ cổ của nhà họ Từ, Lữ Dao đã không tiếc sức lực giết chết mấy người, cuối cùng lại điều tra tới nhà họ Lưu. Tất cả hành động này lại càng chứng minh sự ngu ngốc của ả ta.
 
Thế nhưng giờ phút này khi nhìn bia mộ trước mặt, ả ta không khỏi thầm nghĩ: Có lẽ không phải ả ta ngu ngốc, mà là ả ta tìm sai người chăng?
 
Mặc dù thứ duy nhất liên kết hai người tên Lưu Tây Kinh này chỉ có cái tên giống nhau, nhưng người này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Liễu Mộc Mộc, mà Liễu Mộc Mộc lại là đối tượng theo dõi quan trọng của nhà họ Tề, vậy thì cũng đáng để điều tra lắm.
 

 
Xe lái từ nghĩa trang ngoại ô vào thành phố, mưa phùn ngoài cửa vẫn không dứt. Trong xe mở điều hòa không khí, nhiệt độ khá cao.
 
Yến Tu đang lái xe chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Trong lúc chờ đèn đỏ chuyển đèn xanh, anh nhìn người đằng sau qua gương chiếu hậu.
 
Liễu Mộc Mộc ngồi ghế sau quấn áo khoác của anh quanh người, co lại thành một cục, đang ngủ say, để lộ khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt.
 
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, suy nghĩ có nên đưa cô về nhà họ Đổng hay không.
 
Ngã rẽ trái phía trước sẽ dẫn tới nhà họ Đổng, nhưng sau khi đèn xanh, xe vẫn đi thẳng, loại trừ chút suy nghĩ phân vân của anh.
 
Cuối cùng xe lái vào một tòa chung cư cao cấp cách cục cảnh sát thành phố không xa lắm. Sau khi dừng xe, Yến Tu nhẹ nhàng ôm cục tròn tròn ở ghế sau vào ngực, đi thang máy lên tầng cao nhất.
 
Nhiệt độ trong xe chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài, khiến Liễu Mộc Mộc đang ngủ run rẩy cả người. Cô cố gắng bám vào người có nhiệt độ cao gần mình. Khi anh định rời khỏi cô, cô lại dính chặt cứ như muốn treo mình vào người anh.
 
Yến Tu nhìn Liễu Mộc Mộc nằm trên giường bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Anh bắt lấy cái tay nhỏ đang kéo lấy mình, sau đó nhét vào chăn, quấn chặt cả người cô.
 
Chăn nệm ấm áp khiến Liễu Mộc Mộc tạm thời ngoan ngoãn lại. Yến Tu ngồi bên giường sờ lên trán cô, nhiệt độ hơi cao.
 
Anh đứng dậy đi vào phòng khách tìm hộp thuốc, lấy thuốc hạ sốt bên trong, sau đó rót một ly nước ấm đi vào phòng ngủ cho khách.
 
“Liễu Mộc Mộc… Mộc Mộc… Dậy…”
 
Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của chàng trai không ngừng vang lên, Liễu Mộc Mộc rụt vào trong chăn ấm, định vùi đầu giả điếc.
 
Người đang gọi cô dậy không để cô được như ý, anh vỗ vỗ mặt cô.
 
Tay của anh mát lạnh, rất dễ chịu.
 
Liễu Mộc Mộc cọ mặt vào tay anh, từ từ mở mắt.
 
“Dậy rồi?”
 
Yến Tu bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt khiến Liễu Mộc Mộc không phản ứng kịp.
 
Sau vài giây sửng sốt, cô mới nhớ mình gặp được Yến Tu trong nghĩa trang, cô còn… Cô nhìn xung quanh một lát, ở đây không phải nhà họ Đổng.
 
“Đây là đâu?” Liễu Mộc Mộc lên tiếng, cổ họng đau rát khiến cô bất giác nhíu mày.
 
“Nhà tôi.” Yến Tu đỡ cô dậy, đưa ly nước cho cô rồi nói, “Em sốt rồi, uống thuốc trước đi.”
 
Liễu Mộc Mộc sờ lên mặt mình, đúng là hơi nóng.
 
Cô ngoan ngoãn mở miệng để Yến Tu bỏ thuốc vào miệng, sau đó uống hết nửa ly nước rồi vén chăn ra. Cô ngẩng đầu nói với anh: “Em muốn tắm.”
 
Quần áo trên người cô hơi ấm ướt, nó dính lên người khiến cô khá khó chịu.
 
“Được, để tôi lấy đồ ngủ cho em.”
 
Liễu Mộc Mộc nhanh chóng tắm nước nóng xong rồi đi ra, cảm thấy cơ thể khỏe hơn hẳn, chỉ là đồ ngủ không vừa người.
 
Cô cứ nghĩ bản thân không thấp lắm, vậy mà vạt áo ngủ lại dài tới chạm đất, cảm giác như mặc váy đi thảm đỏ.
 
Cô bước về trước hai bước, sau đó xoay người, vạt áo quét trên sàn nhà. Lại đi hai bước, rồi lại xoay.
 
Cô chật vật xoay qua xoay lại, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa, ngẩng đầu mới phát hiện Yến Tu đã đứng ngoài cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
 
“Em…” Liễu Mộc Mộc mở to miệng, cuối cùng lại nói nhỏ, “Cảm ơn đồ ngủ của anh.”
 
Yến Tu bưng một bát mì nhỏ vào, nghe cô nói vậy thì nhướn mày: “Có thể thấy là em rất thích.”
 
Liễu Mộc Mộc im lặng, chỉ cần cô không xấu hổ thì người khác sẽ phải xấu hổ thay cô.
 
“Ăn chút thức ăn rồi lại ngủ.”
 
Mì không nhiều, chỉ ăn vài miếng là hết. Dù sao cô cũng không có tâm trạng ăn uống, từng này là đủ với cô rồi.
 
Sau khi ăn mì xong, cô lại chui vào giường. Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc khiến cho người ta thả lỏng tinh thần, thế nên cô lại rơi vào giấc ngủ mơ màng lần nữa.
 

Hơn mười giờ đêm, Yến Tu ngồi trong phòng khách, trên bản có đặt máy tính hiển thị khuôn mặt của bố anh.
 
“Mẹ con rất tức giận.” Trên màn hình, Yến Bách Văn nói.
 
“Nhờ bố xin lỗi mẹ giúp con.”
 
“Mẹ con tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho con trai mình, sau đó phát hiện năm giờ sáng con trai đã bỏ nhà đi.” Yến Bách Văn hiếu kỳ nhìn con trai, “Có chuyện gì mà gấp vậy?”
 
“Không phải chuyện gì quan trọng đâu ạ.”
 
Câu trả lời y hệt hôm qua, nhưng lần này là bố anh, không dễ đói phó như mẹ anh nữa.
 
Yến Bách Văn nhìn con trai trên màn hình máy tính, cười nói: “Nếu không quan trọng thì bây giờ con đang phải tham gia tiệc tối với mẹ con, chứ không phải vội vàng chạy mấy nghìn cây số về Khánh Thành đâu.”
 
Nếu đúng như lời con trai ông ấy nói thì làm gì có chuyện anh rời nhà từ khi trời còn chưa sáng, tối qua còn chẳng nói trước một tiếng với bọn họ.
 
Hiển nhiên là anh đang giấu giếm gì đó.
 
Tuy vậy, con trai trưởng thành rồi, không cần báo cáo mọi chuyện cho bố mẹ nữa. Nhưng anh cố tình che giấu thật sự khiến người khác tò mò.
 
Theo hiểu biết về con trai mình của Yến Bách Văn, trong trường hợp bình thường, dù là chuyện gì thì chỉ cần bọn họ hỏi, anh sẽ trả lời, có khi chỉ nói sơ qua. Nhưng lần này anh lại khác ngày thường, một câu cũng chẳng chịu nói.
 
Bố anh không buông tha làm Yến Tu đành đổi cách nói: “Chuyện riêng.”
 
“Mẹ con sẽ không thích lời giải thích này đâu.”
 
Một tay Yến Tu đỡ trán, có hơi đau đầu.
 
Bỗng nhiên ngay lúc này, Yến Bách Văn nghe thấy tiếng khóc.
 
Ông ấy xác định tiếng khóc phát ra từ phía con trai mình, lại còn là của con gái.
 
Ngay khi tiếng khóc vang lên, con trai ông ấy hơi nhúc nhích, có vẻ định đứng dậy.
 
Hai bố con nhìn nhau, trước khi con trai cúp máy, Yến Bách Văn mỉm cười: “Bố nghĩ… Chắc là con không làm ra chuyện gì mà người ta không đồng ý đâu nhỉ?”
 
“Bố.” Giọng nói Yến Tu rất bất đắc dĩ.
 
Yến Bách Văn không để ý con trai mình, tiếp tục mỉm cười: “Chắc là mẹ con rất mong chờ được gặp cô gái này đây.”
 
Con ông ấy có sự chiếm hữu rất cao, từ trước tới giờ chưa từng để ai vào nơi ở của mình.
 
Vậy mà bây giờ lại có ngoại lệ.
 
Cho dù đây là chuyện riêng tư của con trai, nhưng ông ấy không thể không thừa nhận, ông ấy rất hiếu kỳ.
 
“Không nên nói mẹ biết.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.