Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 26: Ta Thật Sự Chưa Muốn Đi Đầu Thai Lúc Này





Kể từ sau cuộc khẩu chiến giữa Vương phu nhân và con trai bà ấy Vương Hạo, ta không còn nghe Vương phu nhân nhắc đến chuyện thành thân của hắn ta nữa, có lẽ bà ấy ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của con trai mình, nên không muốn ép buộc hắn thêm.
Hôm nay là ngày lễ Thất tịch, ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, nghe nói có rất nhiều nam thanh nữ tú mượn ngày này để thổ lộ tình cảm.
Tên Vương Hạo kia không biết sao lại nổi hứng dẫn ta ra ngoài chơi, có lẽ vì sợ đi một mình sẽ cảm thấy cô đơn, nên hắn quyết định bế ta theo cùng, vốn dĩ đã lâu rồi ta không có cơ hội rời khỏi Vương Gia phủ này nửa bước, nên cũng muốn nhân cơ hội này cùng hắn ra ngoài thăm thú cảnh vật xung quanh.
Đường xá lúc này vô cùng đông vui nhộn nhịp, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy nhằm thu hút ánh nhìn của đối phương, những dãy nhà nằm dọc hai bên khúc sông được trang trí vô vàn ánh đèn với đủ loại màu sắc rực rỡ, tạo nên một khung cảnh vô cùng nên thơ lãng mạn.
Ta lúc này thật sự không thể rời mắt khỏi những củ cà rốt căng tròn được sử dụng để làm vật trang trí xung quanh lễ hội, nếu không phải vì tấm thân này đã gửi gắm cho tên Vương Hạo, ta đã không ngần ngại mà lao tới ăn cho bằng hết đống cà rốt kia.
“Bạch Mai, ngươi xem kìa hôm nay có rất nhiều cặp đôi yêu nhau tới đây hẹn hò, trông bọn họ thật hạnh phúc biết bao, giá như ta có thể gặp lại nàng ấy, dù ta có chết cũng cam lòng”
Tên Vương Hạo này đúng thật là hết thuốc chữa, ta vốn dĩ đang tận hưởng bầu không khí náo nhiệt nơi đây, lại bị hắn làm phiền bởi mấy lời nói sáo rỗng này, làm bổn cô nương ta tụt hết cả hứng, nếu muốn gặp lại người trong mộng, chi bằng về nhà ngủ một giấc có phải hay hơn không, biết đâu trong giấc mơ hắn lại có thể gặp lại nàng ấy, đứng đây than thở với một con thỏ như ta thì có ích gì cơ chứ.
Sau một hồi kể lể tâm sự, ta được biết mỗi năm vào ngày lễ Thất tịch hắn đều lui tới đây với hy vọng gặp lại Bạch Mai mà hắn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.
Hắn tin rằng Ngưu Lang và Chức Nữ, một người là thần tiên, một người là phàm nhân nhưng vẫn có thể gặp nhau mỗi năm một lần trên cầu Ô Thước thì tại sao hắn lại không thể gặp lại Bạch Mai trong giấc mơ thêm một lần nữa.
Tính ra hắn cũng đã tìm nàng ấy suốt mười năm ròng, cũng xem như là người trọng tình trọng nghĩa.
“Cướp…Cướp, cứu người, có ai không, mau cứu người!”

Giọng một nữ nhân vang lên thảm thiết, Vương Hạo lúc này cũng không suy nghĩ được nhiều vội bế ta chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu thất thanh kia.
Trước mặt ta lúc này là một tên áo đen đang bịt kín mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt vô cùng hung hãn, đang nhìn chằm chằm vào tất cả những người, đang có ý định lao tới giúp đỡ cô nương trong tay hắn.
Trên tay hắn lúc này đang cầm một con dao găm sắc bén, con dao ấy lại còn được đặt vào sát cổ nàng ta, khiến cho tất cả những con người có mặt ở đây đều không dám tiến lại gần.
“Mau đưa ngân lượng ra cho ta, nếu không cô nương này đừng hòng sống sót”.
Hắn hét lớn vào đám người đi theo vị cô nương kia.
Ta xem qua thì đã biết nàng ta có xuất thân không hề đơn giản.
Ở kinh thành này, mấy ai lại được nhiều người đi theo hộ tống như thế chứ.
“To gan, ngươi biết bọn ta là ai không mà dám hỗn xược.
Nếu còn không mau thả tiểu thư nhà ta ra, e rằng người chết không toàn thây chính là ngươi”.
Ả tỳ nữ đi theo này đang tính nói tiếp một điều gì đó nhưng lại bị nàng tiểu thư kia ngăn lại: “Tuệ Liên”.
Ả ta dường như cũng hiểu ý vội ngậm chặt miệng không dám nói gì thêm.
“Ngươi muốn ngân lượng, ta sẽ đưa ngân lượng cho ngươi”, nói xong nàng ta ra hiệu cho ả tỳ nữ của mình lấy ra một túi ngân lượng to tướng đưa cho tên bịt mặt kia;
Hắn cầm lấy ngân lượng rồi nở một nụ cười quỷ dị: “Nàng thật hào phóng”.
Hắn còn không quên dùng ánh mắt *** **** nhìn vị tiểu thư kia như muốn ăn tươi, nuốt sống: “Ta còn muốn có cả nàng, mỹ nhân à”.
“Đường đường là một nam tử hán, đại trượng phu, lại đi ăn hiếp một cô nương chân yếu tay mềm, thật đáng hổ thẹn”
Tên Vương Hạo này, đúng là không muốn sống nữa rồi sao, nếu hắn muốn chết thì có thể đi chết một mình, hà cớ gì lôi cả ta vào vụ này.

Tên bịt mặt kia sát khí đằng đằng liếc nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đẩy ánh mắt hướng về ta, không chừng lát nữa ta sẽ biến thành món thịt thỏ hun khói trên bàn nhậu của tên bịt mặt này cũng nên.
Ta còn trẻ, còn chưa hưởng thụ hết mùi vị chốn nhân gian, ta thật sự chưa muốn đi đầu thai lúc này.
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta hả thằng ranh con”.
Hắn chỉ thẳng tay vào mặt tên Vương Hạo, nhưng lại khiến ta sợ đến đ*i cả ra quần.
“Ta chính là con trai duy nhất của Vương Gia tướng quân, Vương Hạo, nếu rảnh rỗi mời ngươi ghé thăm Vương Gia phủ, ta sẵn lòng tiếp đón”
Nói xong hắn cầm lên một viên đá rồi vận chút nội công, dùng tay búng một phát, hòn đá trong tay hắn lao như tên bắn, ta còn chưa kịp xác định xem hòn đá ấy rốt cuộc đã bay đi đâu thì tên bịt mặt xấu xa kia đã theo phản xạ đẩy vị tiểu thư trong tay hắn ra ôm mặt đau đớn: “Á”;
Vương Hạo liền chạy tới kéo vị tiểu thư kia về phía an toàn rồi đưa ta cho nàng ấy bồng: “Trông giúp ta một lát”.
Nói xong hắn lao tới quyết một trận sống chết với tên bịt mặt kia.
Lúc này, tên bịt mặt đã định thần lại, cầm dao hướng về phía Vương Hạo.
Tên Vương Hạo này lại không hề tỏ ra sợ sệt, ngược lại còn dùng thân thủ mười mấy năm tập luyện ra đấu với tên cướp cạn kia.
Kết quả, tên cướp kia bị hắn đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Ả nô tỳ bên cạnh vị tiểu thư tính chạy lại mở chiếc khăn đen trên mặt hắn, không ngờ lại bị hắn tung một loại bột gì đó khiến tất cả mọi người xung quanh cay xè mắt, còn hắn nhân cơ hội đó vận công nhảy lên mái ngói rồi bỏ trốn mất dạng.

Tên Vương Hạo này cũng thật rảnh rang, người ta đã bỏ đi rồi, còn một hai đòi đuổi theo cho bằng được, cũng nhờ vị tiểu thư kia khuyên can, hắn mới chịu bỏ qua.
Trên người hắn lúc này lại đang bị thương, vết máu thấm qua tay áo, dính vào lông ta.
Ta có thể cảm thấy sự nhớp nháp trên người, vậy mà hắn không hề than vãn một lời nào sao, còn khéo léo dùng ta để che đậy vết thương của mình.
Ta cảm thấy có chút lo lắng liền nhân lúc hắn đang nói chuyện với vị tiểu thư kia liền ngọ nguậy liên hồi, mục đích để nàng ấy trông thấy vết máu trên lông ta.
“Công tử, người bị thương rồi”
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tiểu thư không cần bận tâm”
Ta không hiểu nổi, bị thương nặng như thế mà hắn vẫn có thể bình thản nói vết thương ngoài da sao.
Thật là hồ đồ.
Nàng tiểu thư kia coi như cũng có tâm, thấy hắn máu me be bét như thế liền rút trong người ra một chiếc khăn lụa trắng, bắt hắn xắn tay áo lên rồi băng bó cẩn thận cho hắn, không biết hắn sẽ ra sao nếu không có ta nữa, xem ra ta cũng là một con thỏ có ích đấy chứ.
Ta thầm cảm tạ Trời Phật vì mọi chuyện cuối cùng cũng đã trôi qua êm đẹp, ta vẫn còn sống, cứ nghĩ đến cảnh bản thân bị lột trụi lông, treo lên giàn nướng thôi, cũng đủ khiến ta rùng mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.