Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 12: Xin Lỗi Ta Không Thể Giúp Lão Hoàn Thành Tâm Nguyện!





Nghĩ đến những uất ức phải chịu đựng trong thời gian vừa qua, ta tức tới mức máu trong người như muốn sôi lên sùng sục, dường như không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào nữa, ta lao tới uống lấy uống để số rượu ngon kia.
Với phương châm thà uống nhầm còn hơn bỏ sót, ta uống nhiều đến mức không còn biết bản thân mình đang uống thứ gì nữa.
Lúc này, nhận thức của ta cũng theo dòng hơi men kia mà biến đi đâu mất dạng.
Ta từ từ mở mắt, cảnh vật xung quanh đang chìm trong màn đêm u tối tịch mịch, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng mờ nhạt vây quanh cơ thể của ta.
Đầu ta lúc này còn đau hơn búa bổ, ta mơ màng tự hỏi bản thân không biết mấy tinh linh đom đóm kia đã bỏ trốn đi đâu hết rồi, để lại nhà cửa tối thui tối mù thế này, thật đáng trách mà.
Ta dùng hết sức bình sinh lật ngửa người lên, lúc này ta mới nhận thức được có điều gì đó không đúng, trước mặt ta lúc này không phải là đỉnh của tháp sao: “Cái quái gì đang xảy ra với ta vậy kìa? Chẳng phải ta đang ở trong bảo tháp của Thác Tháp Lý Thiên Vương sao? Nhưng làm sao ta có thể tự mình chui vào đây được cơ chứ?”.
Ta cố giữ bình tĩnh, bắt đầu nhớ lại mọi việc vừa xảy ra.
Trong đoạn ký ức mơ hồ đó, ta thấy bản thân mình đang lảo đảo đi về hướng Lăng Tiêu Điện.
Giữa chánh điện, Ngọc Hoàng đang có buổi thượng triều cùng các bậc đại thần thân cận.

Ta cũng đang tự hỏi bản thân bằng một cách thần kỳ nào đó, ta lại có thể vào được Lăng Tiêu Điện cơ chứ.
Ta đứng ngay chính giữa Lăng Tiêu Điện mà la lối đòi lại công bằng, không những thế ta còn khiếm nhã lấy tay chỉ thẳng vào mặt Ngọc Hoàng, nói Ngài ấy xem thường một tiểu tinh linh như ta, nên mới cắt bổng lộc ít ỏi của ta tới tận ngàn năm, mắng Ngài ấy với lão Tử Vực cùng một phe đều là những người xấu xa, không biết phân rõ trắng đen nên mới kết tội ta như vậy…Chỉ nhớ đến đây thôi da gà trên người ta đã nổi từng đợt từng đợt, những giọt mồ hôi lạnh trên trán cũng thi nhau rơi rụng lã chã.
Lúc này, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ có lòng tốt tới can ngăn, ta không thiết nghe, còn chửi thẳng mặt từng người.
Không chỉ dừng lại ở đó, ta còn cả gan muốn leo lên ngai vàng của Ngọc Hoàng ngồi thử xem sao, ta muốn biết mùi vị khi trở thành người cai quản bốn bể tám cõi sẽ như thế nào, có thực sự hạnh phúc như người ta vẫn nghĩ hay không…Rồi sau đó, bỗng dưng ta thấy mình mẩy ê ẩm đau nhức giống như có ai đó vừa mới đánh thật mạnh lên người ta, trời đất xung quanh bỗng trở nên tối tăm, ta cũng không còn nhận thức thêm được điều gì nữa.
“Bạch Mai ơi là Bạch Mai! Lần này ngươi nhất định chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi.
Đắc tội với ai không đắc, lại to gan lớn mật đi đắc tội với Ngọc Hoàng Đại Đế.
Lúc đó, tại sao ngươi lại không tìm đến lão già Tử Vực xấu xa kia mà than trách đi cơ chứ, để bây giờ lâm vào cớ sự này đây”.
Ta vừa nói vừa nắm tay lại đấm liên tục vào ngực mà tự trách bản thân mình.
“Thả ta ra…Thả ta ra, có ai nghe thấy không…Thả ta ra!” Ta vừa la làng vừa dùng sức đập vào thành tháp, chỉ có điều tháp này không biết làm từ chất liệu gì mà cứng hơn cả đá, ngoài khiến ta đau tay ra thì không hề giúp ích được gì cho ta cả.
Có lẽ do giọng nói quá đỗi trầm bổng của ta đã nhanh chóng vang vọng tới tai của Ngọc Hoàng, chỉ một lúc sau, Thác Tháp Lý Thiên Vương mệnh theo ý chỉ mà thu hồi lại tháp, thả ta ra ngoài.
Trước mặt ta bây giờ không ai khác chính là Ngọc Hoàng, bên cạnh Ngài ấy là Thiên lôi, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ… Đang ra sức bảo vệ, còn có cả lão già Tử Vực cũng đang ở đây.
Ta không còn lời nào để biện hộ cho bản thân, chỉ biết quỳ rạp xuống đất cúi đầu nhận tội.
“Bạch Mai tinh linh, ta thật không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy ngươi lại có thể phạm lỗi đến hai lần.
Lần thứ nhất ta đã châm chước bỏ qua chỉ phạt nhà ngươi cắt bổng lộc ngàn năm, lần này ngươi muốn ta phải xử lý ngươi như thế nào đây!” Ngọc Hoàng vô cùng bực bội mà tra hỏi ta.
“Thần xin cúi đầu nhận tội, chấp nhận mọi hình phạt từ Ngọc Hoàng”.
Ta nhắm mắt sẵn sàng chờ đợi cái chết đang cận kề.
“Bẩm Ngọc Hoàng, sự việc xảy ra lần này cũng có một phần lỗi của thần, do thần quản lý đệ tử không nghiêm, để nàng ta kinh động đến Ngài cùng các Bậc đại thần.
Xin ngài niệm tình, vì sự nỗ lực của nàng ta trong thời gian qua mà nhẹ tay trách phạt”.

Lão vội quỳ xuống kế bên ta mà van xin Ngọc Hoàng tha lỗi cho ta, thật không ngờ đến nước này rồi lão vẫn còn lo lắng cho tính mạng của ta.
“Tử Vực Tôn Sư, sự việc lần này ngươi cũng đừng hòng tránh tội.
Ta niệm tình nhà ngươi đã lớn tuổi, một đời cống hiến cho Thiên Đình, nay ta chiếu theo quy định của Thiên Đình cắt hết bổng lộc của ngươi, từ nay trở đi phạt ngươi chỉ chuyên tâm phụ trách công việc nấu rượu, nếu còn say sỉn, tất trách, sẽ bị giáng chức trở thành tiên nhân, ngươi đã nghe rõ chưa”
“Thần tuân chỉ!” Lão cúi đầu xuống đất không dám ngẩng lên nhìn Ngọc Hoàng lấy một lần.
“Bạch Mai tinh linh, ngươi tuy tu tiên đã lâu, nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi.
Ta niệm tình ngươi chưa trải qua nhân tình thế thái, dẫn đến cách ứng xử còn chưa hợp lẽ thường.
Nay ta quyết định phạt ngươi trải qua lịch kiếp nếm trải mùi vị chốn nhân gian, tu bổ lại bản thân đến chừng nào cảm thấy tâm thật sự tĩnh lặng mới thôi.
Mọi chuyện vừa qua coi như kết thúc tại đây.
Ban chỉ!”.
“Thần tuân chỉ” Ta và lão cùng đồng thanh đáp một lượt.
Cảm xúc của ta bây giờ có chút hỗn độn, mặc dù đã chuẩn bị tư thế cho cái chết, nhưng không ngờ lại được Ngọc Hoàng ưu ái ban tặng đến tận (n) lần cái chết, rõ ràng là Ngài ấy muốn hành hạ ta sống không bằng chết đây mà.
Nhưng dù sao chỉ cần Ngài ấy không đem chiên giòn ta trong vạc dầu nóng kia, khiến ta mãi mãi không được siêu sinh cũng đã là một ân huệ lớn đối với ta rồi, đành phải chấp nhận cố gắng tu tâm thật tốt mới mong không phụ lòng Ngài ấy.
Trước khi bị Lý Thiên Vương áp giải xuống Diêm Vương Điện, lão xin cho ta nán lại một lúc dặn dò.
Lão quan sát xung quanh, rồi vội dúi vào tay ta một túi ngân lượng, bảo ta cứ giữ lấy, lúc cần còn có cái mà dùng; sau này không có lão bên cạnh, phải cố gắng tu tâm dưỡng tánh, khi nào trở lại Thiên Đình thì về lại Thiên Vực tiếp tục bầu bạn với lão.

Ta cần lấy túi ngân lượng trong tay, nhất thời có chút xúc động, nói cho cùng cũng vì hành động dại dột của ta mà liên lụy đến lão, khiến một người mê tiền như lão lại bị cắt hết bổng lộc, là lỗi của ta, ấy thế mà lão vẫn còn nghĩ cho ta, món nợ này, ta làm sao trả hết được đây.
Ta dúi ngược lại vào tay lão, bảo với lão cứ giữ lấy mà dùng.
Từ này về sau không có bổng lộc, lão nhớ phải sống thật tiết kiệm, hạn chế uống rượu, tránh lại rơi vào trường hợp như ta lúc này.
Ta biết mình dặn lão như vậy có hơi thừa thãi, nhưng thực sự bản thân ta cũng không biết nên nói gì với lão cho phải.
“Xin lỗi, ta không thể giúp lão hoàn thành tâm nguyện!”, nói xong ta quay mặt bỏ đi.
Ta cũng không rõ cảm xúc của lão đối với ta lúc đó như thế nào, là lưu luyến hay ghét bỏ nữa.
Tuy lão già ấy thường xuyên ăn chặn bổng lộc của ta, lợi dụng ta làm việc không công cho lão.
Nhưng xét cho cùng, lão là người thân duy nhất của ta trên Thiên Đình, cũng đối xử rất tốt với ta, chưa bao giờ la mắng hay trách phạt ta, ngược lại, còn để ta tự do thoải mái làm việc, lâu lâu lão còn quan tâm tặng quà cho ta… Ta cảm thấy có chút không đành lòng rời xa lão.
Nhưng ta của hiện tại, chỉ có thể tự lo cho bản thân mình mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.