Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 48:





“Tôi không quên, bây giờ vẫn vậy.”
 
Phương Xuyên tủi thân: “Vậy vì sao chứ? Tôi thua kém thầy Liễu chỗ nào ư?”
 
Giọng điệu Yến Tu bình thản: “Có lẽ là da mặt.”
 
Phương Xuyên cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng khá có lý, không khỏi cảm thán: “Nói đúng lắm, da mặt của thầy Liễu nhà ta dày hơn người thường nhiều. Nhưng nói đi thì phải nói lại, ngoài những lúc thỉnh thoảng lại phiền toái thì em ấy cũng khá đáng yêu!”
 
Câu bình luận này khiến Yến Tu liếc nhìn anh ấy. Không biết vì sao, Phương Xuyên bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
 
“Xuống xe.” Chưa kịp để anh ấy ngẫm ra điều gì, giọng nói lạnh lùng của Yến Tu đã vang lên.
 
Phương Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, đã tới nhà anh ấy.
 
Phương Xuyên bước xuống xe, cả người chìm vào bóng tối. Anh ấy run rẩy đứng trong gió lạnh, quấn áo khoác kín mít. Biết mình không thể moi móc thông tin gì từ miệng Yến Tu được nên anh ấy hơi thất vọng, thế là không hóng hớt được gì rồi.
 
Đã gần cuối năm nên ai ai cũng bận rộn. Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt thì còn khá, bọn họ phá được án lớn ngay trước Tết, thế nên tạm thời không lo chuyện tiền thưởng năm nay nữa rồi.
 
Sau khi chuyển giao Từ Vĩnh Song cho bên thủ đô xong thì không cần phía Khánh Thành nhúng tay vào nữa, vụ án tạm coi như đã kết thúc.
 
Từ Vĩnh Lâm thì được giữ lại vì cần tới khả năng luyện chế cổ trùng của gã. Phương Xuyên còn trình báo chi tiết gã tự thú giúp đẩy nhanh tiến triển vụ án cho nên phiên tòa xét xử gã cũng được hoãn lại.
 
Trước khi đi Từ Vĩnh Song cứ đòi phải gặp em trai mình. Sau khi hỏi ý Từ Vĩnh Lâm, hai người được xếp một buổi gặp mặt.

 
Cuộc gặp mặt của cả hai cũng đúng như dự đoán, Từ Vĩnh Song cực kỳ oán hận việc Từ Vĩnh Lâm phản bội mình, tiếc là gã ta không thể tự do hoạt động nên chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn Từ Vĩnh Lâm, còn gào lên với gã: “Từ Vĩnh Lâm, mày sẽ không được chết tử tế. Tao sẽ không tha cho mày, bọn họ cũng sẽ không tha cho mày.”
 
“Cho dù tôi không báo cáo anh thì các anh cũng không định tha cho tôi đâu nhỉ?” Bỗng nhiên Từ Vĩnh Lâm nói.
 
Gã không phải kẻ ngốc, vị thầy bói cao tay nọ đã bảo với gã rằng gã chết sớm. Đúng là số mệnh gã chẳng đẹp đẽ gì, nhưng sức khỏe vẫn luôn rất tốt. Vậy đã xảy ra chuyện gì mà gã lại tự dưng chết ngang thế được? Đương nhiên là vì có người muốn gã chết.
 
Từ Vĩnh Song không nói gì, chỉ hung tợn trừng gã.
 
Từ Vĩnh Lâm cũng không trông mong gã ta trả lời, thế nên tự mình nói tiếp: “Tôi cứ nghĩ khi trước anh tìm lại tôi là vì tôi là em trai anh, sau này mới phát hiện thật ra không phải. Anh làm vậy bởi vì năm đó tôi từng được đưa tới dòng chính, còn được bác hai nuôi dạy mấy năm phải không? Các anh tìm không thấy bác ấy cho nên mới tìm tôi.”
 
Lúc trước khi dòng chính nhà họ Từ vẫn còn, các đứa bé có tài sẽ được đưa tới đó nuôi dạy, gã là một trong số đó.
 
Nhưng không lâu sau, dòng chính xảy ra chuyện. Rõ ràng gã vẫn còn sống, thế nhưng bố mẹ không hề tìm tới. Bác hai tìm một hộ gia đình nhờ nhận nuôi gã, sau đó cả hai chưa từng gặp lại.
 
Mấy ngày nay ở đồn cảnh sát, gã vẫn luôn nhớ luôn những lời anh gã nói khi tìm được gã về. Khi đó không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại mới thấy toàn là hỏi thăm tin tức bác hai.
 
Gã cũng không muốn hình tượng anh trai trong lòng gã trở nên tồi tệ như thế, nhưng sự thật chứng minh, vốn dĩ nào có tình cảm ruột thịt gì ở đây, chỉ có lợi ích mà thôi.
 
Sau đó nữa, gã vẫn chưa bị “vứt bỏ”, có lẽ là nhờ tài năng luyện chế cổ trùng của mình. Gã bắt đầu cải tiến cổ Trường Mệnh, giảm độ ảnh hưởng của nó đối với người bị ký sinh xuống mức thấp nhất, cho nên anh gã mới thấy gã vẫn còn giá trị lợi dụng nhất định.
 
Sau một thoáng nổi điên ngắn ngủi, Từ Vĩnh Song trở lại bình thường. Đôi mắt đỏ ngầu của gã ta nhìn chằm chằm vào Từ Vĩnh Lâm, chờ gã nói xong mới nhếch môi để lộ hàm răng trắng: “Mày nói đúng rồi đó, chẳng qua mày chỉ là hàng tặng kèm của cổ Trường Mệnh mà thôi. Cho dù mày có cướp được lư hương khỏi tay tao thì thế nào? Bọn ngốc bị trúng cổ vẫn sẽ chết, và mày cũng vậy.”
 
Gã ta nhìn hai viên cảnh sát đứng sau Từ Vĩnh Lâm bằng ánh mắt mỉa mai: “Mày nghĩ mày bán đứng tao, giúp đỡ bọn cảnh sát này thì mình coi như người tốt à? Bọn họ chỉ đang lợi dụng mày. Chờ tới khi mày hết giá trị lợi dụng rồi thì kết cục cũng y như tao mà thôi.”
 
Từ Vĩnh Lâm nhìn Từ Vĩnh Song: “Những người đó sẽ không chết. Kết cục của tôi cũng sẽ không như anh.”
 
“Vậy cứ chờ rồi xem.”
 
Hai anh em lần lượt bị đưa đi, có lẽ cả đời này chẳng còn cơ hội gặp lại nhau.
 
Sau khi Từ Vĩnh Song đi rồi, Từ Vĩnh Lâm bắt đầu dồn hết sức khỏe và tinh thần để nghiên cứu cổ Trường Mệnh.
 
Hai cổ sư đến từ thủ đô tới Khánh Thành mấy ngày rồi mà vẫn chẳng nghiên cứu được gì. Nơi dạy dỗ, chỉ dẫn khác nhau, đương nhiên phương pháp luyện chế cổ trùng cũng khác nhau. Cổ Trường Mệnh lại là sản phẩm chưa hoàn thiện do nhà họ Từ làm ra, đương nhiên chỉ có người nhà họ Từ mới biết rõ nhất. Cuối cùng bọn họ không thể không lùi về tuyến sau, trở thành trợ thủ cho Từ Vĩnh Lâm.
 
Nhưng bọn họ đều nghĩ giống như Từ Vĩnh Lâm, nếu không phải đang cần tìm cách điều khiển cổ Trường Mệnh vì mục đích cứu người thì bọn họ đã bỏ hết tất cả, tập trung nghiên cứu một bản cổ Trường Mệnh hoàn hảo nhất.
 
Cổ Trường Mệnh càng không hoàn thiện thì càng ảnh hưởng lớn tới người bị ký sinh hơn. Cổ trùng trong người Trác Nhiễm là phiên bản đầu tiên, cổ trùng chưa hoàn thiện nên cực kỳ có hại.
 
Trải qua nhiều lần gã cải tiến thì đã an toàn hơn trước rất nhiều. Nếu có thể khiến cổ Trường Mệnh bước vào giai đoạn ngủ say dài vài thập kỷ, không thể đánh thức được, cũng không thể bị điều khiển, vậy thì trong quá trình ngủ say, sự ảnh hưởng của bọn nó sẽ chậm lại. Đây là một cách có hiệu quả chậm nhưng lại an toàn nhất.
 
Sau hơn mười lần thị nghiệm đã chứng minh cách này quả thật có hiệu quả.
 
Sau vài thủ thuật luyện chế đặc biệt, cổ Trường Mệnh ngủ say được đưa vào thí nghiệm trên cơ thể động vật bị bệnh. Vài ngày sau, các động vật đó đã có thể hành động như thường, số liệu kiểm tra còn tốt hơn trạng thái của động vật thường thấy.
 
Quan trọng là, cổ Trường Mệnh đã ngủ say cho nên không thể đánh thức được, cho nên cũng không thể bị lấy đi bằng lư hương như trước đó.
 
Cổ sư cũng không cần thực hiện đẩy đủ quy trình cho lắm. Bởi vì vốn dĩ luyện chế cổ trùng đã dính tới rất nhiều kiến thức không giải thích được, cho nên chỉ cần thí nghiệm thành công thì coi như có thể báo cáo xong việc.
 
Nhưng sau đó lại có một vấn đề khác.
 
Từ Vĩnh Lâm không hề che giấu cách thức khiến cổ Trường Mệnh ngủ sau, gã đã dạy cho hai cổ sư kia, nhưng dù có làm tương tự thì bọn họ vẫn không thể thành công.
 
Cuối cùng bọn họ kết luận có lẽ là liên quan tới dòng máu của gã.
 
Có khả năng là khi luyện chế cổ Trường Mệnh, người nhà họ Từ đã cho vài thứ linh tinh dính tới máu của mình vào trong, cho nên cổ Trường Mệnh mới chỉ nhận ra dòng máu của nhà họ Từ.
 
Vì thế, mặc dù đã công khai thí nghiệm nhưng Từ Vĩnh Lâm vẫn là người duy nhất có thể sử dụng cách này.
 
Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo lắng thêm. Nếu có thể giúp người bệnh trở lại bình thường thì đây cũng là một cách để tăng thêm duyên thọ cho bản thân.
 
Chuyện nghiên cứu cũng là vì bù đắp cho những lỗi lầm gã gây ra. Nhưng sau khi nghiên cứu xong thì là chuyện lớn, nhất định sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
 
Ai mà chẳng muốn được sống tốt hơn một chút. Mặc dù không thể sống lâu thêm nhưng có thể nâng cao chất lượng cuộc sống, sống một đời không bệnh không tật tới già. Đây chính là một điều xa xỉ đối với đại đa số người.
 
Mà cũng có rất nhiều người đã trả cái giá rất lớn chỉ để đổi lấy điều xa xỉ ấy.
 
Sau khi biết được kết quả nghiên cứu, Cố Lam không trì hoãn thêm mà báo cáo với trụ sở chính ngay. Ngày hôm sau, trụ sở chính lại cho người đến.
 
Tất nhiên không thể để cổ Trường Mệnh lại trong tay Từ Vĩnh Lâm, nhưng chỉ có gã mới có thể sử dụng hiệu quả phương pháp kia, cho nên lần hợp tác này đều có lợi cho cả hai bên.
 
Trong giới huyền học, thật ra cũng không phải không thể bách độc khó xâm* hay sống lâu, chỉ là giá cả quá cao. Thế nhưng Từ Vĩnh Lâm ra giá rất rẻ cho phương pháp của mình, vì vậy gã mới được để mắt tới.
 
*Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ không loại độc nào hại được mình.
 
Sau này nếu muốn sử dụng cổ Trường Mệnh lên người thật thì có lẽ còn phải thí nghiệm, bồi dưỡng thêm ít năm nữa.
 
Nhưng khởi đầu như thế là tốt lắm rồi.
 
Phương Xuyên có nằm mơ cũng không ngờ tới, một nghi phạm bị bắt như Từ Vĩnh Lâm lại có thể nghiên cứu ra thành quả rực rỡ, được trụ sở chính dắt về nhà. Thậm chí, đến khi cổ Trường Mệnh được bán ra, gã còn được hưởng một phần lợi nhuận trong đó.
 
Ngày Từ Vĩnh Lâm rời khỏi Khánh Thành là ngày 23 tháng 12 âm lịch, gã đi máy bay đến thủ đô cùng người của trụ sở chính.
 
Ở thủ đô còn có cô em gái bị bệnh nặng đang đợi gã. Khi trước gã chỉ là một kẻ lừa đảo nên không đủ tiền chữa trị khỏi bệnh cho em gái, nhưng giờ gã đã có cách tốt hơn rồi, thành quả nghiên cứu của gã chính là cách để cứu sống em gái gã.
 
Tuy vẫn còn một phiên tòa xét xử đang đợi mình nhưng Từ Vĩnh Lâm không hề sợ hãi. Đúng như lời vị thầy bói cao tay nọ đã nói, gã có thể thay đổi số mệnh của mình thật. Từ nay về sau, tất cả mọi thứ sẽ khác đi.
 
Ngày 24 tháng 12 âm lịch, Phương Xuyên lừa được Liễu Mộc Mộc ra ăn thịt nướng.
 
Thật ra anh ấy cũng chẳng muốn hỏi gì, nhưng chuyện của Từ Vĩnh Lâm khiến anh ấy rất khiếp sợ, phải nhờ thầy bói cao tay tự đến chỉ điểm hai câu thì mới bình tĩnh được.
 

Anh ấy cứ nghĩ chuyện Từ Vĩnh Lâm tự thú đã là chuyện khiến mình khiếp sợ nhất rồi, sau này mới phát hiện mình tuổi trẻ chưa trải sự đời.
 
Liễu Mộc Mộc khiến Phương Xuyên phải cẩn thận quan sát lại, cứ như đang nhìn một di tích lịch sử bí ẩn nào đó. Cô thật sự đúng là một sự tồn tại khiến người khác khó tin nổi.
 
Liễu Mộc Mộc đến quán thịt nướng đúng giờ, kết quả chỉ thấy đội trưởng Phương Xuyên mặt vuông khiến người ta gai mắt ngồi đó chứ chẳng thấy Yến Tu đâu.
 
“Yến Tu đâu?” Liễu Mộc Mộc định tìm người.
 
Phương Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Cậu ấy có việc phải đi nơi khác, sau đó sẽ về thủ đô ăn Tết luôn, năm sau mới về.”
 
Liễu Mộc Mộc tức thành con cá nóc, suýt nữa đã kéo Phương Xuyên đi chết cùng mình.
 
Cuối cùng thầy Liễu bị sự khen ngợi chân thành của Phương Xuyên làm cho cảm động. Mười phút sau, cô quyết định nể mặt anh ấy mà ăn hết bàn thịt nướng.
 
Liễu Mộc Mộc vừa gặm cổ gà thơm phức vừa nghe Phương Xuyên tâng bốc mình, cảm giác thịt nướng hôm nay ngon hơn hẳn.
 
“Liệu Từ Vĩnh Lâm có phải chịu phạt không?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
 
Phương Xuyên lắc đầu: “Ông ta không tham gia việc giết người, phía trụ sở chính lại muốn hợp tác với ông ta nên đã tìm ba thầy bói cao tay bói giúp, xác nhận ông ta vô tội. Hơn nữa ông ta lại lập công rất lớn, khả năng cao là sẽ hoãn thực thi hình phạt.”
 
Bọn cổ Trường Mệnh trong cơ thể người bị hại đều đã tiến vào trạng thái ngủ say, cảnh sát lại không lên tiếng làm họ sợ hãi cho nên có khả năng là cả đời này họ vẫn chẳng biết bản thân đã trải qua chuyện gì đâu.
 
Thu hoạch ngoài ý muốn duy nhất của bọn họ chính là cơ thể khỏe khoắn kéo dài nhiều năm, cuối cùng sống thọ và chết tại nhà.
 
“May quá.” Liễu Mộc Mộc gật đầu, cũng tương tự dự đoán của cô.
 
“May cực kỳ chứ còn gì nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ được trụ sở chính đặc cách bổ nhiệm thành cố vấn, đúng là bước một bước lên mây luôn.”
 
Ít nhiều gì thì Phương Xuyên vẫn thấy hơi ngưỡng mộ Từ Vĩnh Lâm, nhưng mấy kỹ năng đó không phải thứ người thường làm được cho nên anh ấy chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
 
Nhưng người anh ấy bội phục nhất vẫn là Liễu Mộc Mộc. Phía trụ sở chính có vài tin tức ngầm lưu truyền, nói là sau khi mấy vị thầy bói cao tay bói thử thì đều bảo số mệnh Từ Vĩnh Lâm thay đổi rất lớn. Đáng lẽ gã sẽ không tự thú, càng không nghiên cứu cải tiến cổ Trường Mệnh, thế nhưng sau khi ra tự thú, số mệnh của gã bắt đầu biến đổi.
 
Từ số mệnh như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trôi ngoài biển xa biến thành chiếc xe lon ton đi trên đường phẳng không chút gập ghềnh. Kiểu thay đổi vận mệnh bất ngờ như gã lần này cực kỳ hiếm thấy.
 
Phương Xuyên nhìn Liễu Mộc Mộc còn đang cúi đầu dùng đũa chọc thịt bò trên vỉ nướng, thầm nghĩ, lần may mắn nhất đời Từ Vĩnh Lâm có lẽ là buổi sáng hôm đó, khi gặp được Liễu Mộc Mộc.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.