Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 34: Bạch Thái Hào Chàng Đang Nơi Nào





“Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường, Phu thê giao bái” - “Lễ khấu bái đã xong, từ nay hai bên chính thức trở thành phu thê! Cung hỉ, cung hỉ!”
“Chúc mừng Bạch Thừa Tướng và phu nhân” - “Cung hỉ, cung hỉ”
“Chúc mừng ngày đại hỷ của Bạch Thái Hào thiếu gia và phu nhân”- “Cung hỉ, cung hỉ”
“Đa tạ, thật đa tạ các vị đại thần đã bớt chút thời gian thăm dự buổi đại hỷ của gia đình chúng tôi, trong quá trình diễn ra đại hỷ nếu có gì sơ suất mong các vị lượng thứ”
“Bạch Thừa Tướng, ngài thật quá khách khí rồi, khách khí quá rồi”
Haiz, sau bảy bảy bốn mươi chín bước từ khâu chuẩn bị y phục, trang điểm, làm lễ, chúc rượu… Cuối cùng buổi đại hỷ của ta và chàng cũng đã kết thúc.
Một ngày dài lê thê với nhiều lễ nghi rườm rà khiến ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nằm lăn ra giường mà đánh một giấc cho xong.
Nhưng khi nghĩ đến việc ta sắp được cùng lang quân như ý làm lễ động phòng, rồi thực hành vài thao tác khiến người ta phải phát ra âm thanh A A O O gì đó, lại khiến ta cảm thấy vô cùng phấn khích, bỗng dưng những mệt mỏi trong người ta cũng dường như biến mất, chỉ còn lại cảm giác hừng hực xâm chiếm khắp cơ thể.
Ta chờ một canh giờ, hai canh giờ, rồi đến một khoảng thời gian nào đó ta cũng không còn đếm nổi nữa, mắt ta cứ thế díp lại tưởng chừng sắp lăn ra giường mà ngủ thiếp đi.
Không được, chàng ấy còn chưa vào vén khăn che trên đầu ta xuống, sao ta có thể đi ngủ được cơ chứ, nhỡ khi chàng ấy vào thấy ta đang ngủ lại trách ta không đợi chàng, ta thật sự không biết giải thích thế nào với chàng cho phải đạo.
“Bạch Thái Hào, rốt cuộc chàng làm cái thá gì mà lâu như vậy vẫn chưa vào cùng ta, không lẽ chàng uống say rồi lăn lốc ở góc nào đó trong phủ rồi sao”.

Ta thực sự đã chờ chàng ấy quá lâu, nhất thời không chờ được nữa bèn vén khăn che mặt lên, dự là khi nào chàng về sẽ thả xuống trở lại.
Ở dưới lớp khăn che mặt này chờ đợi thật khiến ta cảm thấy cơn bực bội trong lòng tăng lên vạn phần.
Lúc này đây ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng toàn cảnh nơi ở của hai chúng ta sau này, quả thật không hổ danh là gia đình vương gia quý tộc, ngoài không gian rộng rãi thoáng mát, cách bố trí lại vô cùng tao nhã, rất thích hợp để trao dồi kinh sử.
Bên ngoài khuôn viên lại vô cùng rộng rãi, cảnh vật lại vô cùng nên thơ rất thích hợp để luyện võ, lâu lâu buồn chán còn có thể tức cảnh sinh tình mà ngâm thơ đối ẩm, nhìn qua có thể thấy Bạch thừa tướng coi trọng đứa con trai này như thế nào.
Nhưng ta tuyệt đối không phải chỉ vì chàng là con trai một của thừa tướng mới chịu lấy chàng làm phu quân.
Ta lấy chàng đích thị là vì tình yêu ta dành cho chàng, và chàng cũng vậy.
Tuy xuất thân của ta không mấy cao quý, nếu so với gia đình chàng chắc chắn không thể nào môn đăng hộ đối, nhưng chàng vẫn nhất quyết chọn ta làm vợ, còn gia đình Bạch thừa tướng vì nể tình cha ta từng là sư phụ dạy võ cho chàng nên cũng đành mắt nhắm mắt mở đồng ý cho mối hôn sự lần này của ta và chàng.
Ta đi một vòng nhìn ngắm một lượt căn phòng, đứng cả ngày khiến chân ta như muốn gãy làm đôi.
Ta ngồi xuống bàn, thong thả rót một ly trà, rồi uống một hơi vào bụng, cả ngày phải đáp lễ ta thật sự khát muốn khô cả họng.
Nếu không phải vì trong phủ thừa tướng này có quá nhiều quy tắc rườm rà, ta đã sớm không câu nệ mà vắt chân lên bàn mà uống sạch bình trà này rồi.
Trước đây ta tự do là thế, phóng khoáng biết bao nhiêu, từ lúc biết tin sẽ được gả cho chàng, ta phải vứt bỏ hết con người thực của mình, cảm giác như phải biến thành một con người hoàn toàn khác vậy, cha ta bắt ta học một khóa về lễ nghi, ông nói đã bước chân vào phủ thừa tướng thì bắt buộc phải đủ công, dung, ngôn, hạnh.
Ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận, vì đó là quy tắc của gia đình chàng, mà ta đã là phu thê của chàng ắt hẳn phải tuân theo.
Đang nghịch ngợm bình trà ta nghe có tiếng động bên ngoài, đoán là chàng đã về phòng, ta bèn phóng thật nhanh lại giường, nhẹ nhàng thả khăn che mặt xuống, giữa nguyên bộ dạng ban đầu.
Tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, cả mặt bỗng cảm thấy nóng lên phừng phực khó tả vô cùng.
Nhưng ta đợi mãi mà vẫn không thấy chàng tới vén khăn cho ta, không phải ta đã nghe nhầm đấy chứ, rõ ràng ta đã nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Ta chuyển từ trạng thái hồi hộp sang lo sợ, không phải có trộm đột nhập đấy chứ, chẳng lẽ ta lại xu đến vậy sao.
Ta lại hất khăn che mặt lên từ từ bước đến cửa sổ, lén nhìn ra ngoài.
Một bóng đen lượn lờ bên ngoài, theo thói quen ta rút kiếm trên người dự là sẽ lao ra sống chết với hắn một phen “Ây dà, Ta lại đãng trí nữa rồi, trên người ta bây giờ làm gì còn vũ khí mà chống trả đây chứ”.
Ta vội cầm bình trà trên tay, đứng nép một bên cửa rình, nếu hắn dám xông vào đây ta sẽ ném ấm trà vào đầu hắn, khiến hắn ngất xỉu, rồi la thật to lên là được.
Bạch Phủ này lớn như vậy chắc chắn sẽ có người tới cứu ta “Bạch Thái Hào giờ này chàng đang chết bằm nơi nào rồi cơ chứ”.
Ta cầm bình trà chờ muốn rã hai cánh tay tên trộm ấy vẫn chưa xuất hiện, không lẽ là ma sao.
Ta vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ ma.
Nếu là ma ta biết phải đối phó với hắn như thế nào bây giờ.
Ta không thể liều mạng với một con ma được.
Không đúng, ta lại hồ đồ, ma làm gì có bóng được chứ.
Ta quá mệt mỏi với những suy nghĩ bậy bạ cứ chạy trong đầu, nếu muốn biết thì cứ xông ra là rõ thôi mà.

Nghĩ là làm, ta hít một hơi thật sâu, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cửa, ta dơ chiếc ấm nắm chặt trong tay chuẩn bị ném thẳng vào tên nào dám đứng trước mặt ta.
“Là chàng, Bạch Thái Hào”
“Bạch Thái Hào, chàng làm gì ngoài này nãy giờ cơ chứ, chàng có biết thiếp ngồi trong đó chờ chàng biết bao nhiêu canh giờ rồi không” Ta tỏ vẻ khó chịu.
“Hừ, bao nhiêu canh giờ thì sao chứ, cô cứ vào trong đó ngủ trước đi, không cần đợi ta”
“Chàng có phải là uống say quá đến nỗi trở nên hồ đồ rồi không? Ta là thê tử của chàng, chàng ở đâu ta nhất định phải ở bên cạnh, huống hồ hôm nay là đại hỷ của hai chúng ta, chàng không định sẽ cùng thiếp…” Ta cảm thấy cũng có chút ngại ngùng khi nói về việc này, nhưng sớm muộn gì hai chúng sẽ chẳng phải động phòng hoa chúc chứ.
Ta còn chưa kịp dứt lời, chàng đã hất mạnh tay ta ra, còn nói cái gì mà đời này kiếp này sẽ khiến ta phải đau khổ, phải trả giá cho những gì đã gây ra với chàng.
Ta hoàn toàn không hiểu chàng đang nói mớ gì nữa, bèn dìu chàng vào phòng.
Ta vội bưng một thau nước nóng dự là sẽ lau mặt cho chàng tỉnh táo, không ngờ chàng nổi cơn lôi đình, hất thẳng thau nước lên người ta, hỷ phục cũng vì thế mà bị ướt sủng.
Bạch Thái Hào, rốt cuộc chuyện này là sao đây chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.