Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 120:




Chương 120: Tính chiếm hữu của anh thật đáng sợ!

Người phụ nữ của anh sao?

Trong lòng Ôn Giai Kỳ Cuối có những cảm xúc bối rối, khẩn trương hay cứng ngắc tất cả đều biến mất Thay vào đó trong lòng cô lúc này chỉ còn sự lạnh lùng và không chút gợn sóng.

“Vậy nếu tôi không cho phép thì sao?”

Cố Cẩn Mai rốt cục trợn to hai mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay lại nhìn, cả người đều ngây dại mất mấy giây.

“Ôn Giai Kỳ? Tại sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”

“Câu hỏi này của cô Cố thật kỳ lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới nơi này còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?”

Ôn Giai Kỳ vẻ mặt châm chọc nhìn chäm chẩm người phụ nữ này.

Đối với cô, cô khinh thường việc phải giả vờ, nên hận, nên ghét thì đều thể hiện rõ trên mặt cô.

Cố Cẩn Mai quả nhiên bị chọc tức giận: “CôI”

Ôn Giai Kỳ ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đứng đối diện, cô có chút áy nất nói: “Xin lỗi anh Khiêm, phiền anh đưa túi cho tôi, chúng ta thanh toán xong sẽ đi”

“Được”

Kiều Thế Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn yên tĩnh ở bên cạnh.

Tuy nhiên, khi nghe đến việc cô bảo anh ta đưa túi xách cho cô.

Anh ta lập tức đưa túi xách nhỏ của phụ nữ vẫn đeo trên người.

Trong mắt Hoäc Hạc Hiên âm u càng nặng hơn!

Một người phụ nữ bảo một người đàn ông ở nơi công cộng cầm túi xách của mình thì chắc chắn sẽ có mối quan hệ rất thân mật, ví dụ như: Cố Cẩn Mai, cô ta cũng thường xuyên để anh làm vậy khi đi chơi với cô ta.

Giúp cô cầm túi xách.

Thông thường anh đều từ chối.

Lửa giận trong lòng Hoắc Hạc Hiên càng ngày càng lớn, anh vốn định mang Cố Cẩn Mai tới đây nhục nhã người phụ nữ này.

Nhưng bây giờ phát hiện ra anh dường như không cảm thấy thoải mái chút nào!

Ngược lại càng hận không thể bóp cổ cô!

Đúng lúc này, Ôn Giai Kỳ đang quẹt thẻ thanh toán ở đó đột nhiên xuất hiện vấn đề.

Thưa cô, số dư thẻ này của cô không đủ, chiếc váy này có giá là sáu trăm ba mươi triệu, trong thẻ cô chỉ có ba trăm triệu”

“Cô nói gì? Sáu trăm ba mươi triệu?”

Ôn Giai Kỳ khiếp sợ, ngay cả sau lưng còn có hai người đang chờ xem vở kịch hay cô cũng quên mất, cô thất thanh kêu lên ngay tại chỗ.

Sáu trăm ba mươi triệu.

Đó là gần một nửa số tiền gửi của cô bây giờ, cô đã phải đi gom tiền học phí để đóng cho con gái mình, sao có thể tiêu lãng phí như thế này được?

Ruột gan Ôn Giai Kỳ đều hối hận.

Hối hận mình không nên vì mặt mũi nhất thời làm ra chuyện không có đầu óc như vậy.

Hai người đứng sau thấy một màn này không cần nói cũng biết bọn họ vui vẻ đến thế nào.

Đặc biệt là Hoắc Hạc Hiên, sau khi nghe thấy điều này khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một vòng cung lạnh lùng, ngay cả biểu tình cũng sung sướng hơn nhiều, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống hai chân vắt chéo lên nhau.

Tiếp tục tìm đi!

Một người đàn ông cô tìm được trả tiền không đủ thì có thể gọi nhiều người hơn nữa tới!

“Giai Kỳ, cô không đủ tiền sao? Tôi sẽ trả tiền cho cô, cô hi: tôi rồi, vừa nãy tôi không có ý đó, này”

Cố Cẩn Mai lúc này cũng lên sân khấu.

Cô ta đảo ngược tình huống tranh giành vừa rồi Ôn Giai Kỳ đột nhiên muốn chủ động giúp cô trả tiền.

Cô ta muốn làm gì?

Cô ta muốn thể hiện mình là một người phụ nữ hiền lành, bao dung trước mặt anh sao?

Ôn Giai Kỳ nắm chặt bàn tay lại.

Đang muốn cố nén sự xấu hổ trả lại chiếc áo trực tiếp rời đi thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay sạch sẽ thon dài đưa một tấm thẻ vàng tới đây.

“Xin lỗi, bạn gái tôi không cần ý định tốt của cô, nhân viên bán hàng, quẹt thẻ của tôi đi, giúp tôi gói lại cho cô ấy”

Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, dịu dàng và trang nhã giống như rượu mận được ủ trong nhiều năm vậy.

Cả cửa hàng im lặng.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía người này, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy!

Nhiệt độ càng thấp đến mức đáng sợi Kết quả này không ai có thể nghĩ tới.

Bao gồm cả Ôn Giai Kỳ!

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ không biết kết thúc như thế nào cứ ngây ngốc nhìn nhân viên bán hàng này thu tiền sau đó đem quần áo gói lại, người đàn ông bên cạnh nảm tay cô.

“Xin lỗi, chúng tôi đi trước, các người từ từ đi dạo”

Kiều Thế Khiêm vẫn rất lễ phép, sau khi năm tay người phụ nữ bên cạnh, anh dẫn cô đi ra còn không quên chào hỏi hai người hôm nay có duyên gặp ở cửa hàng này.

Cố Cẩn Mai: ”…”

Áp suất không khí càng ngày càng thấp đến mức đáng sợ, mãi cho đến khi bóng dáng hai người đó rời khỏi cửa hàng thật lâu nhưng không khí trong cửa hàng vẫn im lặng chết người!

Không khí vô cùng căng thắng!

Cố Cẩn Mai không dám nói chuyện càng không dám làm loạn.

Cô ta chưa bao giờ thấy người đàn ông này trông đáng sợ như vậy, anh yên lặng ngồi đó nhưng toàn bộ khuôn mặt tuấn tú đều bị mây đen dày đặc giống như đêm đen tối nhất sắp tới che phủ Sâu trong Mắt Biếc anh là sự nguy hiểm và khát máu.

“Hạc Hiên.. “

“Rầm!”

Anh đứng dậy đá đổ chiếc ghế dưới chân.

Sau đó anh ra khỏi cửa hàng nhanh như một cơn gió.

Cố Cẩn Ma Cô ta vội vàng đuổi theo, cô ta muốn gọi anh lại.

Nhưng tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã không thấy bóng dáng của anh.

Đợi đến khi cô ta chạy ra ngoài tìm chiếc Bentley màu đen thì chỉ nghe một tiếng “rồ”vang lên, chiếc xe đã chạy ra ngoài, trong nháy mắt không còn bóng dáng.

Nhìn thấy vợ cũ đi cùng bạn trai mới thôi mà, anh có cần đến tức giận đến mức như vậy không?

Cố Cẩn Mai gắt gao cần môi mình, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.