Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 95: Chuyện Xưa





Ngẫm nghĩ một hồi, tất cả bảy người đều thấy có điểm đáng ngờ.
Mị Cơ luôn tìm mọi cách bất chấp mọi thủ đoạn chia rẽ tình cảm của Vạn Vương và Vô Ưu.
Nhưng kỳ thực cô ta không làm hại Vô Ưu, mà hình như mọi vấn đề đều nhắm vào Vạn Vương.
Cô ta biết Vạn Vương trước, nhưng tại sao không cùng hắn yêu nhau mà đợi cho đến lúc Vô Ưu và Vạn Vương yêu nhau say đấm, cô ta mới chen vào làm kẻ thứ ba ngăn cách tình cảm hai người?
Lúc hắn bị đánh hồn phi phách tán, chính Vô Ưu đã dùng sức mạnh của mình tập hợp hồn phách cho hắn, sau đó vì kiệt sức mà ngủ say.
Nhưng cô ta lại nói với Vạn Vương là chính cô ta đã cứu hắn, còn dặn Vạn Vương là đừng cho Vô Ưu biết sẽ khiến nàng đau lòng.
Tiếp theo, là Vạn Vương lấy được Dương Linh châu phục hồi linh thể, cũng chính Vô Ưu dùng máu mình kích hoạt Dương linh châu.
Nhưng cô ta lại nhảy vào nói với Vạn Vương đều là cô ta làm, khiến cho Vạn Vương mang ơn cô ta, không biết phải làm sao đối diện với Vô Ưu.
Một bên là người yêu, một bên là ân nhân cứu mạng thật tiến thoái lưỡng nan.
Từ đó, Vạn Vương đều tránh mặt Vô Ưu bởi không biết làm sao đối diện với nàng.
Vô Ưu thì vô tư không hề hay biết gì, cứ nghĩ Vạn Vương cần thời gian tịnh dưỡng.
Nhưng bổng một hôm, nàng tình cờ phát hiện hai người họ đang trong phòng thân mật bên nhau.
Mà chính là Vạn Vương chủ động kéo Mị Cơ vào lòng.
Vô Ưu vô cùng đau khổ vội vàng bỏ chạy khỏi nơi đó.
Mị Cơ chợt thấy bóng dáng Vô Ưu, vội vàng đẩy Vạn Vương ra chạy đuổi theo.
Thật ra thì lúc đó, Mị Cơ đem thuốc cho hắn nhưng khi quay ra thì vấp phải vật gì đó, sắp té ngã nên hắn mới vội vàng kéo Mị Cơ lại.
Mị cơ mất thế, cũng theo đà ngã vào lòng hắn.
Nhưng Vô Ưu chỉ thấy cảnh Vạn Vương kéo Mị Cơ vào lòng, tưởng là hai người thân mật nên đau lòng bỏ đi.
Vạn Vương không hiểu vì sao Mị Cơ lại vội vàng bỏ chạy, tưởng là do hắn vừa nãy đã mạo phạm cô ta, nên cũng chạy theo định giải thích.
Nhưng chạy đến chổ Vô Ưu thì nghe tiếng thét kinh hãi của Mị Cơ.

Hắn vội vàng xong vào thì thấy Mị Cơ đang nằm úp mặt xuống mặt đất, trên tay Vô Ưu thì cầm một cây dao gâm trên đó còn có vết máu.
Hắn tưởng là Vô Ưu đã giết Mị Cơ, không xem xét gì vội chất vấn nàng.
Vô Ưu trong cơn tức giận cũng thừa nhận là nàng đã giết Mị Cơ, sau đó còn dùng dao gâm tấn công Vạn Vương, Vạn Vương trong lúc tức giận nhất thời cũng dùng pháp lực đánh trả lại nàng.
Nhưng hắn không ngờ, Vô Ưu lại chỉ dùng thân thủ bình thường đánh hắn chứ không dùng pháp lực.
Kết quả, một chưởng lực đẩy Vô Ưu văng ra đồng thời dao gâm trên tay nàng cũng vụt bay lên, khi rơi xuống cấm ngay vào tim nàng.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Vạn Mị là người đầu tiên chạy vào ôm nàng, hắn nghe trong phòng có tiếng động vội chạy vào.
Không ngờ lại là lúc nhìn thấy dao gâm xuyên qua tim nàng, làm hắn trở tay không kịp.
Nàng chỉ nói một câu.
- Ta hận ngươi Vạn Vương!
Sau đó chết không nhắm mắt.
Vạn Mị không kịp đắng đo gì bèn dùng toàn bộ tu vi của mình, bảo vệ hồn phách nàng, phong ấn một phần không gian linh thủy mà nàng đã khổ công tạo ra vào linh hồn nàng.
Đồng thời chính mình cũng vào trong đó, trở lại là một cây hoa bé nhỏ.
Cùng nàng trải qua mười vạn kiếp.
Vạn Vương không ngờ sự việc lại đến nông nỗi như vậy, hắn thất thần đứng tại chổ.
Bổng nhiên, Mị Cơ tĩnh lại gọi Vô Ưu.
Nhưng khi thấy Vô Ưu bị dao gâm xuyên tim, chết không nhắm mắt cô ta lại chạy lại ôm thi thể nàng khóc thương tâm.
Bọn Kim Nhân, Khánh Vân, Vạn Ngộ cùng Bạch Ngân và Tề Cảnh Tuyên cũng chạy vào.
Thấy Vô Ưu như vậy cũng chạy lại bên cạnh khóc thương tâm.
Trong phòng có gương lưu lại hình ảnh, tất cả xem lại thì hiểu hết mọi chuyện.

Thì ra Vô Ưu trở về dùng dao cắt cổ tay, dùng máu của một mình mình giải trừ huyết khế với Mị Cơ thành toàn cho cô ta và Vạn Vương.
Nhưng Mị Cơ lại vội vào cầu xin đừng giải trừ, Vô Ưu mới đánh ngất cô ta tiếp tục giải trừ.
Vừa kết thúc thì Vạn Vương đã vào, phía sau thì mọi người đều biết.
Vô Ưu vì tự mình giải trừ huyết khế nên linh lực đều cạn kiệt.
Vì Vạn Vương buông lời cay độc nên cô tức giận đánh hắn, hoàn toàn không có tí linh lực nào.
Nhưng hắn nào biết, thế là làm nàng chết.
Dù dao gâm không đâm xuyên tim nàng, nhưng một chưởng đó cũng đã đủ khiến nàng phải toi mạng.
Hắn hối hận, không biết phải làm sao.
Chợt nghe Mị Cơ cười như điên như dại, chỉ vào hắn mắn đồng thời nói hết sự thật.
Cô ta không hề cứu hắn mà là đều do Vô Ưu hi sinh tất cả làm.
Còn buông lời khích tướng chọc giận hắn.
Khiến hắn lại một chưởng giết chết cô ta.
Nhưng cô ta lại tươi cười nhắm mắt.
Vạn Vương trong sự hối hận vô bờ cũng đã tự sát, nhưng một phần hồn ký ức thì giữ lại, phần hồn còn lại thì luân hồi trong lục đạo.
Bọn Kim Nhân, Khánh Vân, Vạn Ngộ, Bạch Ngân cùng Cảnh Tuyên cũng nhảy vào đường hầm lục đạo chuyển thế đầu thai mà hi vọng sẽ được gặp nàng.
Sau khi sắp xếp lại hồi ức của mỗi người, bảy người đều đưa ra kết luận là Mị Cơ không hề phản bội Vô Ưu.
Nhưng cô ta cũng không phải là yêu Vạn Vương.
Như vậy cô ta tiếp cận Vạn Vương, dành hết mọi công lao, chia rẽ tình cảm hai người mục đích là gì?Tất cả đều nhíu mày suy nghĩ, chợt Bạch Ngân vỗ đùi lên tiếng.
- Ta biết rồi!
Sáu người, mười hai con mắt nhìn chầm chầm hắn.
Hắn lại tiếp tục.
- Cô ta yêu nàng!
Ầm...ầm...ầm...Có tiếng sấm nổ vang bên tai họ.
Tôn Vạn Ngộ lên tiếng đầu tiên.
- Từ đâu mà ngươi đưa ra kết luận như vậy? Họ đều là nữ.
Bạch Ngân đáp.
- Nữ thì sao? Ở trên thế giới này không thiếu những cặp tình nhân đồng giới.
Lúc ở thế giới kia thì ta không thấy, nhưng ở thế giới này thì tràn lan rồi.
Vạn Mị cũng gật đầu.
- Bạch Ngân nói cũng có lý.
Có thể là cô ta yêu Vô Ưu nên mới không chấp nhận Vô Ưu yêu bất kỳ một người nào.
Tôn Vạn Ngộ không hiểu hỏi.
- Nhưng chúng ta trên danh nghĩa là phu quân nàng, cũng vô cùng yêu nàng.
Sao cô ta không làm gì chúng ta đi?
Khánh Vân ký vào đầu hắn mắn.
- Ngươi là Tôn Ngộ Không hay Trư Bát Giới mà ngốc quá vậy? Ta nhớ phim tây du ký Tôn Ngộ Không thông minh lắm mà? Đến ta còn mê, ra ngoài nhìn con khỉ nhà ngươi thật muốn xấu hổ thay cho cái tên Tôn Ngộ Không, thảo nào Vô Ưu đổi tên ngươi là phải.
Nghe cho rõ đây! Bởi vì Vô Ưu không yêu chúng ta mà chỉ yêu duy nhất Vạn Vương thôi.
Ngươi hiểu chưa?
Tôn Vạn Ngộ thấy hắn chống nạnh ra vẽ hiểu đời, bĩu môi chấp tay lại nói.
- Thiện tai.
Thiện tai.
Bần tăng xưa nay theo tam tạng thỉnh kinh không hiểu gì chuyện tình yêu đồng tính, chỉ hiểu tình yêu nam nữ.
Không giống thí chủ nữ cũng ăn, nam cũng uống, già không bỏ, nhỏ không tha, bê đê cũng không chừa.
Tội lỗi, tội lỗi.

Đông Phương Khánh Vân nổi điên, xoăn tay áo đuổi đánh Tôn Vạn Ngộ khắp phòng.
Cũng may là họ đều thiết lập kết giới, nếu không chắc cả nhà Vô Ưu đã thức hết.
Dĩ nhiên, là hai người họ cũng tránh không làm hư hại đồ đạt trong phòng rồi.
Năm người còn lại nhìn nhau lắc đầu thở dài.
Kim Nhân nói.
- Đúng là có thể cô ta đã yêu Vô Ưu sâu đậm.
Cho nên có thể chấp nhận người khác yêu nàng, nhưng không thể chấp nhận nàng yêu duy nhất một ai.
Nếu là chúng ta...chắc cũng sẽ vậy.
Vạn Mị nhìn Vô Ưu đang ngủ say, sờ khuông mặt nàng.
- Kiếp này nàng sẽ vĩnh viễn không yêu bất kỳ ai, bởi nàng đã tự đóng băng trái tim mình.
Có điều như vậy có lẽ nàng sẽ vui vẽ hạnh phúc hơn.
Vạn Mị lại nhìn ra cửa sổ, ngắm mặt trăng đang treo ở giữa trời, nói tiếp.
- Nếu như kiếp này có thể gặp lại Mị Cơ, ta hi vọng cô ấy cũng sẽ đến bên cạnh nàng.
Bởi chỉ có cô ấy mới có thể giúp Vô Ưu trong những lúc thế này.
Vạn Vương nhìn vào Vô Ưu, rồi cũng nhìn ra cửa sổ không biết nghĩ điều gì.
Tề Cảnh Tuyên cũng vậy nhưng hắn lại nói thầm một câu.
- Nhưng hi vọng cô ta có thể chuyển giới!
Tuy nói rất nhỏ nhưng ở đây ai không phải là cao thủ.
Bảy người đều chống cằm suy nghĩ xem, Mị Cơ sau khi chuyển giới sẽ như thế nào?
Ở một nơi nào đó trên thế giới, một thân ảnh kiều mị đang đứng ở trên đỉnh sân thượng một tòa cao ốc cao nhất thế giới, nhìn vạn vật xung quanh.
Không ai có thể nhìn ra là nam hay nữ, bởi vẽ đẹp kiêu sa, mị hoặc phi giới tính ấy.
Nhẹ giọng nói một câu.
- Vô Ưu! Mười vạn kiếp rồi! Ta có thể tìm được nàng không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.