Vô Ý Câu Dẫn

Chương 23:




Biệt thự nhà họ Tô tọa lạc trên sườn núi, xung quanh là rừng cây um tùm tươi tốt quanh năm, nhìn từ xa giống như một tòa thành của một người trong giới quý tộc, cực kỳ tráng lệ, xa hoa.
Lục Cảnh Đàn cảm thán nói: "Mỗi lần đến đây tôi đều choáng ngợp trước khung cảnh xinh đẹp này. Tôi cứ thắc mắc mãi không biết có đoàn làm phim nào đã đến đây xin thuê làm phim trường chưa."
Tô Kỷ chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi làm anh thất vọng, cũng bình thường thôi."
Tuyên Tử Phương nhìn thấy căn biệt thự thì kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
Mười phút sau xe đến nơi. Một vài người hầu đứng nghiêm trang trước cổng chính, cúi đầu chào đón bọn họ. Càng đi vào bên trong, Tuyên Tử Phương càng có cảm giác bản thân đang lạc vào một phim trường thực thụ, toàn căn biệt thự được xây dựng và trang trí theo phong cách cổ điển. Bên trong trưng bày nhiều tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, nhưng không đem đến cảm giác kệch cỡm của bọn trưởng giả học làm sang, thay vào đó, mỗi tác phẩm nghệ thuật được trưng bày đều rất tinh tế, mang giá trị thẩm mĩ cao, nhìn rất thích mắt.
Quản gia đưa ba người đến phòng khách, vừa mới ngồi xuống đã có người đem cà phê nóng lên phục vụ. Quản gia nhà họ Tô nói chuyện chậm rãi, giọng điệu trầm ổn, ngay cả khi nói chuyện với Tô Kỷ cũng không nhiệt tình hay vui vẻ là bao, phong cách làm việc rất nghiêm túc, chuyên nghiệp. Mà Tô Kỷ dường như cũng đã quen với thái độ này của quản gia cũng như người hầu trong nhà, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không khác mọi ngày.
Quản gia hơi áy náy nói: "Ông chủ hiện đang ở trong phòng tập, có lẽ nửa tiếng nữa mới có thể tiếp đón. Kính mong cậu chủ cùng hai vị khách quý chờ đợi trong giây lát."
Tô Kỷ gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Phòng ở thế nào rồi?"
Quản gia đáp: "Phòng của cậu chủ và hai vị đây đã được chuẩn bị xong. Hiện tại các cậu có muốn đi xem phòng một lát không?"
"Tôi lên phòng một chút, cũng không cần phải ở đây chờ thêm nửa tiếng nữa."
"Vâng."
"Không cần dẫn đường, tôi vẫn còn nhớ phòng mình ở đâu."
Quản gia nói: "Vậy tôi sẽ cho người làm vài món ăn tiếp đón, thứ lỗi vì không phục vụ các cậu tiếp được."
Lục Cảnh Đàn là khách quen của gia đình họ Tô, mỗi lần đến đây đều ở cùng một căn phòng, thành ra cũng không cần người dẫn đường, theo thói quen tự trở về phòng, chỉ còn Tô Kỷ dắt Tuyên Tử Phương chậm rãi về phòng.
Tô Kỷ nhìn Tuyên Tử Phương, từ lúc bước vào nhà thì cậu nhóc này cứ giữ nguyên thái độ trầm mặc, ngoài chuyện nói mấy lời với quản gia thì cũng chỉ nhìn quanh đánh giá bài trí của căn biệt thự. Anh mỉm cười hỏi: "Em bị dọa rồi sao?"
Tuyên Tử Phương lắc đầu: "Không phải. Nhà thầy lớn thật, nhà của thượng tướng nào cũng lớn như thế này sao?"
Tô Kỷ lắc đầu, cười nói: "Căn biệt thự này không liên quan đến cấp bậc thượng tướng của ông ấy. Cha mua lại nơi này từ một quý tộc nghèo túng của đế quốc, tính ra thì chỗ này còn mắc hơn căn nhà được bộ tư lệnh cấp cho. Nói chung thì ông đang đốt một đống tiền vào đây."
Tuyên Tử Phương cười nói: "Bác Tô cùng thầy đúng là cha con, không khác gì nhau."
Tô Kỷ nheo mắt hỏi: "Vì sao em nói vậy?"
"Không phải thầy cũng chỉnh sửa lại ký túc xá của học viện sao? Lần trước em đến thăm ký túc xá của Tiểu Thượng mới biết được ký túc xá bình thường trông thế nào."
"Đâu có giống đâu, đó là vì anh muốn em sống thoải mái một chút, dù sao ba của em cũng đã giao em cho anh chăm sóc nên anh phải có trách nhiệm chứ. Hơn nữa nếu anh động tay động chân nhiều quá thì học viện cũng không phép."
Tuyên Tử Phương trêu: "Thầy là người có đặc quyền, em nghĩ ngay cả thầy hiệu trưởng cũng không dám ý kiến gì nếu thầy khoa tay múa chân "nhiều chút" đâu"
"..."
Hai người vừa cười nói vừa vào phòng Tô Kỷ. Phòng Tô Kỷ nằm ở cuối hành lang lầu hai, bên ngoài còn có ban công, đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh dưới chân núi, ngoài ra còn có một vài dụng cụ tập thể hình, kiểu dáng không phải đời mới nhất nhưng rất sạch sẽ, có lẽ có người thường xuyên đến dọn dẹp lau chùi.
Tuyên Tử Phương lấy sách từ trên kệ xuống, lật lật mấy trang nói: "Bình thường thì cứ bao lâu thầy lại về nhà một lần? Em có thể xem sách trong này được không?"
"Em thích cuốn nào thì cứ xem, đồ của anh cũng là đồ của em." Tô Kỷ nói: "Trước khi đến ở ký túc xá của học viện thì anh ở trong ký túc xá của bộ, cũng ít về thăm nhà."
Tuyên Tử Phương quay đầu hỏi: "Giữa thầy và bác có mâu thuẫn?"
"Đại khái là như vậy." Tô Kỷ nhún vai đáp: "Từ nhỏ anh đã hay cãi nhau với cha, có lẽ là vì không hợp tính nhau."
Tuyên Tử Phương chớp mắt, còn định hỏi thêm một vài chuyện thì Tô Kỷ nhìn đồng hồ bảo: "Đến giờ rồi, chúng ta xuống lầu đi."
"Vâng..."
Cha Tô Kỷ quả nhiên là một người đúng giờ, nói để bọn họ chờ nửa tiếng thì sẽ không để bọn họ phải chờ thêm một phút đồng hồ. Ngay lúc Tô Kỷ cùng Tuyên Tử Phương đang từ từ đi cầu thang thì ông đã ngồi uống được nửa tách cà phê bên lò sưởi âm tường.
Lúc này Tuyên Tử Phương mới có cơ hội để cẩn thận đánh giá người này. Mặc dù trước kia hai người cũng từng gặp mặt, nhưng khi đó Tuyên Tử Phương còn quá nhỏ, cũng không có chút ấn tượng nào.
Tuyên Tử Phương cảm thấy hơi hồi hộp, cứ nghĩ rằng mình sắp ra mắt cha mẹ chồng thì lại run rẩy, tay chân lạnh ngắt. Tuyên Tử Phương hít thở sâu một hơi, tự mắng mình suy nghĩ lung tung. Lúc cha Tô Kỷ dừng ánh mắt trên người mình, Tuyên Tử Phương cố gắng không phát run, cúi người chào ông, run run nói: "Con... con chào bác, ngày mới tốt lành."
Khuôn mặt cha Tô Kỷ cực kỳ nghiêm túc, nhìn giống Tô Kỷ bốn năm phần, nhưng mà thoạt nhìn thì có chút uy nghiêm. Lúc nhìn thấy Tuyên Tử Phương vẻ mặt của ông mới dịu lại một chút, nói: "Con là Tử Phương sao? Không ngờ là con đã lớn như vậy rồi."
"Vâng. Cha mẹ con nhờ con gửi lời hỏi thăm đến bác."
"Không cần khách sáo, con cứ xem đây là nhà của mình là được."
Tô Kỷ nói: "Tiếp đón đã xong, người cũng đã gặp, giờ chúng ta đi vào việc chính đi."
Cha Tô Kỷ không hài lòng cau mày, rồi lại nhìn Tuyên Tử Phương nói: "Ta còn chưa chúc mừng con vượt qua kỳ thi, ta đã xem băng ghi hình, con làm tốt lắm."
"Cám ơn người khích lệ..." Tuyên Tử Phương gãi gãi đầu, nói: "Tất cả đều nhờ thầy Tô đã dạy bảo con tận tình."
"Ta biết năng lực của nó đến đâu, con không cần phải khiêm tốn."
Lần này thì đến lượt Tô Kỷ nhíu mày."
Cha Tô Kỷ lại nói: "Tử Phương, ta nghe bảo rằng cha con đã có ý định rèn luyện con từ nhỏ, trong thời gian một học kỳ ở học viện như vậy không thể nào luyện được kỹ năng đấu đối kháng cùng bắn súng tuyệt vời như vậy. Trình độ hiện tại của con có thể xếp ngang bằng với quân nhân thực thụ rồi."
Tuyên Tử Phương sửng sốt, sau đó nói: "Đúng là trước đây cha cũng dạy con một vài kỹ thuật cơ bản, nhưng mà con còn ham chơi, không tập trung học hành, cho nên vẫn là khi vào học viện mới..."
"Tử Phương, em không cần phải giải thích nhiều." Tô Kỷ lạnh lùng nói: "Cha lại cho rằng anh lại đem em ra làm thí nghiệm, ông đang nhắc anh không được quá phận, nhưng em không giống với những Omega khác, chuyện thành lập đội đặc công Omega không liên quan đến em."
Cha Tô Kỷ trầm giọng nói: "Vậy thì con muốn dùng cái gì để thuyết phục ta?"
Tô Kỷ đáp: "Con sẽ chọn ra một nhóm Omega tiến hành thử nghiệm, tất cả đều thực hiện dựa trên sách vở, người không cần phải nhúng tay vào."
Nghe con trai nói vậy, ông cau mày nói: "Không cần ta can thiệp? Con cho rằng không có ta thì kế hoạch này thành công được hay không?"
Tô Kỷ nói: "Vì mục đích để Omega có thể tham gia trên chiến trường, cho dù thất bại hang trăm lần, nhưng nếu không ngừng thử nghiệm thì chắc chắn sẽ thành công."
Cha Tô Kỷ lạnh lùng nói: "Tô Kỷ, con có biết con đang nói chuyện với ai không?"
Tuyên Tử Phương kéo tay áo Tô Kỷ, nhìn cha anh cười nói: "Mấy hôm nay thầy nghỉ ngơi không được tốt cho lắm, cho nên tính khi hơi... Mong bác đừng chấp nhặt với thầy ấy. Thứ lỗi cho chúng con không tiếp bác được."
Nói đoạn cậu lại kéo Tô Kỷ lên lầu. Tô Kỷ không nói gì, cứ để Tuyên Tử Phương nắm tay dắt về phòng.
Đóng cửa phòng, nhìn Tô Kỷ lặng người, sắc mặt xanh mét, Tuyên Tử Phương lại gần, vươn tay bẹo hai má anh, mỉm cười nói: "Cười một cái được không?"
Tô Kỷ mặt không đổi sắc gỡ tay cậu, thở dài: "Anh xin lỗi."
"Xin lỗi em vì chuyện gì?"
"Từ trước đến giờ anh chưa từng có ý định lợi dụng em."
Tuyên Tử Phương gật đầu nói: "Em biết thầy định nói với em chuyện gì. Bác Tô muốn thầy liệt em vào danh sách những người thử nghiệm đúng không?"
Tô Kỷ mệt mỏi nói: "Bởi vì em là một Omega mà có thể đạt được thành tích cao như vậy trong giải, người như em rất hiếm gặp. Nếu cho em vào danh sách thì đề án này sẽ có tính thuyết phục hơn, nhưng cha cũng nói rằng em là trường hợp đặc biệt, sau này những Omega được huấn luyện sẽ khó có thể giống em được."
"Em biết." Tuyên Tử Phương nói: "Người cũng chỉ muốn tốt cho thầy mà thôi."
Tô Kỷ lắc đầu nói: "Không được, anh không thể để người khác nhìn em như một vật thí nghiệm được."
Tuyên Tử Phương nói: "Em cũng không thích."
Tô Kỷ lại nói: "Cho nên cha nói thế nào là việc của cha, còn anh làm thế nào là việc của anh, em đừng để ý đến ông ấy."
"Vâng." Tuyên Tử Phương cười cười nói: "Em không thân thiết với bác Tô, lời ngài ấy nói cũng không ảnh hưởng đến em, chỉ là thầy... Thầy cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn rồi." Tô Kỷ nhẹ nhõm thở phào một cái, mỉm cười cúi đầu hôn lên trán Tuyên Tử Phương, nói: "Cảm ơn em."
"Được rồi, vậy giờ chúng ta xem phim đi." Tuyên Tử Phương xoay người đến bên giá sách trong phòng, nói: "Hồi nãy em nhìn thấy trong này có mấy cuộn phim, không phải thầy nói rằng muốn xem phim sao?"
Tô Kỷ sực tỉnh, vội vàng nói: "Tử Phương, mấy cái đó không phải là..."
Tô Kỷ chưa kịp nói hết câu thì Tuyên Tử Phương đã nhét mấy cuộn phim vào đầu đĩa TV. Vài giây sau, hình ảnh trong cuộn phim hiện lên trên màn ảnh, song cho dù thời gian hay địa điểm có thay đổi thế nào thì nhân vật chính cũng chỉ có một người.
Mấy phút sau Tuyên TửPhương mới hết ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Tô Kỷ, tròn mắt hỏi: "Thầy... Thầy lúcnào cũng chụp ảnh em sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.