Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 122:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 122: Thay đổi xinh đẹp

Ôn Giai Kỳ nghe được rốt cục không chống đỡ nối nữa cả người xui lơ trong xe.

Tại sao?

Tại sao người đàn ông đáng ghét này lại đối xử với cô như thế?

Còn mang con đến Malaysia, anh muốn sau này không cho cô gặp con sao?

Điều cô lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra sao?

Tên cặn bã này, đồ cầm thú!

Ôn Giai Kỳ tức giận đến mức cả người run rẩy, trong lòng nghĩ đến không bao giờ gặp lại đứa nhỏ nữa lại càng đau đớn giống như có thứ gì đó bị cắt từ trên người cô vậy.

Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn.

“Cô gái, cô không sao chứ?”

Người lái xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, sợ hãi vội vàng hỏi một câu.

Ôn Giai Kỳ lúc này mới nhặt được một ít thần trí!

“Không sao đâu bác tài, làm phiền bác rồi, tôi không muốn đi đến khu phố cổ nữa, hãy đến tòa nhà của Tập đoàn Hoäc Thị ở trung tâm thành phố”

Cô cố gắng ngồi thắng người dậy, Mắt Biếc đỏ hoe ướt đẫm nhìn chẳm chằm phía trước, nói từng chữ từng chữ một.

Người lái xe sợ hãi vội vã lái về phía trung tâm thành phố.

Mười phút sau, Tòa nhà Tập đoàn Hoắc Thị, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng đến nơi này, sau khi xe dừng lại cô lập tức xuống xe, nhanh chóng chạy đến trước cửa tòa nhà này chuẩn bị trực tiếp lên tầng trên cùng tìm người đàn ông đáng chết kia.

Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến cửa tòa nhà này, trước kia chưa bao giờ bị ngăn cản hôm nay đột nhiên xuất hiện một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đưa tay ra ngăn cô lại.

“Cô không được phép vào!”

“Tại sao?”

“Bởi vì tổng giám đốc đã nói, từ bây giờ trở đi cô không được tiến vào”

Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nhìn chãm chẵm vào cô nói một câu như vậy.

Ôn Giai Kỳ nghe được nhất thời đứng tại chỗ sắp nổ tung!

Tên khốn kiếp!

Anh dĩ nhiên còn để cho người ngăn cản cô ở chỗ này? Anh có bị bệnh không? Anh nghĩ vậy có thể ngăn cản cô gặp con sao? Đúng là mơ tưởng!

Ôn Giai Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm tầng cao nhất của tòa nhà, sau đó xoay người rời đi Nửa giờ sau, một người phụ nữ khác đến trước cổng tòa nhà.

Chẳng qua người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài mùa đông màu xanh ghi đến mắt cá chân, khiến cô càng trở nên cao quý và xinh đẹp hơn, cô đeo kính râm, trong tay còn mang theo một cái túi được thiết kế riêng, sau khi xuất hiện, cử chỉ đây cao quý tao nhã của cô làm cho mỗi người thấy cũng không tự chủ được sẽ sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô.

Trời ơi, người phụ nữ này là ai vậy?

Thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất…

Bên trong tòa nhà đã có không ít người bị hấp dẫn càng đừng nói đến cái tên bảo vệ vừa mới ngăn cản Ôn Giai Kỳ cách đây không lâu, bộ dáng ngốc nghếch nhìn chằm chằm kia.

“Thưa cô, xin hỏi cô là…”

“Dừng!”

Căn bản khinh thường nói chuyện với anh ta, cô gái đẹp xinh đẹp này khiến người ta không dám nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn anh ta một cái giơ chân lên lập tức đi vào.

Không phải ai cũng xứng đáng nói chuyện với cô.

Người phụ nữ đi vào đại sảnh, thư ký nhìn thấy cũng lập tức cung kính nghênh đón.

*Xin chào, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi đang tìm tổng giám đốc của cô”

Lần này, người phụ nữ này ngược lại trả lời.

Hơn nữa, khi cô nói ra ý định của mình, cô cũng thuận tiện tháo kính râm trên mặt mình ra.

“Cái này”

Trong nháy mắt đại sảnh lại là những tiếng kinh ngạc!

Đây quả thật là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, cô có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan nếu nhìn riêng thì có thể thấy không có gì lạ nhưng kết hợp lại với nhau giống như mẫu đơn nở rộ, dưới lớp trang điểm tinh xảo quả thực khiến người ta căn bản không thế dời mắt.

Đặc biệt là Mắt Biếc của cô như rực rỡ đá quý.

Bộ dáng xinh đẹp như vậy, lại mang theo túi xách thiết kế…

Thư ký ngay lập tức thông báo cho tổng giám đốc, sau đó đưa cô đến thang máy.

“Thưa cô, tổng giám đốc của chúng tôi đang làm việc trên tâng cao nhất, cô có thể tự đi lên gặp anh ấy”

“Được rồi, cảm ơn cô”

Cô gái xinh đẹp gia giáo cũng rí xong lúc này mới đi vào thang máy.

Chẳng qua sau khi đi vào, cửa thang máy đóng lại, cô lập tức thu liễm bộ dáng tao nhã đoan trang kia lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con số đang không ngừng nhảy lên tầng cao nhất.

“Chơi với tôi sao? Lúc tôi còn là thiên kim đại tiểu thư, các người còn không biết ở chỗ nào uống gió Tây Bắc! Hoắc Hạc Hiên, mẹ kiếp, anh chờ đó cho tôi!”

Không sai, người phụ nữ này chính là Ôn Giai Kỳ!

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô gái tiến vào này cũng sửng sốt một chút, hơi thất thần.

Cô đeo chiếc kính râm bản to che gần hết khuôn mặt mình đang tiến vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.