Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 10:





Triệu Tuệ Phương đứng trước cổng nhà họ Chiêm rất lâu. Từ khi chồng bà ta qua đời, bà ta sống vật vờ như hồn ma, không chấp nhận nổi sự thật rằng gia đình vốn đang hoàn hảo của mình đã vỡ tan thành từng mảnh.
 
Thậm chí bà ta còn không dám cho con gái đi học xa nhà biết chuyện này.
 
Mãi tới khi người trong nhà gọi con bé về, con bé biết nguyên nhân cái chết của bố mình, kiên quyết không chịu tin bố mình đột nhiên tử vong, cứ kéo bà ta đi báo cảnh sát.
 
Báo cảnh sát thì có ích gì chứ? Liệu cảnh sát có tin lời bà ta nói không?
 
Thế nhưng khi nói rõ mọi chuyện cho cục cảnh sát xong, bà ta lại cảm thấy cái chết của chồng mình không đơn giản như vậy.
 
Đúng lúc này, bà ta phát hiện công ty đã loạn thành một mớ hỗn độn. Trong đó, Chiêm Hoành Nghiệp là kẻ được lợi nhất.
 
Bỏ qua các nguyên nhân thì theo suy luận đơn giản, người có được lợi ích lớn nhất sau khi chồng bà ta chết chính là nghi phạm.
 
Người khác đều nghĩ bà ta điên rồi, không có chứng cứ mà dám vu oan lung tung. Nhưng bà ta cảm thấy đúng là Chiêm Hoành Nghiệp hại chết lão Tần.
 
Đứng thêm một lúc lâu nữa, bà Tần mới chậm chạp đi về phía nhà mình.
 
Lúc mở cửa, bà ta bất ngờ phát hiện ngoài cô con gái đang ngồi trong phòng khách thì còn vài kẻ xa lạ nữa.
 
Thấy bà ta trở về, một người trong số đó đứng dậy: “Xin chào bà Tần, chúng tôi là cảnh sát ở phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt trực thuộc đồn cảnh sát Khánh Thành. Đây là giấy tờ của chúng tôi.”
 
Người kia giơ hai tay đưa giấy tờ chứng minh thân phận qua. Triệu Tuệ Phương thoáng hoảng hốt nhận lấy, cúi đầu nhìn mã số cảnh sát và giấy chứng minh, sau đó lại nhìn con gái mình.

 
Con gái Tần Tuệ Tuệ lại gần bà ta, hạ giọng nói: “Con đã gọi 110* để xác nhận rồi, đúng là cảnh sát thật.”
 
Mặc dù cô ta chưa nghe nói tới phòng Điều tra này bao giờ, cũng chưa từng thấy cảnh sát chuyên ngành nào lại đi điều tra vào buổi tối, nhưng chắc chắn nghe theo tổng đài 110 sẽ không sai.
 
*Tổng đài 110 là số điện thoại để gọi cảnh sát của Trung Quốc.
 
Triệu Tuệ Phương gật đầu, trả giấy tờ cho người nọ, sau đó đưa đôi mắt trông mong nhìn họ: “Vậy hôm nay các anh tới đây là để…”
 
Một cảnh sát trẻ tuổi để đầu đinh nói: “Phía cảnh sát đã thành lập bản án cho chồng của bà là Tần Khai, đồng thời chuyện vụ án đến phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt. Hôm nay chúng tôi tới đây chủ yếu để hỏi bà vài chuyện.”
 
“Được, được.” Giọng nói Triệu Tuệ Phương run rẩy, “Các anh cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết.”
 
Sau một tiếng hỏi đáp, nhóm cảnh sát rời khỏi nhà họ Tần.
 
Sau khi lên xe, một cảnh sát ngồi ghế sau hỏi cảnh sát để đầu đinh phía trước: “Đội trưởng, có cần báo vụ án của Tần Khai cho cố vấn Yến không?”
 
Phương Xuyên lắc đầu: “Tạm thời không cần đâu. Mấy ngày nay cố vấn Yến đang họp ở thủ đô, có báo thì cậu ấy cũng không về được. Không phải bà Tần đã cung cấp manh mối cho chúng ta rồi à? Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng cũng đáng để điều tra thêm.”
 
Viên cảnh sát ngồi sau đồng tình: “Không chỉ Chiêm Hoành Nghiệp thôi đâu, Đổng Chính Hào cũng rất đáng nghi. Ông ta vừa là anh rể của Chiêm Hoành Nghiệp, vừa là bạn làm ăn của Tần Khai, quan hệ rối thật. Tần Khai mới xảy ra chuyện thì Chiêm Hoành Nghiệp đã dẫn đầu cướp hơn nửa tài nguyên của nhà họ Tần, chỗ tốt còn lại không phải sẽ rơi vào tay Đổng Chính Hào hết à?”
 
Phương Xuyên “Ừ” một tiếng: “Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng mọi chuyện đều do nhà họ Tần tự biên tự diễn. Khi nào về phải điều tra kỹ càng các quan hệ xã hội của Tần Khai, bất cứ chi tiết nào cũng không được bỏ qua.”
 
Độ khó của vụ ăn đặc biệt này rất cao, tính bảo mật cũng cao. Thủ đoạn và động cơ giết người lại càng kỳ quái hơn. Có đôi khi còn khiến người khác buồn cười. Nhưng một vụ án hung ác cỡ nào thì cũng đều có mục đích riêng, bọn họ nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân thật sự.
 
Bà Tần không nói cho bất cứ ai biết chuyện cảnh sát đã lập án chuyện lần này.
 
Thậm chí là Đổng Chính Hào quan hệ vốn tốt với nhà họ. Ông tới thăm hai lần nhưng bà Tần chẳng hề nhắc tới.
 
Hôm đó đúng lúc là tang lễ của Tần Khai. Chưa tới một tháng đã phải tham gia hai tang lễ, mà người mất đều là người thân thiết với mình, tâm trạng Đổng Chính Hào khó tránh khỏi việc nặng nề hơn.
 
Khi mọi người đã rời đi gần hết, ông mới ung dung rời khỏi nghĩa trang.
 
Lúc đi ra cửa chính không xa, bỗng nhiên ông thấy một người cầm bó cúc trắng đứng đối diện. Đổng Chính Hào quan sát thật kỹ, đó không phải ông Trác đó à?
 
Trước đó thái độ ở bữa tiệc nhà họ Chiêm của ông Trác với ông rất lạnh nhạt, cho nên ông cũng đoán mình chẳng có cơ hội hợp tác với người ta đâu. Thế nhưng vẫn phải chào hỏi cho lịch sự: “Chào ông Trác.”
 
“Ông Đổng đến tham gia tang lễ của ông Tần à?”
 
Đổng Chính Hào gật đầu, thở dài buồn bã: “Đúng vậy. Ông ấy, nói qua đời là qua đời luôn.”
 
Ông Trác im lặng một lúc mới nói: “Tôi tới muộn, có thể phiền ông Đổng dẫn đường giúp không?”
 
“Đương nhiên là được rồi.”
 
Hôm đó sau khi trở về từ tang lễ Tần Khai, tâm trạng Đổng Chính Hào cứ như nắng tháng tám, xán lạn chói mắt.
 
Ngay cả lúc nhìn thấy cô con gái lớn Liễu Mộc Mộc cũng có thể nở nụ cười, nhìn là biết tâm trạng vui vẻ cỡ nào.
 
Người khác có thể không biết nguyên nhân, nhưng Khương Lệ thân là người bên gối của ông, sao có thể không biết được.
 
Vốn nghĩ rằng không có duyên hợp tác, ai ngờ nhờ lần gặp gỡ bất ngờ ở nghĩa trang, ông có được cơ hội.
 
Mấy hôm nay ông thường lén gặp mặt ông Trác, cảm thấy hai người nói chuyện khá hợp, nói không chừng sẽ phát triển đến bước hợp tác.
 
Tin tức này là do Khương Giai nói ra trong giờ cơm tối ở nhà nào đó.
 
Chiêm Hoành Nghiệp nghe vậy, nhíu mày lại, nhìn cô vợ trẻ của mình, hỏi: “Sao em biết?”
 
Khương Giai cười khẩy: “Đương nhiên là chị em kể em rồi. Tính tình chị ấy là thế, có tí chuyện cũng khoe khoang. Giờ trong lòng chị ấy, ông Trác cũng chẳng phải nhân vật tai to mặt lớn gì nữa rồi.”
 
Chiêm Hoành Nghiệp không hỏi nữa, có vẻ không để tâm chuyện này lắm.
 
Cơm nước xong xuôi, ông ta gọi con trai mình tới phòng sách.
 
Cửa phòng vừa đóng, nét ôn hòa trên mặt Chiêm Hồng Nghiệp đã hóa thành hung dữ. Ông ta lạnh giọng hỏi con trai: “Vụ của ông Trác là do con sắp xếp, vậy mà chuyện lớn như việc ông ta đi gặp Đổng Chính Hào, con lại không biết?”
 
Chiêm Hồi Thiên không dám giải thích, chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Là do con chủ quan, cứ nghĩ ông Trác đã quyết định rồi…”
 
Lời còn chưa dứt thì anh ta đã nhận một bạt tay như trời giáng.
 
Lỗ tai ù lên cùng cơn đau rát từ bên mặt làm Chiêm Hồi Thiên siết chặt tay, nhưng ngay lập tức lại thả lỏng.
 
“Đúng là cái đồ vô dụng, nuôi phí công!”
 
Chiêm Hồi Thiên cúi đầu không dám hó hé một câu.
 
“Lần sau con để ý kỹ cho bố. Nếu có chuyện gì thì báo ngay cho bố. Không có lần sau đâu, biết chưa?”
 
“Nhưng mà… Cũng đâu cản được Đổng Chính Hào tới gặp ông Trác.” Chiêm Hồi Thiên do dự nói.
 
“Con không cần quan tâm, cái đó để bố xử lý.” Nói rồi Chiêm Hoành Nghiệp bực bội phất tay, “Được rồi, con ra ngoài trước đi.”
 
Sau khi Chiêm Hồi Thiên rời đi mười mấy phút, Chiêm Hoành Nghiệp mới bình tĩnh lại, bước ra phòng sách.
 
Về tới phòng, thấy Khương Giai còn đang nhắn tin trên điện thoại, ông ta ôm Khương Giai vào trong ngực, cúi đầu nhìn giao diện điện thoại của bà ta.
 
Khương Giai cũng chẳng để ý việc ông ta thấy tin nhắn của mình lắm, dù sao nội dung nhắn tin của bà ta và Khương Lệ cũng không phải bí mật không thể cho ai biết. À, không đúng, có một người không được phép biết là anh rể bà ta, dù sao hai người cũng toàn nói xấu cô con gái khó chiều của anh rể bà ta mà.
 

“Nhắn gì đó?” Chiêm Hoành Nghiệp ghé bên tai bà ta hỏi.
 
Khương Giai dựa vào ngực ông ta, cười lắc lắc điện thoại: “Thì là về cô con gái mà anh rể em mới tìm về đó. Chị em bảo con bé đó khá lạ.”
 
Chiêm Hoành Nghiệp suy nghĩ: “Cô bé cũng tới hôm đó đó à? Anh thấy cũng khá tốt mà.”
 
“Khá tốt gì mà khá tốt chứ? Cô bé đó mới dọn vào nhà hai phút thì Đổng Kỳ đã té gãy chân phải nhập viện. Em nói thật, tám mươi phần trăm là số mệnh cô bé đó tương khắc với nhà chị em.”
 
“Có lẽ vậy. Lúc trước thầy Ninh cũng từng nói, có những người số mệnh không tốt, dễ xung khắc với người thân mà.”
 
Thấy Chiêm Hoành Nghiệp đồng tình với mình, Khương Giai quay đầu: “Phải rồi, em nhớ hôm trước thầy Ninh mới tới Khánh Thành mà đúng không? Quan hệ của anh với ông ấy rất tốt, có thể mời ông ấy giúp chị em xem sao được không?”
 
“Làm gì? Tất cả chỉ là suy đoán của em thôi, có khi số mệnh cô bé đó tốt thì sao?” Chiêm Hoành Nghiệp bật cười hỏi lại.
 
Khương Giai khẽ kéo ống tay áo ông ta: “Thì có phải nhờ ông ấy coi giúp thật đâu.”
 
Đây là ám hiệu nho nhỏ giữa hai vợ chồng bọn họ. Thấy bà ta như vậy, Chiêm Hoành Nghiệp liền hiểu ngay, nhưng vẫn từ chối: “Không được, làm vậy là hại người khác.”
 
“Chậc, anh để ý như vậy làm gì.” Khương Giai sẵng giọng, “Cũng có phải hại người thật đâu, chỉ là để cô bé đó dọn khỏi nhà chị em thôi. Anh cũng biết chị em là người sĩ diện cỡ nào, vậy mà ngày nào cũng phải nhìn mặt con gái vợ trước của chồng, lại chẳng thể nổi giận, còn phải chăm sóc con bé thật tốt. Vậy thì sao vui vẻ cho nổi? Có khí nhịn nhiều quá thành ra bệnh liền không chừng.”
 
Cho dù quan hệ của bà ta với Khương Lệ không tốt đẹp mấy, nhưng Khương Giai vẫn đứng cùng chiến tuyến với Khương Lệ.
 
Huống hồ, càng nhiều người ngoài thì càng nhiều người muốn tài sản của chị và cháu trai bà ta hơn.
 
Chiêm Hoành Nghiệp thoáng do dự: “Chuyện này… Anh nhớ là lão Đổng đâu tin mấy thứ này.”
 
Khương Giai cười lạnh: “Tin hay không đâu quan trọng. Hôm nào anh cứ hẹn thầy Ninh ra đi, em sẽ bảo chị em dẫn cả nhà tới luôn. Đợi tới khi tai nghe mắt thấy thầy Ninh thì kiểu gì chẳng tin.”
 
Lúc trước bà ta cũng nửa tin nửa ngờ cái kẻ gọi là thầy đó. Mãi đến khi đi cùng Chiêm Hoành Nghiệp, gặp được bậc thầy đó, mới thấm thía núi cao còn có núi cao hơn là thế nào.
 
Nếu không phải thầy Ninh có tài thật thì bà ta cũng không dùng chiêu này để đối phó đứa con kế của chị mình đâu.
 
Chiêm Hoành Nghiệp bị bà ta thuyết phục, bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, lần này thôi đấy.”
 
Khương Giai vui vẻ nhào vào ngực ông ta. Chiêm Hoành Nghiệp ôm lấy bà ta, khóe miệng nhoẻn lên.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.