Buổi trưa ông Lưu mù cho cô ăn mì chẳng ngon chút nào, thế nên tới tối đã làm một bàn tiệc nhỏ. Liễu Mộc Mộc hài lòng ăn hết, sau đó ôm chiếc bụng nhỏ no căng về nhà.
Trước khi về, cô còn bày tỏ ngày mai muốn ăn sườn xào chua ngọt, ông Lưu mù không đồng ý đuổi cô đi.
Lúc về đến nhà thì đúng giờ ăn của nhà họ Đổng. Đổng Duyệt dâng lên chén canh sườn củ sen cho cô như dâng báu vật, sau đó Liễu Mộc Mộc thuận tiện dừng lại ăn luôn.
Lần này no quá rồi.
Đổng Chính Hào thấy cô con gái nhỏ của mình dâng thức ăn cho con gái cả nhà mình, thậm chí còn kéo luôn mâm đồ ăn mà em trai thích nhất cho cô, đáy lòng cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày ba chị em họ đánh nhau trên bàn ăn.
Ông lại nhìn qua đứa con trai đang trơ mắt tròn xoe như con ếch xanh đần độn, đủ hiểu thằng bé sẽ ăn hành ngập miệng.
Cứ nhìn mãi cũng không phải là cách, thế nên Đổng Kỳ định nhờ bố ruột làm chủ cho mình, cướp chén canh củ sen kia về: “Bố, bố xem mấy chị làm gì kìa!”
Thân là một người bố mẫu mực, không thể thiên vị con trai hay con gái, nhất là khi con mình có mâu thuẫn với nhau. Lão Đổng và Liễu Mộc Mộc nhìn nhau một lúc, sau đó ông cực kỳ tự nhiên nhìn đi chỗ khác, vờ như mình chẳng biết gì hết.
Còn con trai mình nói gì hả? Vừa nãy gió lớn quá, ông không nghe thấy.
Trái tim thủy tinh của Đổng Kỳ tan nát thành từng mảnh. Cậu cảm thấy từ khi Liễu Mộc Mộc chuyển tới, tuổi thơ hoàn hảo của mình đã kết thúc rồi.
Hiện tại cậu phải bước trên con đường trưởng thành đầy đau khổ, đường nào cũng trắc trở, đường nào cũng khúc khuỷu.
Cậu thở hồng hộc ôm lấy chén cơm của mình, thu mình trong ghế, tưởng tượng bản thân là cô bé bán diêm, thảm ơi là thảm.
Tiếc là cả nhà chẳng có ai đồng tình với cậu, bố cậu chỉ biết để mắt tới Liễu Mộc Mộc.
Đổng Chính Hào cảm giác đã lâu lắm rồi chưa gặp con gái cả, cho nên muốn quan tâm cuộc sống gần đây của cô hơn. Ông đặt đũa xuống, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Sao dạo này con không về nhà mỗi cuối tuần nữa?”
“Con tới phố đồ cổ bày quầy hàng coi bói.” Liễu Mộc Mộc không hề giấu giếm.
Đổng Chính Hào còn chưa nói gì, Đổng Duyệt đã tò mò hỏi: “Chơi vui lắm ạ?”
Trong mắt toàn là: Em cũng muốn đi, muốn đi, muốn đi, muốn đi.
Đổng Kỳ bị bỏ quên trong góc lén lút liếc nhìn Liễu Mộc Mộc.
“Thế thì ngày mai dẫn em đi cùng xem ha?”
Dù sao Đổng Duyệt cũng rất nghe lời, có dẫn theo cô ấy đi chơi thì cũng không thành vấn đề.
Đổng Duyệt vội gật đầu.
Nghe thấy bố ruột ho hai tiếng liên tiếp, hai cô con gái mới quay sang nhìn.
Lão Đổng nhịn cả buổi, cuối cùng cũng hỏi một câu: “Ra ngoài chơi, vậy có đủ tiền tiêu vặt không?”
Sau đó hai người nhận được một đống tiền tiêu vặt từ lão Đổng. Đúng là bố ruột rồi, còn nghi ngờ gì được cho nổi.
Chia tiền tiêu vặt cho con gái xong, tới lượt con trai thì chẳng còn thừa chút tiền mặt nào, chỉ còn quả táo khi nãy con gái cả đưa ông.
Suy nghĩ một lát, ông quyết định đặt quả táo vào tay con trai.
Người xưa có câu nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái. Ông cảm thấy đây là một lời chỉ dạy rất đúng. Xét thấy dạo này con trai rất ngoan, ông thốt ra một câu dạt dào tình cảm: “Ăn đi, là của con đó.”
Quả táo này chất chứa tình thương đầy ắp của người bố, chắc chắn con trai ông sẽ hiểu.
Đổng Kỳ: Cảm giác như nhận được một con dao từ bố ruột.
Sáng chủ nhật, hai chị em chuẩn bị ra ngoài từ bảy giờ rưỡi. Cả hai định ăn sáng ở ngoài rồi mới tới phố đồ cổ.
Vừa xuống lầu, cả hai đã nhìn thấy Đổng Kỳ vác bản mặt đen như đít nồi ngồi trên bậc thang.
“Em làm gì đấy?” Liễu Mộc Mộc bị cậu dọa cho giật mình.
“$%^&…” Đổng Kỳ khẽ lẩm bẩm gì đó.
“Gì cơ?”
“Em cũng muốn đi.” Vẫn nói nhỏ như cũ nhưng may là còn nghe ra chữ.
Liễu Mộc Mộc ghét bỏ ra mặt: “Đây là cuộc hẹn của con gái mà.”
Đổng Kỳ đỏ mặt nhịn lại: “Chị kỳ thị giới tính đúng không? Dù sao thì em cũng muốn đi.”
“… Được, tùy em.”
Ăn sáng trong quán chỉ còn mình Đổng Kỳ đang cúi đầu ăn.
Vừa nãy khi cái thằng trẻ trâu này gọi cả bàn đầy ắp, Liễu Mộc Mộc không hề cản lại. Đợi cậu ăn xong hai cái bánh bao rồi nói mình đã no thì hai cô chị mới một trái một phải lôi cậu ngược về bàn.
Liễu Mộc Mộc bày tỏ: Nếu cậu không ăn sạch bữa sáng mình gọi thì nhất định không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.
Đổng Kỳ không có gan tìm hiểu Liễu Mộc Mộc nói thật hay đùa, dù sao thì bị ép ăn còn đỡ hơn bị gãy chân.
Cậu vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nghĩ, quả nhiên lãng phí là một hành động đáng xấu hổ, sau này khi ăn ở ngoài, ai dám gọi nhiều thức ăn rồi bỏ phí thì cậu sẽ nghỉ chơi với người đó.
Hiện tại Liễu Mộc Mộc không rảnh quan tâm thằng trẻ trâu nhà mình nghĩ gì sau một bữa ăn. Vữa nãy điện thoại của cô vang lên vài âm thanh thông báo, khi cô lấy ra xem thì phát hiện toàn là thông báo chuyển khoản từ ngân hàng.
Người chuyển khoản là Lưu Tây Kinh. Cô cộng hết mấy tin nhắn thông báo lại, tổng cộng nhận được mấy triệu tệ.
Liễu Mộc Mộc cầm điện thoại đột ngột đứng dậy khiến cho chiếc ghế ngã ra đất vì lực tác động quá mạnh.
“Sao vậy?” Đổng Duyệt và Đổng Kỳ đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô.
Liễu Mộc Mộc thoáng do dự, sau đó dẫn theo cả hai người rời khỏi quán ăn sáng, bắt xe tới thẳng nhà ông Lưu mù.
Khi tới nhà ông ấy thì vừa đúng 8:30.
Cô có chìa khóa nhà của ông Lưu mù được ông ấy đưa hồi đầu tuần. Liễu Mộc Mộc vội vàng mở khóa cửa. Sân nhà yên tĩnh, chiếc ghế nằm còn bày bên ngoài, ngay cả ấm trà ngày hôm qua ông Lưu mù uống cũng chưa cất vào.
Lúc mở cửa ra, cảnh tượng cô mong muốn nhìn thấy không hề xảy ra. Ông Lưu mù không ở trong bếp làm bữa sàng, cũng không nói với cô rằng hôm nay ông ấy làm món cô thích.
Phòng bếp trống rỗng, cửa phòng ngủ ông ấy thì đóng chặt.
Liễu Mộc Mộc đẩy cửa ra, bàn tay bỗng run rẩy.
Cô nhìn thấy ông Lưu mù ngồi trên sàn nhà, mặc bộ quần áo ông ấy thích nhất, bên trên có thêu rất nhiều chữ “phúc” với kiểu dáng khác nhau. Thuở bé cô có đếm thử, trên đó có tất cả bảy mươi ba chữ “phúc”.
Cô từng rất tò mò rằng nếu đây là bộ đồ ông ấy thích nhất thì sao không mặc. Nhưng hôm nay khi ông ấy mặc, Liễu Mộc Mộc mới giật mình nhớ ra năm nay ông ấy vừa đúng bảy mươi ba tuổi.
Ông Lưu mù tựa đầu vào thành giường, bên người có mấy tấm hình rải rác chụp chính ông ấy, còn có một tấm bị vò nát trong tay.
Ông ấy cứ như chỉ ngủ thiếp đi, lồng ngực yếu ớt phập phồng, rất khó để nhận ra.
“Cần, cần gọi xe cấp cứu không chị?” Đổng Kỳ khẽ hỏi.
Liễu Mộc Mộc không trả lời. Cô bước vào, quỳ gối bên cạnh ông Lưu mù, nhẹ nhàng lay ông ấy.
Khoảng chừng hai phút sau, ông Lưu mù như vừa thoát khỏi giấc ngủ say sưa, mí mắt giật giật, sau đó mở mắt.
Nhìn thấy cô nhóc bên cạnh sắp khóc, còn có hai người bạn nhỏ ngóng trông như hai chú chim ngoài cửa, ông ấy giơ tay xoa đầu Liễu Mộc Mộc: “Tới rồi à.”
Khóe mắt Liễu Mộc Mộc phiếm hồng, cô chỉ nhìn ông ấy chứ không hề lên tiếng.
Ông ấy vẫy tay gọi người ngoài cửa: “Lại đây, đỡ ông dậy nào.”
Đổng Kỳ nhìn xung quanh một lúc, cảm thấy ông ấy đang gọi mình nên bước lên trước dìu tay ông ấy lên giường cùng Liễu Mộc Mộc.
Đổng Duyệt thấy ông ấy còn đeo giày thì cởi giày giúp ông ấy. Ông Lưu mù thấy thì cười ha hả nói với cô ấy: “Không cần cởi giày đâu. Vừa rồi làm mấy đứa sợ rồi phải không?”
Đổng Duyệt vội lắc đầu, cô ấy cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào nhưng lại chẳng biết chỗ nào không đúng.
“Bảo hai đứa nó ra ngoài đi, đừng làm các bạn nhỏ của con sợ.” Ông Lưu mù nói với Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu, nói với Đổng Duyệt và Đổng Kỳ: “Hai em ra phòng khách gọi điện cho bố bảo ông ấy tới đây đi.”
Có vẻ Đổng Kỳ còn định hỏi gì đó nhưng bị Đổng Duyệt kéo ra ngoài, cô ấy còn rất tinh tế khép cửa lại.
“Em trai, em gái của con đều rất ngoan.”
Liễu Mộc Mộc nghe ông Lưu mù nói thì quay đầu không thèm nhìn ông ấy.
Ông Lưu mù cười: “Còn chưa hỏi con là con sống ở nhà họ Đổng có tốt không?”
“… Chẳng tốt đẹp gì!” Cô hậm hực nói.
“Không tốt chỗ nào? Kể ông nghe thử.” Ông Lưu mù kiên nhẫn hỏi, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn đứa cháu gái giận dỗi.
“Bọn họ chấp nhận con chỉ vỉ sợ con. Bọn họ mãi mãi không thể trở thành người nhà thật sự của con.” Cô tức tối trừng mắt nhìn ông Lưu mù, “Chỉ có ông với ông nội mới là người nhà của con.”
Ông Lưu mù bất đắc dĩ: “Nhưng ông đã lớn tuổi, không thể sống tiếp cùng con mãi.”
“Ông nói dối, rõ ràng là ông còn khỏe chán.” Giọng nói của cô đặc giọng mũi. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi ông nội ra đi, ông Lưu mù cũng sẽ đi theo.
Cô nghĩ ít nhất cũng phải mười năm nữa, hoặc cũng phải hai mười năm nữa mới có chuyện này.
“Nhưng số mệnh ông đã tận. Khi còn trẻ, mọi người đều cảm thấy ông không sống quá ba mươi tuổi.” Giọng ông ấy có vẻ đắc ý, “Năm đó ông nội con coi bói cho ông, bảo rằng cùng lắm ông chỉ có thể sống tới bốn mươi ba tuổi. Nhưng năm nay ông đã bảy mươi ba tuổi, cũng là lần duy nhất ông nội con bói sai. Ông thấy, sống thêm bốn mươi năm đã đủ lắm rồi.”
“Chưa đủ!” Liễu Mộc Mộc hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu khóc, khóc tới mức không thở được.
Ông ấy nhịn không được mà thở dài: “Đã hai mươi mốt tuổi rồi mà còn khóc còn ghê hơn vòi nước, mất mặt quá.”
“Hu hu oa…” Cô còn khóc lớn hơn.
Chờ Liễu Mộc Mộc dừng khóc, chỉ thút thít vài tiếng nức nở, ông Lưu mù mới khẽ nói: “Ban đầu ông không định nói con biết, nhưng trước lúc dẫn con đi, ông nội con có tới tìm ông bảo, khi nào số mệnh ông tận thì tới tìm con để con lo ma chay cho, cũng coi như đến nơi đến chốn.”
Liễu Mộc Mộc mím môi nghe ông ấy nói.
“Ông con còn bảo, chúng ta làm nghề này, được chết không bệnh không nạn, sống tới tận mạng là tốt lắm rồi.” Nói tới đây, ông ấy nở nụ cười, “Ông với ông con không so được với nhau. Ông học cùng ông ấy nhiều năm như vậy nhưng chỉ là tên gà mờ, giống như năm đó anh trai bà ấy từng nói ông, ông không có thiên phú, không phải người cùng thế giới với bà ấy.”
Ông Lưu mù nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, thì thào vài tiếng: “Không biết mấy năm nay bà ấy có sống tốt không?”
Nhìn ông Lưu mù như rơi vào hồi ức, Liễu Mộc Mộc khẽ hỏi: “Bà ấy là ai?”
“… Là người ông thích khi còn trẻ, tên là Chiêu Chiêu. Bà ấy không thích nói chuyện, lại còn hay nổi giận, nhưng đối xử với ông rất tốt.” Giọng nói ông Lưu mù thoáng lơ đễnh.
Rõ ràng đã rất nhiều năm trôi qua rồi, nhưng khi nhớ lại thì cứ như mới ngày hôm qua. Ông ấy còn nhớ khi còn trẻ, mình bị bố đuổi khỏi nhà, thê thảm như chó nhà có tang, sau đó gặp được bà ấy.
Bà ấy rất ít nói, tính tình thì bướng bỉnh. Thế nhưng khi ông ấy ngã bệnh, bà ấy lại luôn trông nom bên cạnh ông ấy. Nếu lúc đó có thêm dũng khí, chắc chắn bọn họ sẽ không phải xa nhau.
Đến khi ông ấy trở về nhà họ Lưu, cướp lại tất cả, nghĩ rằng như vậy thì mình sẽ có tư cách cưới bà ấy thì đã là vài năm sau rồi. Ông ấy đi tìm người xưa cũ, nhưng bị anh trai bà ấy đuổi ra ngoài, nói cho ông ấy biết bà ấy đã lập gia đình rồi.
Anh trai bà ấy chỉ vào mặt ông ấy, nói em gái mình là cổ sư tài năng nhất, nhất định sẽ không cưới một kẻ bình thường lại đoản mệnh như ông ấy.
Lúc đó ông ấy cứ như chỉ còn một hơi thở leo lắt, vậy mà vẫn không chết.
Rất nhiều năm sau, ông ấy luôn nhớ câu nói ấy, có vẻ đang muốn chứng minh điều gì.
Nhưng khi ông ấy vượt qua kiếp nạn tử vong, thoát khỏi số mệnh đoản mệnh thì sự thật ông ấy chỉ là người bình thường vẫn không thay đổi.
Có lẽ chẳng còn ai quan tâm đâu, nhưng chính ông ấy lại không vượt qua được.
Thỉnh thoảng ông ấy lại nghĩ, nếu mình có tài năng trời ban thì có phải Chiêu Chiêu sẽ không cần cưới người khác hay không?
“Hiện tại bà ấy ở đâu?”
“Đã lập gia đình rồi.”
Liễu Mộc Mộc giật mình, ông Lưu mù từng nói khi còn trẻ ông ấy thích một cô gái, nhưng bà ấy đã cưới người khác rồi. Lúc đó ông ấy chỉ thuận miệng nhắc tới nên cô không để ý.
Hóa ra tới tận bây giờ, ông ấy vẫn còn vấn vương ư?
“Bức tranh kia…” Ông Lưu mù chật vật giơ tay lên, chỉ vào bức tranh sơn thủy treo trên tường, “Là do bà ấy vẽ, cũng là thứ duy nhất bà ấy để lại cho ông sau khi chia xa.”
Liễu Mộc Mộc quay đầu nhìn bức tranh đó. Ông Lưu mù luôn miệng bảo bức tranh đó là đồ giả mình mua được, hóa ra không phải à?
Đôi mắt cô bỗng sáng lên, nếu như… Nếu như bức tranh này là do cô gái kia đưa ông ấy, vậy liệu cô có thể nhìn thấy bà ấy thông qua bức tranh này hay không?
Ít nhất, ít nhất cũng có thể nói cho ông Lưu mù biết người ông ấy thích có sống tốt hay không.