Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 67: Tìm Thấy





Khóc đã rồi, Bạch Ngân mới ngồi dậy đỡ nàng lên.
Nãy giờ đè cô muốn dẹp luôn rồi.
Hắn biến ra một chiếc áo khác mặc lên cho cô.
Vô Ưu rất là bực mình, sao mấy tên này thích xé áo thế không biết? Chỉ có Vạn Mị là dịu dàng thôi.
Thật đáng ghét! Dĩ nhiên là Vạn Mị phải dịu dàng rồi.
Vì hắn ăn được cô mà.
Bạch Ngân ôm cô vào lòng, hỏi.
- Tiểu tiên nữ nàng tên là gì?
- Ta tên Ngọc Vô Ưu! Nhưng ta không phải tiên nữ, ta chỉ là người bình thường.
Hắn lại hỏi.
- Vậy nàng từ đâu đến? Tại sao nhập vào xác Chung hoàng hậu?
- Ta từ một thế giới khác đến.
Ta chỉ muốn tìm đồ vật, sau khi tìm được ta sẽ trở về.
Còn về phần nhập xác chỉ có thể nói là do từ trường cô ấy trùng với ta thôi!
- Nàng sẽ phải trở về sao?
- Đúng vậy!
- Nàng cho ta theo nàng được không?
Cô giật mình đáp.
- Không được!
Hắn nhìn cô hỏi.
- Vì sao?
Cô cũng không dấu.
- Bởi vì bên cạnh ta cũng đã có rất nhiều tên yêu quái đi theo rồi.
Tu vi của họ cũng không thua gì ngươi thậm chí còn mạnh hơn.
Hắn cười nói.
- Nếu bọn họ đã có thể ở bên cạnh nàng thì ta cũng có thể a! Chỉ cần nàng đồng ý ta tin họ cũng không thể làm gì được ta.
- Nhưng...!
Hắn cắt lời cô.
- Quyết định như vậy đi! Từ hôm nay ta sẽ đi theo nàng, một tấc không rời.
Nàng không cho ta cũng theo.
Ai bảo mị lực nàng ảnh hưởng đến ta quá mạnh làm chi.
Không theo nàng ta sẽ đau khổ mà chết mất!

Hắn rươm rướm nước mắt nhìn cô.
Hồ ly đúng là hồ ly, mị hoặc không thể tả.
Vô Ưu cũng nhún vai mặc kệ.
- Đi theo được cứ đi đến lúc đó hối hận có thể trở về!
Hắn vui mừng hiện nguyên hình hồ ly, vẫy đuôi chạy xung quanh cô.
Hắn không biến lớn mà biến nhỏ lại trong đáng yêu vô cùng.
Vô Ưu lại là người yêu động vật, đặc biệt là động vật nhỏ đáng yêu như mèo, thỏ, chuột bọ.
Nên khi thấy hồ ly đáng yêu như thế này cô không khỏi mềm lòng.
Bế lên vuốt vuốt, cô cũng quên mất hắn vốn là một chàng trai cao lớn nha.
Hắn cũng hưởng thụ sự vuốt ve của cô, cọ cọ đầu vào ngực cô.
Trong mắt xẹt qua một tia gian trá.
"Biết ngay là nàng sẽ thích hắn mà.
Hắn là siêu cấp đáng yêu mà lị." Nhưng mà câu nói tiếp theo của Vô Ưu đã khiến hắn hóa đá.
- Nhưng nếu ngươi theo ta trở về thế giới của ta ngươi không thể ở hình dạng này được.
Người ta sẽ săn bắt ngươi.
Tốt nhất ngươi nên biến thành mèo thì hay hơn.
Nhưng cũng không được chạy lung tung bởi ở đó mèo cũng lên bàn nhậu luôn đó!
Rồi cô đặt hắn xuống đất bỏ đi.
Hắn hóa đá tại chổ không nhúc nhích, trong đầu chỉ vang lên lời nói của cô.
"Phải biến thành mèo...mèo...mèo...!còn bị lên bàn nhậu nữa! Ô...ô...thế giới của nàng không có luật bảo vệ động vật bé nhỏ dễ thương sao? Thôi để biến thành người cho rồi!" Không phải thế giới không có, mà là đất nước Vô Ưu đang sống không có a.
Bảo vệ động vật quý hiếm thì có, nhưng quý hiếm như hồ ly chín đuôi hắn thì...e hèm...một là vào sở thú, hai là ở ngoài cho lâm tặc nó săn.
Thấy cô đã đi xa hắn vội biến lại thành người đuổi theo cô.
Vô Ưu đi mãi, đi mãi mà không biết đi đâu.
Bạch Ngân hỏi cô.
- Ngọn núi này là địa bàn của ta nàng muốn đi đâu ta sẽ dẫn nàng đi!
Cô thản nhiên đáp.
- Ta không biết, cứ đi thôi!
Thực ra cô cũng cầu may xem có tìm được mãnh vỡ không? Dù biết là tùy duyên nhưng duyên biết bao giờ mới tới đây.
Cô không muốn sống ở đây hết đời rồi lại xuyên lần hai đâu.
Bạch Ngân cũng không hiểu ra sao nhưng hắn vẫn cứ đi theo cô.

Dù sao đây cũng là địa bàn của hắn cô cũng sẽ không có nguy hiểm.
Chợt cô nhìn thấy một hang động bên trong có ánh sáng chiếu ra, cô tò mò lại gần xem thử.
Đứng trước cửa hang cô hỏi Bạch Ngân.
- Ngươi biết hang động này bên trong có gì không?
Hắn đơ mặt ra đáp.
- Ta không biết a! Lúc trước ở đây cũng không có.
Sao tự hiên bây giờ lại xuất hiện?
Cô định bước vào thì bị hắn ngăn lại.
- Nàng đừng vào trong, biết đâu có nguy hiểm.
Hãy để ta vào trước xem xét đã.
Cô gật đầu đồng ý, hắn có pháp lực cao cường chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Bạch Ngân vào một lúc lâu cũng không thấy trở ra, Vô Ưu cũng vô cùng lo lắng.
Không biết hắn có bị làm sao không? Cô mạnh dạn bước vào.
"Thôi kệ có gì bắt quá chết lại xuyên lần nữa thôi!"
Cô đi sâu vào trong, càng đi càng tối.
Cô lấy ra một viên dạ minh châu soi đường.
Hang động chỉ có một đường đi xuống, cô đi mãi đi mãi mà vẫn không thấy cuối.
Trong lòng càng lo lắng cho Bạch Ngân hơn.
Tuy không thích hắn nhưng dù sao hắn cũng vì cô mà đi vào đây.
Chợt cô nghe phía trước có tiếng động, cô vội vã chạy lên xem.
Thì thấy Bạch Ngân đang tránh né một vật gì đó đang bay qua bay lại, lâu lâu lại tấn công vào hắn.
Vô Ưu vội kêu lên.
- Bạch Ngân! Xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngân nhìn thấy cô hoảng hốt kêu lên.
- Vô Ưu mau chạy đi! Cái vật này rất nguy hiểm.
Vật kia trong nhỏ bé như một viên bi, lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt như dạ minh châu.
Nhưng Vô Ưu lại cảm giác nó vô cùng thân thiết, cô bèn tiến đến gần.
Vật đó cũng ngừng tấn công Bạch Ngân, nó bay về phía cô, rồi vòng mấy vòng xung quanh cô.

Tung lên tung xuống như biểu lộ sự vui mừng.
Khi cô đưa bàn tay ra thì nó nằm gọn trong tay cô, trước sự kinh ngạc của Bạch Ngân.
Hắn hỏi.
- Đây là...!
Vô Ưu mỉm cười nói.
- Chính là nó!
Rồi cô ném vào không gian cho Vạn Mị.
Vạn Mị tiếp được mở bàn tay ra, viên bi ấy liền bay vọt vào linh thủy.
Ánh sáng lóe lên, không gian lại có sự thay đổi mới.
Bạch Ngân biết nàng đã tìm được vật cần tìm.
- Nàng sẽ trở về?
Vô Ưu gật đầu.
- Nhưng trước hết ta phải trở về Đại Tề.
Khi ta đi thân xác này cũng sẽ chết.
Dù sao Chung Vô Diệm cũng là hoàng hậu nước Tề.
Cũng nên cho cô ấy một nơi an nghĩ thích hợp, không thể bỏ xác nơi rừng hoang được.
Bạch Ngân gật đầu nói.
- Được! Ta sẽ đưa nàng về!
Rồi hóa thành một cơn gió cuốn lấy cô bay lên, trở lại hoàng cung Đại Tề.
Trở lại hoàng cung, Vô Ưu vào phòng, nằm lên giường.
Gọi Vạn Mị đưa cô về.
Còn về phần Bạch Ngân, hắn còn việc cần xử lý, sau đó sẽ đuổi theo nàng.
Vô Ưu cũng mặc kệ, càng hi vọng hắn không đến luôn càng tốt.
Nhưng hi vọng cô xa vời rồi, cô vừa về chân trước, chân sau là hắn đã đuổi tới.
Còn về phần Tề vương, cô cũng không muốn gặp hắn.
Gặp mặt chia tay chỉ làm hắn thêm đau khổ.
Chi bằng cứ để hắn nghĩ cô đã chết rồi vậy.
Cô để lại thân xác Chung Vô Diệm cho hắn, hi vọng hắn sẽ an táng cô ấy thật tốt.
Dù sao người hại chết cô ấy cũng là hắn, cứ cho hắn chuộc lại lỗi lầm đi.
Tề vương mấy ngày nay tiều tụy và gầy đi rất nhiều.
Không có Vô Ưu bên cạnh, hắn cảm thấy thế gian này không còn gì cho hắn có thể lưu luyến.
Hắn vứt bỏ mọi công việc ra sức tìm kiếm cô, hắn sợ nếu trễ một ngày cô sẽ vĩnh viễn không còn bên cạnh hắn nữa.
Kể từ hôm đó, chẳng hiểu sao mắt hắn có thể nhìn thấu tâm tư, linh hồn của người khác, còn có thể thấy những thứ không nên thấy.

Tai có thể nghe thấy suy nghĩ, tiếng lòng của người bên cạnh, còn có thể nghe được các con vật nói chuyện.
Mũi có thể ngửi được rất xa, còn phân biệt được tất cả mùi của từng thành phần trong đó.
Kể cả lưỡi, nếm một chút cũng biết vật đó được tạo thành từ chất gì.
Hắn cũng không khỏi hoảng sợ về sự đột biến của mình.
Chợt hắn nhớ tới vết cắn của Vô Ưu trên môi, lại gương xem thử thì thấy không còn một dấu vết nào chứng minh nơi đó đã từng bị cắn.
Hắn như bừng tĩnh, nghĩ chắc là do Vô Ưu đã truyền năng lực cho hắn.
Nếu không tại sao có thể để một con hồ ly dễ dàng bắt đi.
Đêm đó, hắn cũng nhìn ra làn gió đó chính là một con hồ ly trắng chín đuôi hóa thành.
Nàng nói nàng là tiên nữ, hẳn pháp lực phải rất cao cường, làm sao yêu quái có thể dễ dàng bắt nàng được.
Chính là tại hắn, cũng do hắn mà ra.
Nếu hắn không hôn nàng cuồng bạo như vậy, nàng cũng không cắn hắn để mất đi sức mạnh.
Hắn hối hận vô cùng tự trách bản thân.
Nếu không tại hắn nàng đâu có bị bắt mất.
Kể từ đó, ban ngày hắn tìm kiếm nàng, đêm đến hắn lại vào tẩm cung của nàng ngủ, hi vọng nàng có thể thoát được trở về bên hắn.
Đêm nay, cũng không ngoại lệ, hắn mở cửa phòng đi đến bên giường.
Vén màn định nằm xuống thì thấy một thân ảnh quen thuộc.
Hắn vui mừng khôn xiết, vội ôm chầm lấy nhưng cả người nàng đều lạnh ngắt, mặt mũi cũng trắng bệch như một xác chết.
Hắn hốt hoảng, sờ lên mũi nàng thì thấy không còn hơi thở.
Nghe nhịp tim cũng không còn, hắn thất thần kêu lên.
- Khôngôngôngôngông.......Vô Ưu nàng đừng bỏ ta.
Aaaaaaa!
Hoàng hậu qua đời, được ang táng long trọng trong hoàng lăng.
Tề vương canh giữ bên cạnh linh cửu của nàng suốt bảy ngày bảy đêm, không ăn cũng không ngủ.
Các đại thần, hoàng thân thậm chí cả thái hậu đều không lung lay được hắn.
Cuối cùng thái hậu phải dùng đến cái chết để hù dọa hắn mới chịu ăn một chút, nhưng vẫn không chịu ngủ.
Hắn sợ nếu hắn ngủ rồi, hồn nàng trở về hắn sẽ không gặp được.
Hắn hứa với thái hậu, qua bảy ngày hắn sẽ trở lại triều chính.
Thái hậu cũng chỉ có thể đành nhắm mắt đồng ý.
Đến đêm ngày thứ bảy, Tề vương gần như đã không còn sức lực.
Nhưng hắn vẫn cố gắng không để mình ngã xuống.
"Chỉ còn đêm nay nữa thôi.
Đêm nay nàng nhất định sẽ trở về gặp hắn." Đúng là đêm nay có một linh hồn đến gặp hắn, nhưng không phải của Vô Ưu mà là của Chung Vô Diệm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.